Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 24: Chỉ là H thôi mà! [1]

Hiện đại. Võng phối. Trạch nam công x tiểu bạch CV thụ

Chung cư cao tầng giữa thời tiết nóng bức của tháng ba đóng kín cửa, bên trong một căn phòng ở tầng hai mươi ba, một chiếc máy tính mở sáng, mỹ thiếu niên xinh đẹp tựa vào bàn phím, âm thanh ngọt ngào từ trong cổ họng thoát ra không ngừng điên đảo chúng sinh.

"Um, a, . . .cho tôi, cho tôi. . .nơi đó, a. . .ưm, thoải mái muốn chết. . .mau, mau một chút. . .á. . ."

Cửa phòng rầm một phát bật mở, Vương Tuấn Khải tức giận đùng đùng đứng đẩy mắt kính, phẫn nộ quát: "Tôi đã nói rõ rồi, ai cho cậu đem phụ nữ về nhà hả?!!"

Giường trống trơn, ga sạch sẽ, vật dụng trong phòng ngăn nắp không thiếu một món nào, chỉ duy nhất một cái qυầи иᏂỏ màu trắng vắt vẻo trên cửa sổ là có chút dọa người.

Vương Nguyên chớp chớp mắt vô tội nhìn qυầи иᏂỏ, lại nhìn sắc mặt chưng hửng thuỗn dài của Vương Tuấn Khải, chậm rì rì tháo headphone cùng âm loa xuống, ái ngại nói: "Anh nói phụ nữ gì?"

". . ." Nhìn khắp phòng cũng không kiếm ra một cái lỗ hổng nào đủ giấu người, Vương Tuấn Khải cau mày liếc Vương Nguyên, nghi hoặc hỏi: "Cậu xem AV?" (Adult Video)

"Cái gì là AV?" Tiểu bạch thỏ nghiêng đầu hỏi lại.

Nghĩ tới âm thanh đỏ mặt tim đập vừa rồi có phần giống nam sinh, mày Vương Tuấn Khải nhíu càng chặt, chống tay lên bàn nghiêm túc suy nghĩ.

Căn phòng này anh và một nam sinh viên cùng thuê vào đầu năm nay, cậu sinh viên này diện mạo thanh tú tính cách sáng lạn, sống có nguyên tắc có nề nếp rất được lòng hàng xóm, thậm chí ngay cả anh là một kẻ khó tính cũng có phần dung túng cậu ta. Sinh hoạt cá nhân của Vương Tuấn Khải rất nghiêm ngặt, dù đã hai mươi ba tuổi nhưng chưa từng quen một cô gái nào đừng nói là 419 gì đó. Trạch nam Khải gia đối với chuyện phát sinh quan hệ bừa bãi này vô cùng chán ghét, cho nên quy tắc đầu tiên khi sống chung với anh là tuyệt đối không - được - dẫn - người - về - đây. Mà hôm nay vốn đang pha trà thì phòng bên cạnh vang lên những âm thanh vô cùng đáng thẹn, nhơ đến tuổi tác cùng nhân phẩm của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải lập tức nổi quạu, không kịp làm gì đã hùng hổ xông tới phá cửa phòng cậu tra án.

Kết quả, cái quỷ gì cũng không có.

Vương Tuấn Khải hung thần sát án nhìn chằm chằm Vương Nguyên, ánh mắt dời đến màn hình máy tính sáng nhấp nháy.

【Kịch truyền thanh: Chỉ là phối H thôi mà!】

Chủ biên: Trà Khổ Qua

Đạo diễn: Tabby Ca ca

Kịch bản: Hoa cúc anh đào nhỏ

CV:

【Công quân】: K-sama

【Thụ quân】: Royo-Nguyên bảo bảo

【Lân ba cư 1】:. . .

【Lân ba cư 1】:.. ..

Hậu kỳ: . . .

Vương Tuấn Khải: ". . ."

Thấy sắc mặt chủ nhà có khuynh hướng biến đen như đáy nồi, Vương Nguyên cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, cười gượng: "Cái kia, Khải ca, tôi tham gia vào một diễn đàn đam mỹ anh không phải cũng muốn cấm luôn chứ?"

Đam mỹ?

Vương Tuấn Khải sờ cằm, không nói không rằng trở về phòng. Cửa vừa đóng sập lại, trà cũng không thèm uống đã vội vàng đăng nhập baidu, tìm kiếm cụm từ mang khái niệm thâm sâu như biển mà anh vừa nhìn thấy.

Công đức vô lượng, vạn Thụ vô cương.

Nhân sinh vô hạn, Hủ giới vô biên.

Kèm theo một đống hổ lốn các chủng loại tra công, ôn nhu công, chiếm dục công, niên hạ công, băng sơn lãnh khốc thâm tình công; yêu nghiệt thụ, dụ thụ, dương quang thụ, thánh mẫu thụ, tsun biệt nữu ngạo kiều thụ,. . .

Tiểu nam sinh mềm yếu nằm trên bồn rửa tay, trước ngực sưng tấy ửng hồng sáng loáng nước bọt, trên cặp mông trắng nõn dính đầy dịch trắng nhỏ giọt, địa phương bí mật đỏ tươi ướŧ áŧ khép mở nhờ ngón tay chọc vào, quyến rũ liếc mắt, mị âm rên nhẹ khiến người khác bủn rủn xương cốt.

Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm cái video HD uncensored phóng đại trên màn hình, lặng lẽ tắt đi, máu nóng phừng phực xông thẳng lên não, thiêu đốt toàn bộ lý trí ít ỏi.

"Vương Nguyên!!!!" Lần thứ hai trong ngày, đại gia chủ vô cùng mất lịch sự mà tông thẳng vào phòng người ta, thô bạo đá văng cánh cửa thân ái mà giơ ngón tay chỉ trích: "Cậu. . ."

Vương Nguyên toàn thân không mảnh vải khϊếp sợ nhìn anh, trong lúc hỗn loạn vội chụp cái khăn tắm quấn quanh người, bọt nước trên tóc nhỏ tí tách xuống vai, uốn lượn theo xương quai xanh thanh mảnh rồi chảy dọc xuống bên nhũ hoa đào đẫm nước, cuối cùng chui tọt vào phần trong khăn tắm. Tuy rằng hành động của cậu đáng được khích lệ là phản ứng nhanh, nhưng cái gì thấy đều đã thấy, cái gì show hình như cũng show cả rồi. Vương Tuấn Khải nhìn gương mặt đầy nước ửng hồng và đôi môi mỏng hé ra vì kinh ngạc, cảm thấy khô nóng cả người, đứng hình cứng ngắc dùng tư thế cương thi Plant and Zombie di chuyển về phòng mình.

Anh rốt cuộc bị cái gì vậy chứ?!!!

Nhìn cơ thể một đứa con trai lại thành ra cái dạng này. . .Chắc chắn là vừa rồi xem văn hóa phẩm không lành mạnh. Đúng, chính là như thế!

Vương Tuấn Khải hùng hổ dập con chuột, tâm nói đam mỹ cái rắm ra tiểu thụ cái thí a, coi thường khả năng chấp nhận nhân sinh quan của anh đây quá ha, để coi. . .

Con trỏ click vào next VID của forum, một tràng âm thanh sống động nao nức lòng người ồ ạt tràn ra, dàn lo high-qualifi phát huy triệt để tính năng khuếch tán âm siêu hạng, hàng chất lượng cao tuyệt không phụ lòng nhà sản xuất:

[A a thích quá, đâm chết em~~ Ô a~ Miệng nhỏ của người ta muốn anh~~A~]

[Tiểu bảo bối mau gọi chồng, chồng sẽ cho em ăn no!]

[Chồng~~Ưm a, mau lên, a a~~]

Vương Tuấn Khải: ". . ." ( ° △ °|||)

Một cảm giác đột phá. . . ( ° △ °|||)

Vương Tuấn Khải bị shock văn hóa tạm thời mất đi công năng xử lí thông tin, hai mắt sung huyết á khẩu không nói nên lời. Đáng thương trạch nam khiết phích không nhiễm bụi trần ngần ấy năm, chỉ sau một tiếng đồng hồ đã mất đi sự trong sạch, khụ, trong sáng một đời thanh niên. Bóp trán chống tay ngã xuống bàn, đầu óc anh giờ chỉ toàn cái đó cái đó, cái đó với cái đó. . .

"Cái kia. . .Khải ca." Vương Nguyên rụt rè đứng cạnh cửa ra vào, thấy biểu hiện suy sụp của Vương Tuấn Khải thì nửa áy náy nửa khó hiểu, chỉ dám nhỏ giọng nhắc: "Anh mở GV thì vặn volume nhỏ một chút, tôi còn phải thu kịch a. . ."

Vương Tuấn Khải ngẩng phắt dậy, hung hăng trừng cậu, thấy đôi mắt ngây ngô vô tội của cậu không hiểu sao đột nhiên nhớ đến tình cảnh bất đắc dĩ vừa rồi, đồng thời liên tưởng đến hình ảnh hương diễm trong video, nếu người nằm dưới kia là Vương Nguyên. . .

"Khải ca!! Anh chảy máu mũi rồi!!!"

". . .Cái. . ." Gì. . .

"Ngồi yên đó đừng nhúc nhích, em đi tìm bông gòn!"

Sau khi cơn máu mũi tạm ngừng phát tác, Vương gia chủ ngồi thừ người trên ghế, đối diện Vương Nguyên đang cười tủm tỉm nhìn mình.

"Khải ca, anh là gay sao?"

". . ." Anh đây thẳng..

"Khải ca, không ngờ anh cũng là người trong giới."

Nhìn vẻ thẹn thùng của cậu, Vương Tuấn Khải phì mũi, hai cục bông gòn bự như ngón chân phụt ra ngoài: "Người trong giới? Nói vậy lẽ nào cậu cũng là gay?"

"Phải nha! Em chỉ mới biết gần đây thôi." Cậu mỉm cười, gãi gãi đầu: "Cũng bởi vì người nọ vừa tốt vừa đẹp trai, em. . ."

Ngó cái mặt hớn hở e ấp như thiếu nữ thầm thương trộm nhớ tình lang kìa! Vương Tuấn Khải một mặt lẩm bẩm, mặt còn lại chua loét cả răng, cứ nghĩ đến người cậu nhóc này thích không phải mình thì anh lại ức đến tận cổ.

Ể? Vì cái gì mình lại có suy nghĩ này?

Anh lắc lắc đầu xua đi cảm giác quái gở, thấy Vương Nguyên vẫn còn hồng phấn mơ màng, liền cảm giác tâm tình càng lúc càng khó chịu, bèn vỗ má cậu một cái, hung hăng chất vấn: "Nếu như người cậu thích nói đêm nay tịch mịch quá, muốn lăn giường cùng cậu, cậu cũng làm sao?"

"H. . .hả. . ." Vương Nguyên sửng sốt, mãi sau mới đỏ mặt "ừm" một tiếng.

"Hừ, ngay cả khi anh ta không hề thích cậu?"

"Ư. . .ừm. . .Có lẽ đi. . ." Cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này a.

Vương Tuấn Khải cau mày nhìn chòng chọc vào cậu, lửa giận không dưng nhen nhóm, một phen đẩy ngã Vương Nguyên xuống giường, cáu kỉnh quát:

"Tại sao chứ? Cậu không nghĩ gã đó là một kẻ vô trách nhiệm sao?"

"Không có! Anh ấy rất nghiêm túc, nếu đã nói như thế chắc chắn anh ấy cũng thích tôi!" Trong mắt Vương Nguyên lộ vẻ hoang mang cùng ủy khuất nhàn nhạt: "Không thể nào đâu! Tôi biết anh ấy không phải là người như vậy. . ."

"Cậu sống cùng tôi riết nên mụ mị rồi sao, không phải người nào cũng giống như tôi đâu. . ."

"Nhưng người đó. . ." Vương Nguyên cắn môi nghiêng đầu cố gắng không nhìn vào ánh mắt nóng bỏng của Vương Tuấn Khải, nhỏ giọng thốt ra: "Người đó là anh mà. . ."