Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 82: Chất Tử [1]

(Chất tử: con tin)

Cổ trang. Tướng quân công x chất tử thụ. Tranh đấu. Ngược nhẹ =)))))

1.

Kinh thành Thường An vào tiết lập xuân là thời điểm hội hoa đăng rộn ràng tấp nập nhất, cho dù đứng ở đâu cũng có thể nhìn thấy người ngựa dập dìu, tài tử giai nhân, người người nhà nhà đều hớn hở vui mừng, tiếng cười thanh thúy cùng ý xuân loan loan trên quan đạo đầy đèn l*иg.

Nhưng nơi được coi là náo nhiệt nhất đêm nay, phải kể đến Tiên Hương Các.

Chẳng cần ngươi là danh tu học sĩ, uyên bác thâm tàng hay tài ba lỗi lạc cỡ nào, phàm là kẻ đặt chân đến Thường An, nghe thấy ba chữ Tiên Hương Các thì đều biết đến chốn phong lưu hoa mỹ phấn son lụa là này. Tương truyền người trong Tiên Hương Các không là Phan An tái sinh thì cũng là Tống Ngọc chuyển kiếp, mi mục như họa, tú sắc khả xan, tùy tiện nhìn một tên tiểu nhị chuyên đốt lửa nấu nước cũng có thể say thành sắc quỷ, huống hồ là các nhân vật sở hữu dung mạo khuynh đảo thiên hạ. Nghe nói Tiên Hương Các hiện tại che giấu rất nhiều mỹ nhân như hoa như ngọc, mỹ mạo vô song, lại cố tình thần bí không thèm ra mắt làm cho người ta tò mò không thôi. Thế nên khách đến Tiên Hương Các mỗi lúc một đông, kéo tới từ bốn phương tám hướng, hận không thể mỗi ngày đều ôm một mỹ nhân đối ẩm đến nửa đêm.

Lão bản nương đương trường là một vị nữ nhân trung niên, tuy tuổi đã xế chiều nhưng vẫn không thể làm phai nhạt gương mặt trích tiên giáng trần của nàng. Lúc này nàng đứng ở cửa Tiên Hương các, phía sau là các mỹ nhân tụ tập đứng cạnh nhau chào khách tầm hoan, y phục trên người đều là vải sa tanh mua từ Tây dương, mỏng như cánh ve, mềm tựa tằm ti, cảnh xuân thoắt ẩn thoắt hiện thực sự khiến cho người nhìn thấy nuốt nước bọt liên tục, tưởng tượng đến lúc có thể chạm vào người bọn họ, không biết sẽ phiêu lượng đến mức nào.

Quả thật là ‘chết dưới đóa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’.

“Vân Đào tỷ, xem ra hôm nay sinh ý rất tốt a.”

Một nhóm người chậm rãi tiến đến đây, đi đầu là nam tử vận hắc y cẩm bào, anh tuấn tiêu sái, vừa nhìn đã biết là kẻ có tiền. Đối mặt với các mỹ nhân liếc mắt đưa tình ẩn ý tràn ngập, nam tử chỉ nở nụ cười thập phần ôn nhu, khiến cho bọn họ nép vào nhau cười khúc khích, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông cực kỳ dễ nghe.

“A, Vũ Hầu gia, ngài đến đây thật làm cho Tiên Hương Các chúng ta thụ sủng nhược kinh.” Lão bản nương vồn vã phe phẩy các quạt con vội vàng dọn đường cho khách quý bước vào, mắt lập lòe phát sáng nhìn hắc y nam tử như thần thánh hiển linh, thấy hắn tựa tiếu phi tiếu lộ ra biểu tình nhàn nhã, lập tức hiểu ý mà cười: “Hầu gia, thật có lỗi quá, lại để ngài phải chờ. . .”

“Không sao, dù gì thì đây cũng là bổn phận của ta.” Vũ Hầu gia lắc lắc ngón tay, gọi vò rượu đắt tiền rồi ngoắc ngoắc các huynh đệ ngồi xuống: “Đã mất công đến đây rồi, vả lại Tiên Hương Các cũng là nơi được nhiều người yêu thích, ta sao có thể không hiểu phong tình mà gấp gáp rời đi? Huống hồ, Hầu gia ta hồng nhan tri kỷ tuy nhiều, nhưng vẫn chưa có lấy một vị công tử nào chịu cùng ta độc ẩm chuyện trò, chẳng hay. . .”

“Hầu gia, chỗ chúng ta vừa tới một thiếu niên giỏi về kỹ nghệ, thông thạo kỳ thư, không bằng ta gọi y đến đây giải sầu cho ngài một chút?”

“Ấy, như vậy há chẳng phải là Hầu gia ta coi thường công tử kia sao? Lão bản nương, ngươi để cho ta một bao sương đi. . .”

Hai kẻ một trước một sau tung hứng đến là hòa hợp, người bình thường còn tưởng là bằng hữu lâu ngày gặp lại đâu. Chẳng qua Vũ Hầu gia cười tới mắt mũi sáng lạn có thể bất động thanh sắc mà nhìn người đi đi lại lại, nhưng đám binh lính trước giờ chỉ quen cầm kiếm ra trận – vẫn đi theo sau lưng hắn thì khác a!

“Ta nói. . .Tiểu Tứ, ngươi nghĩ Hầu gia dẫn chúng ta đến đúng chỗ sao. . .?”

“Ách, ta. . .cũng không biết, Hầu gia nói đúng thì chính là đúng . .”

“Ờm. . .Vậy có chắc là Tướng quân cũng đang ở đây không?”

“Ách, chắc vậy đi. . .”

“Theo ta thấy, người nơi này mặt hoa da phấn, thanh hoan yến ngữ, nhưng hình như đều. . .đều là nam nhân?”

“Chứ ngươi không biết, Tiên Hương Các vốn dĩ là tiểu quan quán à?”

“. . .”

Thật sự không biết!

“Tướng, Tướng, Tướng quân của chúng ta. . .”

Đám người hai mặt nhìn nhau, đồng loạt lau mồ hôi lạnh, Vũ Hầu gia thấy bọn họ lúng ta lúng túng cúi đầu không dám nhìn các tiểu quan sà tới, liền nhịn không được cười to, ý vị thâm trường nói: “Tướng quân của chúng ta a, chắc là còn lâu lắm. . .”

.. .

“Tướng quân. . .A.. .Dùng lực, mạnh hơn nữa, ư. . .Mạnh một chút. . .”

Y phục hỗn độn rơi dưới mặt đất, ánh nến chập chờn lay động như có như không, trên sàng đan một mảnh lộn xộn, hai thân ảnh dính chặt vào nhau lặp đi lặp lại động tác nhuần nhuyễn, càng lúc càng kịch liệt.

“Ưm, tướng quân, a. . .á. . .chính là nơi đó, mau, dùng sức đâm ta. . .”

Vương Nguyên nằm dưới thân nam nhân liên tục vùng vẫy lãng kêu, gương mặt xinh đẹp anh khí thanh thuần tràn ngập xuân sắc, cánh mũi phập phồng nhiệt khí nóng rẫy, đôi môi bị hôn cắn hiện ra sắc đỏ tươi thốt lên từng âm thanh đứt quãng rời rạc, hợp cùng một chỗ lại khiến cho người ta không thể khống chế tâm trí mà đem y đặt dưới thân thao đến khi y không nói được mới thôi. Từ cần cổ trắng nõn mê hoặc cho đến bụng dưới đều có dấu hôn hồng hồng tím tím, ngay cả trên hông y cũng xuất hiện vệt dấu tay do bị đè quá lâu mà bầm xanh, nhưng chẳng biết là do Vương Nguyên không quan tâm hay y đã bị kɧoáı ©ảʍ cuốn đi, không chút mảy may phát hiện, hiện giờ chỉ còn biết ôm chặt lấy nam nhân phía trên, giãy dụa thân thể nóng bỏng nghênh hợp hoan ái cùng hắn.

Nam nhân hạ thấp thắt lưng ngậm lấy đầṳ ѵú tao hóa đã bị mυ'ŧ sưng thành tiểu lung bao, dùng lưỡi đảo quanh quầng vυ', hút cho nó tê cứng dựng đứng lên mới hài lòng hấp duyện, răng nanh sắc bén cọ loạn lên núʍ ѵú mẫn cảm, hữu ý vô tình day đến day đi, làm cho nhũ hoa ướŧ áŧ đầy nước bọt vốn đã tao ngứa nay càng thêm trướng to, kɧoáı ©ảʍ từ đó truyền đến toàn thân Vương Nguyên khiến y rêи ɾỉ lớn tiếng, đem bên vυ' còn lại hướng miệng nam nhân dâng lên, cổ họng thanh thanh nỉ non từng tiếng thất hồn lạc phách: “Tướng quân. . .đầṳ ѵú bị ngươi mυ'ŧ sướиɠ quá. . .lại, lại đến mυ'ŧ nữa đi. . .”

“Tiểu tao hóa nhà ngươi, không sợ ta cắn rớt vυ' của ngươi sao.”

“Ưʍ. . .sẽ không, tiểu đầṳ ѵú rất ngứa, cần tướng quân cắn mỗi ngày. . .Mυ'ŧ mạnh một chút, A. . .sẽ có sữa. . .”

“Ngươi này tiểu yêu tinh, rõ ràng là nam tử, sao có thể tao đến mức này. . .” Nam nhân hàm hồ ngậm lấy đầṳ ѵú, vươn tay xoa bóp hai phiến mông tròn đĩnh kiều co dãn, trượt lên trượt xuống suồng sã sờ soạng cơ thể dụ nhân dưới thân. Bàn tay mang theo vết chai vì cầm kiếm quanh năm đυ.ng đến đâu, Vương Nguyên liền nhịn không được than nhẹ một tiếng, ngâm nga rêи ɾỉ khoái ý vô cùng, còn vô thức nâng người ma sát vào lòng bàn tay, làm cho nhiệt khí trong phòng càng lúc càng tăng, nóng đến độ muốn hòa tan chính y. Những ngón tay thon dài hữu lực kia mơn trớn trên da thịt mẫn cảm của y, vuốt ve chăm sóc từng lỗ chân lông giãn nở, xoa nắn bóp véo từng nơi từng nơi, sau cùng luồn lên trước ngực, nắm lấy tiểu đầṳ ѵú đã sưng đến không còn hình dạng, mạnh bạo chơi đùa, đem tiểu đầṳ ѵú siết bóp đến mức y phát đau, giữa lúc thống khổ còn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ tột cùng, khiến Vương Nguyên hét lớn, nước mắt sinh lý lập tức trào ra.

“A. . .hức hức, Tướng quân, tướng quân, không nên. . .A. . .” Y vặn vẹo lắc lư dưới thân nam nhân, mị thái yêu dã mê hoặc bộc lộ toàn bộ, hai cánh tay run rẩy ôm lấy cổ hắn, vυ' bị chơi vừa đau vừa thích làm y quẫn bách, nhắm mắt khóc thét: “Tướng quân. . .!!”

Khí quan của y rung rung cương cứng trong không khí, từ từ rỉ ra nêm dịch trong suốt, chảy dọc xuống thấm ướt hạ mao nhợt nhạt, dính lên âm nang đang run rẩy, theo động tác của y mà đong đưa qua lại, đâm đâm lên người nam nhân. Hắn cầm lấy tính khí phấn nộn giương cao, ngón tay gảy gảy linh khẩu nhạy cảm, nước bên trong lập tức trào ra, mà Vương Nguyên cũng bị hành vi này kí©ɧ ŧɧí©ɧ, suýt chút nữa cứng ngắc bắn ra.

Nam nhân gặm cắn yết hầu của y, siết mạnh cái mông đang cọ loạn dưới người hắn, dấu tay lưu lại trên nộn thịt đáng thương, có lẽ trong vài ngày sẽ không tan đi được. Hắn thở dồn dập đưa mắt nhìn nhân nhi vì bị hắn khơi dậy du͙© vọиɠ mà không ngừng bày ra tư thế da^ʍ tao câu dẫu mê hoặc hắn, tròng mắt tối đi, đưa tay chạm đến mặt sau đã ướt đẫm của Vương Nguyên.

Hắn tách bắp đùi trong ra, ánh mắt sung huyết nhìn chằm chằm vào cửa huyệt đang hé ra rụt vào, xuân thủy tuôn ra đã sớm làm cho cúc huyệt mềm nhũn, mị thịt đỏ au hơi lật ra liên tục co khép, nếp uốn rõ rệt rung động nhè nhẹ ép nước bên trong càng chảy ra nhiều hơn. Nam nhân hít sâu một hơi, lần mò trong tủ trên đầu giường rút ra một cái bình nhỏ màu xanh ngọc, tách u huyệt đang phát lãng không ngừng ra một khe nhỏ, đổ chất lỏng bên trong bình ngọc vào cúc huyệt. Vương Nguyên bị hắn sờ đến chỗ e thẹn, chẳng những không có nửa phần xấu hổ, ngược lại còn dang rộng hai chân để hắn thuận tiện làm việc, cắn răng nhịn xuống xúc động muốn phát tiết.

Tướng quân còn chơi chưa đủ, y sao có thể không biết điều.

Thôi tình dược nhanh chóng xâm nhập vào huyệt động non mềm, thấm ướt tràng thịt trơn nhầy mẫn cảm, lành lạnh chui vào trong cơ thể Vương Nguyên khiến y thất thần giây lát, sau đó giật nảy lên uốn éo cơ thể, cảm giác ngứa ngáy dữ dội đang đào bới tấn công trong người y như có hàng vạn con sâu kiến bò loạn tới lui, mà y lại không có cách gãi ngứa nơi đó.

“A. . .A. . . Tướng quân, ta khó chịu quá, khó chịu quá. . .” Vương Nguyên lăn lộn vặn vẹo kịch liệt, co rút hậu đình tràn đầy nước, nỗ lực áp chế cảm giác muốn vói tay vào bên trong điên cuồng tiến xuất. Y nức nở khóc lóc, lôi kéo nam nhân ôm chặt lấy mình, vặn eo lắc mông cọ xát cúc huyệt ngứa đến đòi mạng vào đũng quần nam nhân, dán dính vào người hắn liên tục cầu xin: “Tướng quân mau thao ta, mau đem đại nhục bổng cắm vào bên trong ta!! Ta chịu không nổi, hức hức, ta thực sự chịu không nổi!! Tướng quân, cầu ngài gãi ngứa cho da^ʍ huyệt. . .”

Nam nhân lúc này cũng chỉ muốn đem y hung hăng đè xuống ngoan thao cho y ngất xỉu, nhưng lại nổi lên ý xấu, nắm cằm y lên, nhướng mày: “Nếu ta không đồng ý?”

“Không được, không thể, không có đại nhục bổng gãi ngứa, tiểu da^ʍ huyệt sẽ chảy nước đến chết. . .hức hức, Tướng quân, ngài không thể nhìn ta chết. . .”

“Ồ? Ngươi mắc bệnh?”

“Ân. . .Tướng quân chữa bệnh cho ta, ngài để huynh đệ của mình ra trận đi, ta, ta liền khỏi bệnh. . .nhanh lên, . . .”

Nam nhân buồn cười nghe lời nói của y, nhìn thấy bộ dạng tao lãng phóng túng của y đang sắp nhịn đến cực hạn, liền liếʍ liếʍ môi khô khốc hỏi một câu cuối cùng: “Vậy ta đây nên làm thế nào đây?”

“Ưʍ.. . Tướng quân, ngài, ngài cắm đại nhục bổng vào tiểu da^ʍ huyệt để nó không ngứa nữa, sẽ không, sẽ không chảy nước nữa..  . Ô a. . .Tướng quân, van cầu ngài mau dùng đại nhục bổng đâm sướиɠ ta, chỉ, chỉ có nó mới cứu được ta. . .”

Nam nhân rốt cuộc cũng không dằn vặt cả hai nữa, móc ra côn ŧᏂịŧ tráng kiện có độ lớn kinh người đưa đến miệng huyệt, bôi loạn niêm dịch trên qυყ đầυ lên cửa động - đang cố gắng tìm đúng chỗ nuốt xuống, ‘phốc phốc’ đâm tiểu huynh đệ vào sâu trong tràng thịt ướŧ áŧ, một đường lún sâu đến tận gốc, chạm tới sỉ mao cứng rắn mới miễn cưỡng dừng lại.

“A.. .hảo sướиɠ, hảo sướиɠ. . .Tướng quân, đại nhục bổng thao tới da^ʍ huyệt rồi, ngươi thật tài, ngươi là giỏi nhất. . .A. . ưʍ. . Mau động, mau động.. .”

Côn ŧᏂịŧ to lớn đầy gân xanh dữ tợn lập tức bành trướng, ở trong da^ʍ động cương to một vòng, nhồi đầy hoa cúc tao hóa của Vương Nguyên. Xuân thủy phun tung tóe ra ngoài, chẳng những chẳng rút đi mà còn phân bố nhiều hơn, khiến cho hạ thân hai người hỗn độn không chịu được, dính dấp dây dưa cùng một chỗ. Vương Nguyên ‘ăn’ được côn ŧᏂịŧ liền thoải mái kêu lên, làm gì bộ dáng làm cho người ta thương tiếc ban nãy, hoàn toàn hóa thành tiểu yêu tinh chuyên hút cạn dương khí nam nhân. Y động tình câu hai chân quấn riết thắt lưng nam nhân, sít sao co rút hậu đình bọc lấy dị vật sung mãn, tràng bích mềm mại ra sức kẹp chặt côn ŧᏂịŧ, vặn eo lắc mông thay đổi góc độ để qυყ đầυ chạm đến nhiều nơi trong nội huyệt. Dâʍ ɖị©ɧ tuôn ra bôi trơn luật động, nam nhân ôm eo Vương Nguyên cuồng loạn sáp nhập, mới ban đầu còn thong thả tiến xuất, về sau hắn bị cảm giác ẩm ướt nóng bỏng cùng chặt chẽ kết hợp kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát điên, đưa đẩy càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng càng lúc càng mạnh, mỗi lần cắm vào đâm rút đều kéo theo mị thịt trong cúc huyệt, đâm đến nước chảy xì xì, âm thanh nhóp nhép giao hợp cùng với tiếng tinh nang đánh vào mông vang lên khắp phòng, khiến cho mỹ quan lẫn cảm quan của nam nhân đều triệt để bị du͙© vọиɠ bao trùm.

Vương Nguyên bị nam nhân thao đến thở hổn hển, hai chân buông thõng xụi lơ trên giường, bị hắn lật ngược lại cuồng mãnh tiến công từ phía sau, ngoan thao tới mức y không còn thần trí nghĩ đến bất kỳ cái gì khác, hét lớn bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c tích lại sàng đan thành một mảng nhớp nháp.

Một luồng chất lỏng nóng muốn bốc cháy rót vào cúc huyệt của y, chạm đến điểm mẫn cảm bên trong, làm Vương Nguyên rùng mình run rẩy cương lên, lần thứ hai chịu khống chế của thôi tình dược.

Y quỳ úp sấp trên giường, mi mắt đỏ hoe, đầṳ ѵú sưng to, cả người bị giày vò thê thảm. Y vểnh cái mông cong sưng đỏ đong đưa trước mặt nam nhân, kiều mỵ dụ hoặc mà phun ra hơi thở nóng bỏng, với tay ra phía sau đào ra chất lỏng mà nam nhân vừa bắn vào, quay đầu ném mị nhãn kí©ɧ ŧìиɧ: “Tướng quân, chỗ này, còn muốn ngươi. . .A. . "

Màn trướng lay động hồi lâu, cũng không biết trời bên ngoài khi nào thì sáng.