2.
Thấy Vương Tuấn Khải cứ nhìn chằm chằm cậu học sinh đặc biệt phiền não kia, thầy Giám thị với đầu óc tỏa ra ánh sáng trí tuệ - chẳng biết từ đâu cho ra kết luận hai người có quen biết nhau, thế là giao bò thì giao tận chuồng, xuất phát từ lòng nhân ái và đức hiếu sinh, thầy Giám thị tâm huyết sâu sắc đến mức tóc mọc không nổi - đem của nợ phỏng tay Vương Nguyên ném cho Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải: “. . .Vì cái gì Hội học sinh còn chưa thành lập mà em đã phải giải quyết rắc rối của thầy rồi?”
Giám thị: “Trước sau gì cũng thành lập thôi, vả lại không phải rắc rối của riêng thầy, đây là vấn nạn của toàn thể học sinh mà sau này em sẽ phải đối mặt, hiểu không? Giáo dục trẻ em a, ai có thấu hiểu nỗi lòng của bậc nhà giáo lão thành quan ngại về nề nếp kỷ luật. . .”
Vương học trưởng bằng mặt không bằng lòng, âm thầm cảm khái --- Trường học rơi vào tay giai cấp chuyên quyền như thầy sớm muộn gì xã tắc cũng lâm nguy.
Vương Nguyên phập phều trôi nổi về ký túc xá, vội vàng chạy đến phòng kỹ thuật nhờ bạn sửa giúp cái laptop dở ông dở thằng xong mới lọ mọ đi tìm cái ăn, lại càn quét canteen một phen mới tìm lại được cảm giác mình là con người. Gấp gáp làm xong bài tập của phần học hôm nay, cậu xoa xoa hai mắt mỏi nhừ, định bụng sẽ dỗ một giấc để sáng mai còn có tinh thần lên lớp. Ai biết tâm hồn mỏng manh của bạn học Vương còn chưa dứt chấn kinh từ ban chiều đã bị tin nhắn đến từ dãy số xa lạ dập cho mục trừng khẩu ngốc.
Vương đồng học thất kinh đến độ quên luôn tại sao đối phương lại có số điện thoại của mình, hấp tấp mở laptop đăng nhập Xuân Mãn Ý, hai mắt trợn trừng nhìn bìa tiểu thuyết đặc sắc đứng bên cạnh tiêu đề Liệp Dạ, như ngọc ngà châu báu chói mù mắt kẻ qua đường.
Trên bìa vẽ một thiếu niên nằm ngửa phía trên thùng đạn hạt nhân, áo sơ mi nửa kín nửa hở phủ lên nửa người trên mảnh khảnh, cổ áo hơi lật ra lấp ló cảnh xuân vô biên. Chân của thiếu niên chỉ khoác hờ chiếc khăn tắm, bắp đùi trắng nõn bị xích bằng chỉ bạc, quấn chặt lên bàn tay của người phía trên. Lão đại hắc bang – nam nhân vật chính thứ hai của Liệp Dạ đang siết chặt đám chỉ bạc kia, vòm ngực rắn chắn màu đồng tiêu chuẩn tổng công tráng kiện, cả người toát ra một loại khí chất hoang dã câu thần, suất khí cuồng bá duệ. . .
[. . .Hắn nhìn chằm chằm gương mặt vì tìиɧ ɖu͙© mà trở nên hồng hào mê người của cậu, bàn tay mang theo vết chai sần sùi ma sát khe mông trơn mịn, mơn trớn trên da thịt nhẵn nhụi mát mẻ, gợi lên một loại cảm giác tê ngứa kí©ɧ ŧìиɧ, khiến cậu không nhịn được mà nhúc nhích hướng về phía hắn, kéo hắn xuống hôn sâu, liên tục nâng lên hai đầṳ ѵú đỏ tươi cọ xát va chạm cùng hắn, trong cổ họng phát ra âm thanh tê tái tâm can, ý loạn tình mê. . .]
[.. .Tiểu thụ lắc lư cái mông nhỏ dính sát cột sắt, đầu ngón tay thon gầy sạch sẽ như búp măng xoa nắn đùi trong, bám lấy cây cột trụ trong phòng mà gợi cảm nhảy múa, ném ánh mắt cám dỗ dụ hoặc kéo theo vô số tình triều cuồng mê hướng đến hắn, cố ý đứng xoay lưng phía hắn, banh hai cánh mông ra dâng lên mị huyệt tao lãng cơ khát đang ngứa ngáy đòi mạng, run rẩy cầu xin. . .]
Đầu Vương Nguyên bốc lên một đám khói trắng.
Ôi mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó tên kia thế nhưng lại vẽ thật kìa!
Vương Nguyên há hốc mồm kinh hãi, không còn tâm trạng đâu mà mắng bản thân tự đào mồ chôn mình, vô thức rê chuột kéo xuống, tâm hồn nhỏ bé lập cập rét ác.
【Ta . . . ∑( ° △ °|||)】
【 ∑( ° △ °|||) + 1】
【Ta cũng . . . ∑( ° △ °|||)】
【Lầu trên cho hỏi chuyện gì đã xảy ra??】
【Theo kinh nghiệm xem tiểu thuyết nhiều năm, ta cho rằng bức tranh này là bút tích của Khải Đại Miêu sama. . .】
【A a a ta nhìn thấy cái gì thế này!!! Khải Đại Miêu-kun vẽ bìa cho Liệp Dạ!!!!】
【Oa hai vị này không phải là tri kỉ đi? Theo ta biết thì Khải sama rất hiếm khi vẽ bìa cho tiểu thuyết đó!】
【Điều làm ta không thể tin vào mắt mình chính là, sama cư nhiên vẽ tranh đam mỹ H. . .】
【Còn là cao H. . . ∑( ° △ °|||)】
【Không thể tin +157】
【Như vậy. . .Ta mơ hồ đã nhận ra một chút JQ. . .】
(JQ là jian qing = gian tình)
【Ta cũng nghĩ thế. . .】
【. . .Hai vị, có thể đứng ra chứng minh bản thân trong sạch được chứ? Nếu không thì tôi đây cứ mặc định tác giả đại nhân và Khải sama là một cặp nhé. . .】
【Một cặp +10086】
‘Tác giả đại nhân’ chết lặng trước màn hình máy tính, sâu sắc nhận ra giới võng mạng đúng là kim ốc tàng kiều chứa toàn thành phần ngọa hổ tàng long, tùy tiện dùng một câu cũng đủ quật khởi sóng gió hung dũng ba đào. . .
Tức tốc nhắn tin cho ‘Khải Đại Miêu’ trong truyền thuyết, thấy màu nick vẫn xám xịt, cậu không khỏi phiền muộn vò tóc loạn xạ, nhấc điện thoại lên muốn gọi cho đối phương.
Nói cái gì bây giờ? Nói ‘Khải thiếu a, tôi thực sự rất cảm kích cậu đã giữ lời hứa!’
Hay là ‘Người anh em, vất cả cho cậu rồi’?
Hay hay hay là ‘Đồng chí, có phải cậu cũng cong không?’
Toàn là mấy câu hỏi thiếu muối thiếu đòn, thiếu cả hài hước.
Khi mà Vương tiểu bằng hữu còn đang rối rắm đang nghĩ nên giật gấu vá vai quanh co múa mép thế nào, có người tìm đến. Phòng ký túc xá vào cuối tuần chỉ còn có mình cậu, cho nên người kia --- chắc là Giám thị hoặc Quản lí ký túc xá?
Vương Tuấn Khải xuất hiện dọa Vương Nguyên ngốc trệ lăng lăng.
“Bạn học, cậu chính là Vương Nguyên lớp Lập trình 08 đúng không? Tôi là Hội. . .trưởng Hội học sinh đương nhiệm, được thầy giao nhiệm vụ trông nom cậu thực thi hình phạt.” Vương Tuấn Khải nhìn vẻ mặt không có tí biểu cảm của người đối diện, nghĩ có lẽ mình nói chưa rõ ràng, bèn chèn thêm: “Bởi vì tháng sau trường chúng ta sẽ tham gia gian hàng hội chợ ở quảng trường thành phố, cho nên bắt đầu từ ngày mai, cậu sẽ theo tôi đi khảo sát các cửa hàng xung quanh trường chúng ta để lấy thông tin về vài sản phẩm nhà trường dự định bán trong hội chợ, cho tôi một thời gian cụ thể để tôi qua đón cậu được không?”
Vương Tuấn Khải lúc nghe thấy tin này cũng sốc phản vệ á khẩu mất nửa ngày --- Này chẳng phải là phạt luôn cả anh? Tuy rằng anh chỉ là người qua đường không hơn không kém bị thầy giao coi là tử sĩ – ôm bom cảm tử lao vào ổ gà?
“Anh muốn thế nào cũng được.”
Nếu câu này xuất phát từ miệng của một tên nhóc choai choai tóc ba màu đeo khuyên tai lủng lẳng, có khi Vương Tuấn Khải lại không nhịn được mà đấm vào mặt thằng vô trách nhiệm ấy một cú. Nhưng đối phương lúc này lại trưng ra bản mặt hoa si ngốc ngốc, hoàn toàn không có chút giá trị phòng vệ nào, thành ra Vương Tuấn Khải không biết phản ứng ra sao, đành gật đầu: “Vậy. . .tám giờ sáng ngày mai.”
“Không thành vấn đề.”
Vương Tuấn Khải đi rồi, Vương Nguyên bình tĩnh đóng cửa vào phòng, bình tĩnh nhìn đôi dép thỏ Tuzki dưới chân, chậm rãi ngồi xuống ôm lấy nó siết chặt.
“Oa a a a người ở đâu mà đẹp trai quá đi_______!!!”
Quản lí ký túc xá vừa vặn đi ngang qua, khóe môi giật giật, nếu không phải có quen biết với thằng nhỏ đang phát cơn trong phòng, phỏng chừng ông đã tưởng có nữ sinh đột nhập vào ký túc xá nam. Ngó về phía Hội trưởng Hội học sinh chậm rãi ra khỏi cổng, lại nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt chứa một sinh vật không rõ xuất xứ, quản lí khẽ lắc đầu thở dài, con người đối với cái đẹp luôn tồn tại một loại thiên vị a, quả nhiên không sai mà.
Vương Nguyên nào biết tâm sự nặng trĩu đầy ắp ưu tư của quản lí, hiện giờ đang ngẩn người cười ngốc, mắt sáng lập lòe, bộ dạng chẳng khác gì thiếu nữ hoài xuân nhìn thấy tình lang. Ách, giật mình cái gì? Lẽ nào tui chưa nói cho bạn biết Vương Nguyên cậu ta là thỏ (*) sao? Đây là một trong những thành phần đã xác định rõ phân giới của mình với xã hội từ khi còn bé a! Cỡ nào thức thời chứ hả!
Vị tiểu bạch thụ lăn lộn rít gào vì mỹ nam hồi lâu, sau đó như cũ trở về với máy tính. Chung quy cậu cũng chỉ là bộc phát cái tính ham của lạ thôi, chứ cậu thừa biết với cái ngữ cỡ mình thì còn lâu mới lọt được vào mắt người ta, cho nên Vương tiểu bằng hữu vẫn một lòng sắt son bay đến ôm lap-chan thân yêu, bắt đầu viết chương mới.
[. . .Tiểu thụ bị tiểu công cột trên bàn, nước mắt tí tách nhỏ xuống bề mặt lạnh ngắt, trên người cậu đầy dấu vết hoan ái sau khi trải qua một đêm cuồng loạn. Hai chân run rẩy cố gắng chống đỡ nửa người dưới đã hoàn toàn mất đi cảm giác, cúc huyệt đáng thương khóc lóc nỉ non bị thao đến không thể khép lại, thịt huyệt đỏ au dính đầy dịch trắng, đại lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ chưa khô theo lối tiểu huyệt mềm mại chảy xuống, làm cho tình cảnh chật vật yếu ớt của cậu càng khiến người ta thương tiếc.
--- . . .Ư. . .lão công đừng làm nữa. . .Lão công. . .
Hắc bang lão đại đứng bên cạnh chống tay lên bàn nhìn cậu, ngón tay mang theo viên thuốc kí©ɧ ɖụ© trong suốt nhét thẳng vào hậu đình, va chạm làm cho thiếu niên rêи ɾỉ thành tiếng, chẳng mấy chốc đã bị tác dụng của thuốc làm cho toàn thân ngứa ngáy, hơi thở dồn dập đong đầy mùi vị thèm khát, ánh mắt càng trở nên mơ màng, theo bản năng co rút hậu huyệt vặn vẹo không ngừng.
--- Lão công, lão công . . .A. . .Mau tới thao em, thao chết em, tiểu da^ʍ huyệt ngứa ngáy không chịu nổi, cầu lão công gãi ngứa cho em. . .
--- Lão công.. .Ưʍ. . .hức hức. . .lão công, miệng nhỏ rất đói, em muốn đại nhục bổng hung hăng cắm vào miệng nhỏ, cho miệng nhỏ ăn no. . .A~ thật khó chịu,. . .
--- Hức hức.. .lão công tại sao không đến, anh tại sao không đến,. . .
Hắn từ trên cao nhìn xuống bộ dáng bị xuân dược giày vò đến phát tao nói bậy của cậu, ánh mắt sung huyết đầy tơ máu, tham lam nóng bỏng dí sát vào người cậu, nhưng âm thanh lại lạnh lùng cực độ:
--- Em tại sao lại gặp tên đó? Vì hắn là gã cảnh sát đẹp trai nhất cảnh cục sao? Hay là đại nhục bổng của hắn thõa mãn em? Em nói đi!!
--- Em không có, em không có. . .lão công. . .
Thiếu niên khóc tức tưởi, khóc đến run rẩy thương tâm, từng giọt nước mắt vì uất ức lẫn kɧoáı ©ảʍ hành hạ lăn xuống như mũi dao đâm vào tim hắn.. . .]
. . .
Vương Tuấn Khải khều khều tên nhóc đang ngủ gật trên bàn cơm, thấy nó không mảy may sứt mẻ thì tống luôn cho một cú: “Laptop của chú đâu?”
“Trên bàn!!!! Mẹ kiếp anh mượn laptop thì mượn đi, hà cớ gì phải thượng đặng hạ đạp giở trò sàm sỡ thế này hả?!?” Thằng nhóc ré lên như còi xe lửa lúc cập bến, phẫn nộ quát xong liền gục xuống bàn tiếp tục ngủ say. Vương Tuấn Khải liếc cậu em họ mà anh chẳng có can đảm nhận thân này một cái, thầm nói mi có cái rắm thí để anh mày sàm sỡ a? Ngực phẳng lì mà mông cũng chẳng cong được như Vương Nguyên, tài nguyên hao hụt lại thêm cái tật bạ đâu ngủ đấy như bệnh hiểm nghèo thâm căn cố đế, có quỷ mới thèm sàm sỡ mi!
Nghĩ nghĩ, Vương học trưởng giật thót một cái, thộn mặt khó hiểu tại sao lại có Vương Nguyên ở đây?
Anh lắc lắc đầu, có lẽ mình nghĩ nhiều rồi, thuận tay mở laptop lên.
Ba chữ Xuân Mãn Ý như ngũ lôi oanh đỉnh đập vào mặt Vương Tuấn Khải.