5.
Trương Tiểu Phàm cũng không ngờ được, Lâm Kinh Vũ lại mở mắt lúc này, nhưng y không chần chừ lâu đã vội nhảy vào chăn Lâm Kinh Vũ lăn một vòng cuốn mình thành con sâu bông. Bên ngoài vang lên tiếng xôn xao cùng ánh đuốc sáng rực, một đồ đệ Thiết Kiếm Môn gõ cửa phòng Lâm Kinh Vũ, bởi vì sư nương không cho phép bọn họ quấy rầy đại sư huynh tĩnh dưỡng nên hắn chỉ có thể lớn giọng hỏi: “Đại sư huynh!! Độc thủ thần y xâm nhập vào Thiết Kiếm Môn, đệ nhìn thấy y chạy về phía này, huynh phải cẩn thận!”
“Ta biết rồi.” Lâm Kinh Vũ khẽ đáp, ánh mắt phừng phừng lửa giận ném tới phía Trương Tiểu Phàm, hắn cũng chẳng biết tại sao mình đột nhiên buồn bực, chẳng lẽ mơ thấy Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện? Nhưng vừa chạm phải đôi mắt sáng ngời trong bóng đêm của Trương Tiểu Phàm, Lâm Kinh Vũ lập tức ho khan, quay đầu đi.
“Ngươi tới đây làm gì?”
“Bảo bối nhi.. .”
“. . .”
Trương Tiểu Phàm muốn dịch dịch về phía hắn, bụng dưới đột nhiên co rút dữ dội, y không thể không nén lại, nhỏ giọng cười nói: “Ta nhớ ngươi quá nên không kìm được. . .”
“Ngươi và ta, bằng hữu cũng không phải, tình lữ càng không phải, ngươi nói như vậy để làm gì.” Lâm Kinh Vũ thở dài, nói ra lời này không chỉ Trương Tiểu Phàm khó chịu mà hắn cũng chẳng tốt hơn là bao, nhưng hai người bọn họ một chính một tà, hơn nữa đều là nam tử, làm sao tránh khỏi đạo lý luân thường?
Hắn đoán không ra nguyên nhân vì sao Trương Tiểu Phàm lại cải trang thành Bạch Ngân tiếp cận hắn, là vì thực sự muốn chữa bệnh cho hắn sao? Bằng máu của y? Y tội gì phải làm như vậy?
“Dây dưa như vậy không phải phương pháp tốt.” Lâm Kinh Vũ nhắm mắt lại, nghĩ đến hình dáng đỏ tươi đứng đơn độc trong rừng trúc, hô hấp hơi nghẹn lại, thanh âm cũng mềm hơn: “Chúng ta, về sau. . .đừng gặp nhau nữa.”
Hắn đã nói dứt khoát vậy rồi, đợi thật lâu cũng không thấy Trương Tiểu Phàm có phản ứng gì. Ngoảnh đầu lại mới biết người đã đi rồi, chỉ còn độ ấm nhàn nhạt vươn lại trên chăn bông. Dương chi bạch ngọc ảm đạm như mất đi độ sáng nằm lẳng lặng trên sàng đan, trơ trọi lẻ loi vô cùng tịch mịch. Lâm Kinh Vũ sửng sốt ngây ngốc, chậm rãi cầm dương chi bạch ngọc lên siết chặt, tâm tình tệ hại chưa có khi nào bằng.
Vài tháng sau đó, Lâm Kinh Vũ thực sự không thấy Trương Tiểu Phàm nữa.
Tốc độ hồi phục công lực của hắn đặc biệt nhanh, võ công không thể luyện cũng đã luyện được, tinh thần sáng láng khảng khái nam nhi, càng khiến đại danh Thiết Nha hiệp thêm nổi tiếng. Các đệ tử huynh đệ đồng môn thấy hắn như vậy đều nói một câu chúc mừng, Lâm Kinh Vũ như cũ mỉm cười đáp lại, vẫn giống trước kia tiêu sái bá khí trắc lậu. Chỉ có Hạ Trường An là thường xuyên dò xét sắc mặt của sư huynh, vào một ngày nào đó không có trăng sao, bừng bừng hưng trí kéo hắn lên nóc nhà đối ẩm.
Hương Trúc diệp thanh nhè nhẹ lan tỏa trong không gian, không cần nuốt xuống cổ họng cũng có thể khiến người ta cảm nhận vị cay nồng đậm đà của nó, sau khi nếm thử mới biết hóa ra không chỉ là như vậy, mà cay lại càng cay, đầu lưỡi tê dại lưu lại dư vị đến tận cùng.
“Ngươi và ta là huynh đệ lớn lên từ nhỏ, ta còn không hiểu được ngươi sao.”
Hạ Trường An thân phận tuy là sư đệ, nhưng độ tuổi cùng Lâm Kinh Vũ chỉ chênh lệch mười ngày nửa tháng, lúc này đứng cạnh hắn trông giống tri kỉ hơn là sư đệ. Hạ Trường An từ ngày nhìn thấy Trương Tiểu Phàm kiên quyết muốn chữa bệnh cho sư huynh đã nhìn ra hai người này quan hệ bất thường, bấm thử ngón tay mới biết ý vị sâu xa trong quẻ bói. Đáng tiếc Lâm sư huynh của hắn rõ là một tên đầu gỗ trì độn, người đã bày tỏ như vậy rồi mà hắn vẫn cứ mơ màng không chịu chấp nhận, còn tự lừa gạt mình không có tình ý với đối phương. Làm một huynh đệ tốt, Hạ môn chủ chỉ còn cách tự mình đi khai thông cho Lâm Kinh Vũ, mặc dù hắn cũng biết hiệu quả ra kiểu gì.
Lâm Kinh Vũ không nói, chỉ chăm chú nhìn mây đen trên trời đen kịt kéo theo từng đợt lãnh khí bao trùm kinh thành, mi mắt rũ xuống, mãi mới lấy lại được giọng nói: “. . .Sư nương đâu?”
“. . .Ngươi muốn nghe nói thật hay nói dối?”
“. . .”
“Được rồi, sư nương nói với sư phụ, nàng đến Miêu cương thăm bằng hữu lớn lên từ nhỏ, nhưng nàng lại nói với ta. . .” Hạ Trường An chống cằm híp mắt: “. . .Đến chăm sóc một dựng phu.”
Dựng phu?
Lâm Kinh Vũ nhíu mày nhìn Hạ Trường An --- Ý ngươi nói là nam nhân mang thai?
Hạ Trường An trên mặt viết bốn chữ ‘làm sao ta biết’.
[Bảo bối nhi, trong bụng ta có cốt nhục của chúng ta, về sau phải hảo hảo yêu thương người ta đó nga~]
Lâm Kinh Vũ sững sờ hồi lâu, bị hù ra một thân mồ hôi lạnh: “Nàng có nói nơi kia nằm ở chỗ nào không?”
“Ngươi tha ta đi.” Hạ Trường An lè lưỡi: “Nàng vốn dĩ dặn ta không được nói với ai, nể tình ta và ngươi là huynh đệ ta mới bật mí giúp ngươi, chuyện tiếp theo phải trông cậy vào ngươi tự thân vận động đi thôi.”
Nói xong ôm vò Trúc diệp thanh tông thẳng về phòng, nhoáng cái đã không thấy đâu.
. . .
Trương Tiểu Phàm nằm trên nhuyễn tháp, mi mắt nhắm nghiền bất động, sắc mặt trắng bệch có chút dọa người, phiến môi mất đi sắc đỏ xinh đẹp, hơi khô khốc hé ra. Hơi thở nhẹ nhàng đều đều chứng tỏ y đang ngủ rất say, có người đến bên cạnh cũng không biết.
Lâm Kinh Vũ đứng bên nhuyễn tháp nhìn gò bụng nhô cao của nam tử huyết y, trong lòng cuộn lên một loại cảm xúc không rõ tên gọi, chỉ thấy đau rát buốt giá cả tâm can, nửa cay nửa đắng như vị đạo của vò rượu đêm nào.
Thẩm Mộng Thần vừa mới bưng chậu nước vào phòng, bóng lưng cao ngất của Lâm Kinh Vũ khiến nàng giật mình, nếu không phải nhận ra tiểu đồ đệ, có khi nàng lại nổi điên lên đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ cũng nên. Nơi này là nhà cũ của nàng, ngoại trừ vài bằng hữu thân tín và tướng công ra không ai biết, Lâm Kinh Vũ có thể tìm được chắc chắn mất rất nhiều thời gian. Lâm Kinh Vũ nghe động liền quay đầu lại, nhỏ giọng gọi một tiếng sư nương, âm thanh nghẹn ngào pha chút run rẩy làm Thẩm Mộng Thần mềm lòng. Nói gì thì đây cũng coi như một nửa nhi tử, nào có loại mẫu thân làm khó con trai mình yêu thương. Thẩm Mộng Thần bước tới nhét cái khăn vào tay Lâm Kinh Vũ, trừng hắn một cái rồi ra ngoài.
Trương Tiểu Phàm hiện giờ đã có thai năm tháng, đứa nhỏ trong bụng tượng hình tương đối đầy đủ, xương cốt căn cư chưa vững chắc nhưng đã qua thời kỳ nguy hiểm. Có điều mang thai thực sự là thách thức một nam tử như y, giai đoạn đầu nghén nôn mửa không ít lần, còn ngủ nhiều hơn. Nội lực vốn no đầy cũng bị đứa nhỏ hấp thu toàn bộ, dẫn đến tình trạng mệt mỏi không ngừng, ăn uống thất thường lúc được lúc không, mới đó đã lấy đi vài cân thịt trên thân thể không có chút dư dả của y khiến Trương Tiểu Phàm gầy đi rất nhiều.
“Có thể. . .cho ta một tách trà được không. . .” Trương Tiểu Phàm suy yếu nói, trên trán được chườm một cái khăn lạnh làm y thoải mái hơn, nhưng khi phát hiện khí tức người kia không phải Thẩm Mộng Thần, Trương Tiểu Phàm kinh hỉ mở to mắt, ngây ngẩn: “. . .Bảo bối nhi. . .?”
Lâm Kinh Vũ khựng một chút, bất đắc dĩ vỗ má y một cái: “Về sau không cho gọi ba chữ đó nữa.”
“Kinh Vũ.” Trương Tiểu Phàm ngoan ngoãn sửa lại, cầm tách trà hắn đưa tới bên môi uống một ngụm, cảm thấy khoan khoái cả người. Hai mắt y sáng rực nhìn Lâm Kinh Vũ, hắn vừa chủ động ăn đậu hủ của y phải không? Việc này đại biểu cho hắn không còn ghét y nữa đúng không?
Quả thật lần này Lâm Kinh Vũ không có trốn tránh nữa, nghĩ tới Trương Tiểu Phàm chỉ vì một hành động của mình mà cao hứng thật lâu, nội tâm chua xót không nói nên lời.
Hắn trước đây, nguyên lai chính là một kẻ vô tâm như vậy. . .
“Kinh Vũ, ngươi. . .” Lời đến bên miệng y lại không dám nói ra, sợ hắn chẳng qua là trùng hợp, chẳng qua là thuận đường, chẳng qua là vì y mang thai đứa con của hắn nên Lâm Kinh Vũ mới có mặt ở đây. Lâm Kinh Vũ nhìn bộ dạng thất lạc của y, càng lúc càng thấy bản thân mình quá mức tệ bạc, kính trọng cùng nể phục của toàn bộ thiên hạ võ lâm cũng không bằng một ánh mắt của Trương Tiểu Phàm. Lần đầu tiên hắn nhận ra, có thứ so với võ công bí tịch còn quý giá hơn.
Có một người nguyện ý vì mình si tâm vọng tưởng, nguyện ý hoài thai đứa con của mình dù chính bản thân y cũng là nam tử, dựng dục sinh con đâu phải loại chuyện vui đùa qua loa. Quá trình thiêng liêng kỳ diệu đến nhường nào, hạng phàm phu tục tử như hắn rốt cuộc cũng lĩnh hội được.
Trương Tiểu Phàm sao có thể không thấy tình tự trong mắt Lâm Kinh Vũ, y vừa mừng vừa sợ, vội vươn tay ôm lấy hắn, Lâm Kinh Vũ thuận thế vỗ nhẹ lưng y, đưa tay vuốt ve gò bụng, ánh mắt nhu hòa không gì sánh được.
Về sau, cứ để hắn bù đắp cho y là được rồi.
“Bảo. . .Kinh Vũ,. . .” Trương Tiểu Phàm bị vuốt thẹn thùng cắn cắn môi, choàng tay qua cổ hắn, gò má tái nhợt khôi phục chút hồng sắc nhàn nhạt, phả nhiệt khí nóng bừng khiến Lâm Kinh Vũ miệng khô lưỡi khô, không dám nhúc nhích, để mặc Trương Tiểu Phàm như con rắn không xương bò lên người hắn: “Chúng ta thật lâu không có làm qua. . .”
“. . .Ngươi đang mang thai mà.” Lâm Kinh Vũ đỏ bừng mặt, da mặt đại hiệp thực sự rất mỏng, trình độ chống cự với mỹ nhân trong mộng vẫn còn chưa cao. Trương Tiểu Phàm cười khúc khích sờ sờ mặt hắn, nhỏ giọng nói: “Đều không sao, chúng ta nhẹ nhàng một chút là được, huống hồ ngươi vẫn chưa giao lưu cùng nhi tử, nhân cơ hội này chào hỏi nó một chút. . .”
Nói rồi cúi đầu hôn môi hắn, miệng lưỡi giao triền quấn quít một lúc mới buông ra.
Thẩm Mộng Thần vốn muốn xem động tĩnh bên trong thế nào, nghe đến đây liền cười đến vô cùng giảo hoạt, Đỗ Thuần đến bên cạnh trạc trạc nàng, bị nàng đuổi ra: “Đi đi đi đi, đừng có phá gia can một nhà ba người!”
Vị sư phụ thần long kiến thủ bất kiến vĩ – Đỗ Thuần chân nhân - hay tin lão bà chạy mất liền tức tốc điều tra, bắt được lão bà rồi thì lại bị nàng đẩy đi, bất đắc dĩ nhìn Thẩm Mộng Thần: “Nàng chơi đủ chưa?”
“Xuy xuy xuy, chàng đúng là không hiểu phong tình, chẳng biết khi xưa ta làm sao mà thích chàng nữa!”
Bên trong phòng, xuân sắc ngập tràn.
. . .
Về việc y làm sao mà mang thai được, Trương Tiểu Phàm nói, y là thần y, có gì không thể làm. Lâm Kinh Vũ ý thức được bản thân không nên ăn bám thê tử, càng không nên ở lại Thiết Kiếm Môn đòi cơm, liền vác theo ngân đao đến bảng nhiệm vụ ở Võ Lâm minh. Hắn tiêu diệt một bộ phận phản nghịch của ma giáo, xách đao trở về, vừa vặn nhìn thấy Trương Tiểu Phàm nằm trên chiếu trúc ngủ trưa. Sau khi sinh xong, bảo bảo liền bị sư nương ôm tới ôm lui hận không thể sủng lên trời mà nuôi. Cho nên trong nhà hiện tại chỉ có Trương Tiểu Phàm, y nằm nghiêng người, cổ áo trễ xuống lộ ra da thịt trắng nõn nà, bờ vai tiêm gầy bóng loáng ẩn ẩn hiện hiện, đôi chân thon dài mê hoặc tùy ý buông thõng, quần áo xộc xệch nửa kín nửa hở khiến máu trong người Lâm Kinh Vũ không tự chủ sôi trào bừng bừng.
“Ân. . .” Trương Tiểu Phàm hé mắt đầy ý cười nhìn Lâm Kinh Vũ, y hôm nay chính là cố tình câu dẫn bảo bối nhi. Lâm đại hiệp danh chấn thiên hạ trước giờ chưa từng đại bại dưới mỹ sắc thế gian, lúc này lại si ngốc nhìn chằm chằm Trương Tiểu Phàm, vẻ mặt cương nghị chính trực nhưng thân thể đã run run từ lâu, chọc cho Trương Tiểu Phàm buồn cười vô cùng.
“Lão công, ngươi mới về a. . .” Y đứng dậy, quần áo trên người như tơ lụa phá kén tầng tầng rơi xuống, toàn thân xinh đẹp tản mác hương vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nồng đậm dán lên người Lâm Kinh Vũ, trống trơn không một mảnh vải. Da thịt trên bụng sau vài tháng đã khôi phục như trước kia, vết mổ sinh cũng không thấy đâu nữa. Hôn lên gương mặt còn đang nhẫn nại của hắn, Trương Tiểu Phàm kéo hắn về phía mình, chủ động quấn chân lên thắt lưng hắn: “Lão công, trong lúc ngươi đi vắng ta thực sự thực sự rất cô đơn, tội của ngươi thực lớn, ngươi nói ta nên phạt ngươi thế nào đây. . .?”
Hô hấp Lâm Kinh Vũ dồn dập: “. . .Nhưng, nhưng không phải ở trên vừa mới H rồi sao. . ?”
“H kín như vậy ngươi nghĩ đọc giả sẽ thích hả?” Trương Tiểu Phàm cười càng sâu, bàn tay thon dài tinh tế nắm đầṳ ѵú đỏ tươi của chính mình xoa xoa nắn nắn, ngón tay gảy nhẹ đỉnh tròn căng cứng, biểu tình mê hoặc khó chịu giãy giụa: “Lão công, người ta vô cùng nhớ ngươi, ngươi lãnh đạm với người ta như vậy là không thương người ta đúng không, ta biết mà. . .”
“Ta không có. . .”
“Không có là tốt rồi, Ưʍ. . .” Y cắn cắn môi hắn, tay chân như bạch tuột dính chặt hắn, Lâm Kinh Vũ cũng không kiêng kị gì nữa, vuốt ve thân thể nhân nhi dụ hoặc dưới thân, miết mạnh đầṳ ѵú tao lãng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ toàn bộ điểm mẫn cảm trên người y.
Vυ' nhỏ vừa ngứa vừa đau bì sờ đến phát tao, nhanh chóng trướng to sưng lên một vòng, Trương Tiểu Phàm thoải mái rêи ɾỉ thành tiếng, cọ xát người Lâm Kinh Vũ, ngọc trụ phía trước rỉ ra dâʍ ɖị©ɧ chọc chọc lên bụng hắn, huyệt nhỏ giấu sâu giữa hai chân lặng lẽ co rút, mị thịt phấn nộn đáng yêu hé ra rụt vào muốn người yêu thương. Y vặn eo lắc mông trèo lên người hắn, đảo khách thành chủ, từ phía trên nhìn xuống: “Ngươi có biết tại sao ta lại cố chấp muốn ở bên cạnh ngươi như vậy không?”
Lâm Kinh Vũ nhìn y, thân thể đã phát tao mẫn cảm nóng rực nhưng lại ôn nhu cười nhìn hắn, khẽ lắc đầu.
“Trước kia ngươi xâm nhập vào ma giáo, đã từng cứu một đứa trẻ lạc trong cơ quan, cũng vì che chở cho nó mà ngươi trúng Ma tước trảo, trúng phải kịch độc suýt nữa thân vong. Đứa trẻ đó, là ta. . .” Trương Tiểu Phàm nói xong, dí sát lại gần mặt hắn, cái mông nhỏ cọ cọ côn ŧᏂịŧ cách một lớp vải, dâʍ ŧᏂủy̠ ướt đẫm chảy ra thấm vào bên trong, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Cho nên, lão công, ta đây lấy thân báo đáp là lẽ đương nhiên. ..”
Lần đầu tiên gặp hắn, y cũng nói như vậy.
Lâm Kinh Vũ nhất thời sáng tỏ, hóa ra bọn họ không phải là lần đầu dây dưa.
Có lẽ từ rất lâu rồi, bọn họ đã gieo vào nhau một hạt mầm, đến khi cường đại, hạt mầm biến thành sợi tơ hồng kéo bọn họ đến gần nhau, có trốn tránh cũng không thoát.
Lâm Kinh Vũ mỉm cười, chậm rãi hôn y, hắn đời này tuyệt đối không nghĩ tới chính mình lại có một thê tử bằng cách này. Dù sao thì. . .
“Ah, ah. . .a. . .á. . .lão công, ngươi thật hung. . .ân, dùng lực, ta muốn mạnh hơn nữa. . .” Trương Tiểu Phàm nằm dưới thân hắn vùng vẫy, mái tóc hỗn loạn tản ra, hai mắt khép hờ mê đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ dạt dào, thân dưới không ngừng vặn vẹo sít sao hút chặt côn ŧᏂịŧ, cái mông nhỏ nâng lên nâng xuống, cúc huyệt tao hóa phóng đãng phun ra dâʍ ɖị©ɧ ròng ròng, không biết xấu hổ ra sức kẹp chặt dị vật bên trong, bị đâm đến mở rộng mềm nhũn ướŧ áŧ vô cùng vẫn sung sướиɠ nghênh đón từng đợt công kích mãnh liệt. Trương Tiểu Phàm tựa hồ đã bị thao đến sảng khoái, lớn giọng da^ʍ kêu liên tục, thần trí bay biến không sót lại chút gì.
“Lão công, ư. . .ưm, lão công ngươi thật giỏi,. . .” Y khóc lóc nức nở, chủ động nâng người hôn hắn, môi lưỡi gắn chặt phát ra tiếng lách tách, phía dưới cũng bắt đầu run rẩy: “Bảo bối nhi, ta đến. . .A a a!!!”
Lâm Kinh Vũ thở dốc ôn nhu nhìn y đạt cao trào, ôm y vào lòng. Người này phát tao mê đắm như vậy chỉ vì hắn, chỉ vì hắn mà thôi. Có điều. . .
“Bảo bối nhi.” Trương Tiểu Phàm biếng nhác phong tình ngọ nguậy trong ngực Lâm Kinh Vũ, bĩu môi: “Ngươi làm eo người ta đau quá à. . .”
“Không được gọi ‘bảo bối nhi’.” Kẻ nào đó nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn xoa bóp eo cho Trương Tiểu Phàm.
“A? Vì sao?”
“. . .”
“Bảo bối nhi, ngô. . .”
Lâm Kinh Vũ chặn miệng y lại, buồn bực nghĩ, Thiết Nha hiệp bảo bối nhi, nghe thế nào cũng thật dọa người!
END