4.
“Hm, hm. . .”
Cậu trai nức nở thở dốc, nước mắt ngập trên gương mặt phiếm tình, nhúc nhích mông kẹp chặt ba ngón tay đang cắm trong hậu huyệt, mặc kệ ánh mắt âm trầm của người phía trên mà tự mình lay động, coi ngón tay là gậy rung đưa đẩy, xuân thủy chảy ướt đẫm hạ thân chứng tỏ cậu đang có bao nhiêu hưng phấn. Cứ nghĩ đến hắn là người đầu tiên của cậu, là kẻ dùng vật nóng cứng rắn sáp cậu bắn, nghĩ đến từng tấc da thịt đều được hắn vuốt ve âu yếm, Mã Tư Viễn đều không thể ngăn chặn người mình phát tao, run rẩy kí©ɧ ŧìиɧ đến mức không biết làm sao. Chỉ cần một động tác của hắn, không, chỉ cần trông thấy ánh mắt hắn nhìn cậu, Mã Tư Viễn đã không thể khống chế mà rục rịch xao động, sau đó. . .
“Ưm!” Hai khỏa cầu cứng ngắc run lên, dòng dịch trắng sữa dưới cái nhìn của Karry phun xuống đất, hậu huyệt non mịn co rút nhanh, tràng đạo mấp máy nuốt lấy mấy ngón tay đang đờ ra. Karry cảm giác chính mình không thể kiềm nén được nữa, thô bạo đâm sâu ngón tay vào bên trong nội bích, nắm cắm Mã Tư Viễn lại để cậu đối diện với hắn.
“Em rốt cuộc muốn như thế nào?”
“Cút khỏi mắt tôi.” Mã Tư Viễn khó khăn đáp, cơ thể mẫn cảm bị chọc đương nhiên không cách nào bình tĩnh, lời này nói ra có bảy phần giận dữ nhưng kết hợp cùng vẻ mặt đỏ ửng xuân sắc vô biên của cậu hình như không có hiệu quả cho lắm. Karry gia tăng lực đạo, đem cậu thanh niên tao lãng nắm trong bàn tay, siết chặt eo cậu: “Tại sao?”
Mã Tư Viễn rêи ɾỉ chịu đựng, ngẩng đầu cười lạnh: “Tôi vì sao phải trả lời.”
“Vì anh thích em.”
“Vì cái quỷ. . .gì cơ?”
“Anh nói, anh thích em.”
Mã Tư Viễn ngẩn ra trong chốc lát, cười càng tươi: “Lời nói lúc lên giường không thể tin được.”
Karry thất lạc hỏi: “Em đã. . .cùng với bao nhiêu người?”
“Tôi tại sao. . .a. . .” Kɧoáı ©ảʍ tê rần thình lình chạy dọc sống lưng, Mã Tư Viễn cắn môi chống đỡ, thấy ánh mắt ác liệt ‘không thành thật sẽ không khoan hồng’ của Karry liền tức giận quát: “Chỉ có mình anh mà thôi!!”
“Em vừa nói lúc lên giường không thể tin lời nói.”
Hắn nghiến răng phản bác, vẫn sục sạo trong hậu huyệt ướŧ áŧ, làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra ngày càng nhiều, trong tiểu huyệt dâng lên cảm giác ngứa ngáy khôn cùng, tựa như có hàng vạn con kiến đang bò tới bò lui. Mã Tư Viễn suy suyễn cả người, cố hướng tới để đầu ngón tay bên trong có thể giúp mình gãi ngứa, nhưng là độ dài không đủ cộng thêm chủ nhân ngón tay đang có khúc mắc với cậu, cho nên ngọ nguậy mãi cũng chỉ là dã tràng xe cát, còn khiến tao huyệt lãng hóa ngày càng ngứa, ngứa đến toàn thân đều khó chịu, chỉ muốn có thứ gì đó hung hăng đâm nát nó, bạo lực chà đạp nó. Cậu run run bả vai thấp giọng khóc, nghĩ chính mình sao lại hư hỏng như vậy, càng ủy khuất hơn là không có ai an ủi cậu, đối với bản thân bất lực vô phương, đối với Karry càng không biết nên làm gì.
Là cậu câu dẫn hắn, lôi kéo hắn vào cục diện này, đến hôm nay bế tắc bức cậu phát điên, giận mình vô năng nhu nhược chỉ biết khóc.
Mã Tư Viễn không biết lấy sức ở đâu đẩy Karry ra, tiểu huyệt sưng tấy đang mυ'ŧ ngón tay đột nhiên bị tách rời vang lên âm thanh da^ʍ mỹ. Cậu cắn răng đứng dậy, cứng đờ cảm nhận nước từ tao huyệt chảy dọc xuống đùi, chân nhũn ra không có lực, nước mắt làm tầm nhìn mờ nhòe không thấy rõ. Mã Tư Viễn chật vật thoát khỏi Karry, xích͙ ɭõa lảo đảo đẩy cửa muốn ra ngoài.
Đây là phòng hắn. Từ sau khi bọn họ cùng nhau lăn giường lần thứ hai, hắn tịch thu đồ chơi, cậu cũng không cần dùng đến những thứ lạnh lẽo vô tri đó mà trực tiếp lấy hắn làm vật thay thế, hằng đêm tìm hắn sênh ca không dứt. Mỗi lần kết thúc đều là hắn tẩy rửa sạch sẽ cho cả hai, làm tốt chức trách của một tiểu công đích thực. Nhưng là, Mã Tư Viễn ai oán nghĩ, thịt đến miệng thì ăn, người tương tư chắc có lẽ chỉ mình cậu.
Nhớ hắn ôm cậu nhẹ nhàng xoa đầu, nhớ hắn tỉ mỉ bày biện bàn cơm chỉ vì một câu tùy tiện của cậu, nghĩ hắn nghiêm túc xem cậu là em họ mà đối đãi, nghĩ hắn lo cho thân thể của mình vì hoan ái quá nhiều mà sinh bệnh.
Muốn hắn thô bạo đặt cậu dưới thân mà chiếm đoạt, muốn hắn dùng côn ŧᏂịŧ nóng rực to lớn đâm vào mông cậu, đâm đến mức cậu da^ʍ kêu không ngừng, khi đó cậu sẽ sít sao cắn chặt hắn, để hắn triệt để không rời đi khỏi cậu.
Nhưng, người tiện như cậu làm sao hắn có thể thích.
Mã Tư Viễn gục đầu khóc lớn, uất ức không thể nói ra cuối cùng cũng giữ không được, l*иg ngực thiếu dưỡng khí sinh đau, nấc nghẹn liên tục.
Karry hốt hoảng tìm thấy em họ trong góc nhà bếp, vội vàng quấn cái chăn lên người cậu tránh để bệnh vừa khỏi đã quay lại, vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên luống cuống bế cậu lên sofa.
Mã Tư Viễn không thèm phản kháng, trong suốt quá trình luôn không ngừng được nước mắt, cậu nghĩ mình còn tệ hơn cả con gái, cư nhiên khóc đến nỗi hắn sợ luôn.
“Đừng khóc.” Karry dùng ngữ khí dỗ trẻ con xoa xoa lưng Mã Tư Viễn, đừng nói chứ nhìn thấy cậu khóc tâm hắn đều đau thắt cả rồi. Karry bổ não ảo tưởng ra nguyên nhân Tiểu Viễn khóc, chẳng lẽ là do hắn đυ.ng đến đau khổ của cậu? Tiểu Viễn trước kia bị một thằng nào đó hãm hại? Cưỡиɠ ɠiαи? Bỏ thuốc?? Tập thể???
Anh họ đại nhân càng nghĩ càng phẫn nộ, động tác ôn nhu vỗ về tâm can mà mặt đã giận dữ nhăn lại, âm thầm tính kế trả thù cho tâm can.
Mã Tư Viễn im lặng nấc cụt, đen mặt muốn đẩy hắn ra lần nữa, lại bị hắn ôm chặt, nghe giọng nói rầu rĩ của Karry truyền tới:
“Anh xin lỗi.”
“. . .” Người này lại nghĩ sâu cái gì vậy? Mã Tư Viễn khó hiểu nhìn hắn, thấy sắc mặt đau lòng của hắn thì bĩu môi: “Đừng có vờ vịt, anh đang nghĩ cái gì đấy hả?”
Karry thành thật nói cho Mã Tư Viễn biết.
“. . .” Mã Tư Viễn 囧 nhìn hắn, không biết nói gì hơn là bỏ về phòng. Karry lại tưởng là cậu bị xúc động, hấp tấp chạy theo sợ cậu nghĩ quẩn.
“Anh vẫn không tin tôi nói thật?” Mã Tư Viễn hết cách với người này, thiết nghĩ có giải thích cũng bằng thừa, đành vô lực thở dài. Cậu cũng không biết tại sao chính mình lại muốn nói rõ ràng với hắn như vậy, sợ hắn hiểu lầm cậu sinh hoạt phóng túng dễ dãi? Mã Tư Viễn sâu sắc nhìn hắn, có lẽ cậu nên chết tâm đi thôi.
“Trước khi kết thúc, tôi có thể đòi phúc lợi được không?”
“Hả?”
Không đợi hắn trả lời, Mã Tư Viễn trèo lên người hắn cọ xát, phát tao vặn vẹo cơ thể ma sát vào hắn, miệng áp miệng luồn lưỡi trao đổi nước bọt, tham lam mυ'ŧ mát môi mỏng dễ nhìn. Cậu chen vào giữa hai chân Karry, kéo khóa quần móc côn ŧᏂịŧ bán cương nảy ra ngoài, cầm lấy tiểu Viễn nhỏ đặt chung với tiểu Karry cọ tới cọ lui khiến súng đạn tóe lửa. Karry thở hồng hộc tê dại vì cảm giác kí©ɧ ŧìиɧ, nhận ra vật nhỏ rất có tinh thần đọ sức cùng anh em mình liền hưng phấn trướng lớn, hai côn ŧᏂịŧ tím đỏ căng phồng nhanh chóng, đồng loạt phun mật dịch trắng đυ.c ra ngoài, bắn lung tung lên bụng ngực hai người, ngay cả sofa cũng không thoát khỏi số phận.
Mã Tư Viễn dứt cao trào liền đứng dậy rời đi, ánh mắt ảm đạm, khóe môi nhợt nhạt nở nụ cười giễu cợt.
“Xin lỗi.” Cậu bị ôm vào l*иg ngực ấm áp, Karry hình như đã hiểu ra cái gì đó, cứ nhất mực không chịu buông tay: “Anh thích em là thật, anh tin em, cũng là thật.”
“Tôi nói dối đó.”
“Không phải, anh xin lỗi.” Hắn ảo não nhận tội, tuy rằng cũng không biết mình bị tội gì.
Mã Tư Viễn im lặng không nói, âm thầm giấu nụ cười trộm trên môi.
. . .
“A~ á~ mau đâm em, mau đâm em, miệng nhỏ muốn ăn no. .ưʍ. .”
“Tiểu yêu tinh, em chặt quá, thả lỏng một chút. . .”
“Lão công, a. . .lão công. . .sâu một chút, chính là chỗ đó, em muốn nữa. . .”
Cự vật nhấn vào tao huyệt mở rộng, nước phun tung tóe ra ngoài, người dưới thân giãy giụa lắc mông đuổi kịp nhịp điệu, say mê chìm trong luật động dồn dập gấp gáp. Hắn ra sức động đậy thắt lưng đỉnh sâu vào bên trong nơi bủn rủn xương cốt, mỗi lần tiến nhập đều xoay nghiền điểm mẫn cảm, qυყ đầυ va đập vách tràng đại sát tứ phương, không nhân nhượng một tấc một thước nào mà điên cuồng tàn sát bừa bãi, chất nhầy cùng với dâʍ ŧᏂủy̠ trộn lẫn trơn bóng ướŧ áŧ, khi cử động vang lên tiếng nước dính dấp tình sắc.
Tiểu yêu tinh lắc đầu nguầy nguậy bị động nhận kɧoáı ©ảʍ kịch liệt, hai tay đặt lên đùi tách mông ra, từ rêи ɾỉ thành la hét, uốn éo người da^ʍ kêu liên tục: “Lão công, a, thật lớn. . .thích quá, . . .ưʍ. . .”
Cậu đong đưa người để hắn mυ'ŧ đầṳ ѵú, mắt nhắm hờ không rõ tỉnh mê, hai tay túm tóc hắn thở ra nhiệt khí nóng rực: “Em muốn, em muốn. . .” Chờ điểm G bị đè bấm, cậu bám lấy hắn nói năng lộn xộn, hỗn loạn rên la, toàn bộ tinh thần đều bị qυყ đầυ đánh dạt đến vô cực, chỉ còn biết kẹp chặt vật trong mông truy cầu kɧoáı ©ảʍ, mặc kệ bộ dáng mình giống MB đến mức nào.
“Bên này cũng muốn, lão công, giúp em. . .A~ nhanh bắn. . !”
“Toàn bộ đều cho em.” Yêu thương hôn hôn lên trán cậu, hắn gầm nhẹ đem toàn bộ con cháu nhà mình rót vào bên trong cơ thể bảo bối.
Đến lúc tê liệt ngã xuống giường, giữa hai chân hỗn độn không chịu nổi, ga giường bị hai người vấy bẩn không thể sử dụng, Karry đành phải ôm bảo bối qua phòng mình nằm tạm, lại quên rằng phía bên kia vẫn chưa xử lí qua.
Mã Tư Viễn dụ hoặc nằm trên giường, ánh mắt mê ly, dùng chân cọ cọ hắn: “Lão công. . .”
Karry cứng đờ.
Chuyện đêm nay vẫn còn dài lắm.
END