Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 17: Em Là Của Anh [4]

4.

Vương Nguyên bị hắn lăn qua lộn lại đến xẩm tối, không để ý đến đống ga giường nhăn nhúm khó coi, mệt mỏi ngủ say. Cho đến khi một bóng người tiến vào phòng, cậu mới mơ màng mở mắt, phát hiện người kia là A Lưu vẫn hay chữa bệnh cho mình.

Chữa bệnh gì chứ, cùng một giuộc với tên kia.

Ánh mắt A Lưu nhìn Vương Nguyên có hơi khác thường, cậu không nhạy bén nhưng bị người dùng ánh mắt này nhìn nhiều rồi, giác quan thứ sáu lập tức phát động. Vương Nguyên cau mày nhìn đối phương, khàn giọng: “Cậu không phải A Lưu.”

Một câu này vừa có ý hỏi vừa là trần thuật, có điều người kia hình như cũng không giấu giếm, cười ha ha: “Đúng là bảo vật của Khải lão đại, tinh mắt thật.”

Y gỡ mặt nạ xuống, bên trong là gương mặt thanh tú được trang điểm trắng bệch, quan trọng nhất là, gương mặt này giống hệt Vương Nguyên.

Sửng sốt mất một lúc, cậu cau mày: “Đến tột cùng là cậu có bao nhiêu lớp mặt nạ?”

“Hai thôi.” Người kia khẽ cười, tìm một chỗ ngồi xuống: “Nói thẳng luôn, tôi muốn làm một giao dịch với cậu.”

Vương Nguyên im lặng trùm chăn, tiễn khách: “Nếu không có gì, mời ra ngoài.”

“Cậu sẽ cảm thấy thú vị khi nghe tôi nói, tôi đảm bảo.”

“. . .”

“Cậu thật ra chỉ là thế thân của tôi.” Một câu thản nhiên giáng đòn đả kích vào đầu Vương Nguyên, động tác của cậu khựng lại, chậm rãi đưa mắt nhìn thanh niên. Nụ cười tự tin của đối phương trên dung mạo tương tự khiến Vương Nguyên như nhìn thấy nhân cách thứ hai của mình, cậu bất giác thốt lên, giọng nói lạc điệu ngay cả cậu cũng không biết:

“. . .Tiếp tục.”

. . .

Cho đến khi rời khỏi căn biệt thự sáng đèn kia, đầu Vương Nguyên vẫn chưa ổn định lại.

Y nói, cậu là thế thân của y.

Y nói, người Vương Tuấn Khải yêu là y, hai năm trước y rơi xuống biển mất tích, mà Vương Nguyên vừa vặn có gương mặt giống bản gốc, cho nên bị bắt làm thế thân. Vương Nguyên siết chặt áo len mỏng trên người, chua xót dội vào tâm, rát buốt đến mức không thể khóc lên, chỉ biết dằn xuống để gai nhọn tua tủa của nó đâm vào lòng mình, đâm rướm máu.

Tại sao cậu lại thấy khó chịu?

Tại sao cậu lại buông tay không được?

Phần tình cảm cấm kỵ kia vốn từ đầu đã không có hy vọng, không phải trước kia chính cậu luôn mong muốn thoát khỏi cái l*иg sắt vô vị kinh khủng đó hay sao? Vì cớ gì bây giờ cảm xúc hoàn toàn trái ngược?

Tôi thích em.

Thích đến mức muốn nuốt em vào bụng.

Hôm nay là sinh nhật tôi.

Tôi cô đơn quá. . .

“. . .Có tôi ở đây rồi. . .”

Là ai? Là ai đã nói. . .?

Là ai đã nói sẽ ở bên cạnh hắn. . .?

“Có tôi ở đây rồi. . .” Cậu khẽ khàng chạm vào môi, tựa như vẫn còn lưu lại độ ấm của nụ hôn mà chưa lần nào cậu phối hợp. Vương Nguyên hít sâu, nét mặt đanh lại, rút điện thoại gọi điện cho một người.

Vương Nguyên đứng chống tay lên bức tường, ánh sáng đèn chiếu thẳng vào mắt khiến cậu nheo lại, đến khi nhận ra người hối hả chạy ra khỏi xe liền cau mày: “A Lưu?”

. . .

“Cậu ấy đã ăn gì chưa?”

“Vẫn chưa, lão đại.”

Vương Tuấn Khải phất tay cho thủ hạ rời đi, một mình mở cửa phòng ngủ hôn ám. Đưa tay bật công tắc đèn làm căn phòng sáng choang lên, hắn đưa mắt nhìn người đang ngủ trên giường, rót một cốc nước ấm.

“Em có muốn uống nước không?”

Người nọ mở mắt, vẻ chán ghét lùi ra xa hắn, Vương Tuấn Khải theo thói quen cũ muốn xốc chăn kéo về phía mình thì đối phương khàn khàn quát: “Tránh xa tôi ra!”

Hắn không nói gì, khóe môi lạnh lùng nở nụ cười nhàn nhạt, một thủ hạ đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng, máy móc báo cáo: “Lão đại, Lâm thiếu tới.”

“Nghe gì không? Lâm thiếu tới.” Hắn cúi đầu nhìn ly nước trong tay, vẻ mặt vui buồn khó hiểu: “Trong địa bàn của tôi mà cũng có người chạy tới xằng bậy cơ đấy.”

‘Vương Nguyên’ đau đáu nhìn hắn, đang muốn lên tiếng thì bị tiếng ồn ào trên hành lang cắt ngang, một người đàn ông ba mươi tuổi cau mày bước vào, trên người bị trói một vòng lớn. Người trên giường thấy anh ta đầu tiên là sững sờ, sau đó kéo chăn che khuất chính mình.

“Bảo Dịch Tử chuẩn bị cho tôi một cái giường mới.” Vương Tuấn Khải không vui nói: “Thuốc khử trùng và xịt phòng thơm nữa.”

“Anh muốn làm gì?” Người trên giường cảnh giác nhìn hắn, lại nghe Lâm thiếu nói: “Tôi đã đáp ứng điều kiện của anh, giờ thì thả cậu ấy ra.”

“Tốt.” Vương Tuấn Khải phất tay có ý muốn bảo hai đàn em tới khiêng cái kẻ mạo danh ngu xuẩn ra ngoài, nhưng Lâm thiếu giãy giụa, trầm giọng xuống nước: “Anh cũng đã nói, sẽ không tổn thương cậu ấy, dù là thể xác hay tinh thần.”

“A. . .” Hắn cười khẽ, vỗ đầu tỏ vẻ nhớ mà, sai người cởi dây trói của Lâm thiếu ra. Người trên giường giống như chọc trúng kim châm, sắc mặt biến đổi, trong chớp mắt kinh hoảng nhìn Vương Tuấn Khải: “Tôi là Vương Nguyên! Anh đang làm cái gì?!! Buông!!!”

Lâm thiếu cuộn cả chăn cả người ôm ra ngoài, vẻ mặt nhẫn nại giao cho thủ hạ mang cái kẻ đang la hét om sòm vào xe, sau đó cầm súng lên chĩa thẳng vào thái dương.

“Này, đừng chết chứ.” Vương Tuấn Khải nghiêm mặt nói, chỉ chỉ một người: “Để bảo bối của tôi thấy có máu đổ ở đây, cậu ấy sẽ ghét tôi mất.”

“Tôi ghét anh từ lâu rồi.” Vương Nguyên không mặn không nhạt đáp. Tất cả màn diễn vừa rồi đều nằm trong kế hoạch của Vương Tuấn Khải, cảm giác bị thâu tóm khiến cậu không dễ chịu chút nào: “Tôi tưởng anh thực sự quan tâm y chứ?”

“Làm sao có thể.” Hắn tóm lấy cậu, không nể mặt ai hôn một cái vang dội lên môi, cười tủm tỉm: “Tôi chỉ để ý em thôi.”

“. . .Biến!”

Vương Nguyên nghiến răng nghiến lợi đẩy hắn ra, tầm mắt rơi xuống cái người vừa giả mạo mình. Cậu ta không ngừng la hét, cái gì ‘Vương Tuấn Khải tôi yêu anh’ a ‘tôi thực sự yêu anh’, nghe quá buồn nôn! Để cậu ta thấy được bản chất vô lý của hắn, phỏng chừng sẽ trở thành anti-fan luôn!

Vương Tuấn Khải giải quyết vụ Lâm thiếu xong, ôm người vào phòng ngủ.

“Làm gì?!!!” Vương Nguyên kêu thất thanh, sớm biết vậy cậu không thèm gọi điện thông báo cho hắn, đại biếи ŧɦái!

“Mới mua giường, chúng ta đi thử.” Khải lão đại hí hửng vác mỹ nhân về phòng, ném lên giường sau đó nhảy tới đè xuống, vừa xoa nắn vừa hôn. Động tác của hắn rất mạnh, thuần thục chuyên nghiệp lột xé sạch sẽ, chừa lại cái qυầи ɭóŧ màu trắng ngà xinh xắn.

Con mồi thân ái rúc vào góc giường đề phòng nhìn hắn, đôi mắt phẫn nộ xen lẫn khó hiểu cào ngứa tâm can Vương Tuấn Khải. Vừa rồi người này vốn có cơ hội rời đi, hoặc có thể tiết lộ điểm yếu của hắn để kẻ thù một phát nã chết, nhưng cậu không làm thế, ngược lại chủ động báo cáo nêu rõ tình hình chi tiết, còn giúp hắn dàn dựng một màn kịch ngắn ngủi. Đối với việc này, Vương lão đại tỏ vẻ, Vương Nguyên chắc chắn là ghét người khác chiếm lĩnh vị trí trên giường của cậu, cho nên mới bạo phát như vậy. Cậu hiện tại đang tức giận lắm đúng không? Muốn khẳng định địa vị của mình trong mắt hắn đúng không? Muốn nói với người khác, chỉ có cậu mới đủ tư cách nằm trên giường hắn đúng không? Vương Tuấn Khải đắc ý ngời ngời khoanh tay cười mỉm, tám phần mười Vương Nguyên đã thích hắn, nếu không phải thích hắn, thì 100% là rất thích hắn!

“Em nói đi.” Vương Tuấn Khải dõi mắt chờ mong, lập lòe nhìn thịt tươi bóng loáng trước mặt: “Có phải vì kỹ thuật của tôi quá tốt nên em lưu luyến không muốn rời xa. . .”

“Nói bậy!!!!” Vương Nguyên ném cái gối vào mặt hắn, đỏ bừng mặt: “Hạ lưu!!”

“Tôi thấy em khẩu thị tâm phi rồi. Nói cũng vô dụng, chúng ta thực hành đi!!”

“Hả, cái gì. . .Ưʍ. . .!!!”

Miệng bị lấp kín, những nơi mẫn cảm ở toàn thân đều bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ rung động, cậu run rẩy bám lấy hắn sợ ngã xuống giường, chân chạm đến nơi nóng rẫy nào đó.

Mẹ nó. . .Hạ lưu!

“A. . .” Cậu em nhỏ nằm im lìm bị người cầm lên sờ sờ vuốt vuốt, ngón tay điêu luyện cọ xát lúc mạnh lúc nhẹ làm nó nhanh chóng đứng thẳng, cậu xụi lơ ngã trên giường, hô hấp mỗi lúc một nhanh, l*иg ngực phập phồng đè nén tiếng than. Hắn liếʍ tai cậu, ngón tay chặn ngay lỗ nhỏ khiến cậu không cách nào thoải mái, càng gia tăng sự chú ý của cậu lên chỗ nào đó. Đầu nấm bị ma sát đỏ bừng nhưng không được phát tiết, chân Vương Nguyên nhũn ra, miễn cưỡng ghé vào vai Vương Tuấn Khải thở dốc, thắt lưng vô thức đẩy sâu tìm kiếm an ủi.

Hắn hôn lên cổ trắng nõn, hôn ra một cái hồng ấn mới mẻ, khàn giọng hỏi: “Em nguyện ý để tôi làm?”

“Ha. . .a. . .”

“Tôi hỏi lần nữa, em nguyện ý để tôi làm?”

Không muốn!

Sâu trong đầu óc vang lên tiếng kháng nghị, Vương Nguyên chung quy vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận hắn, nhưng thân thể này bị dạy dỗ thành quen, theo bản năng nhích lại gần hắn đòi hỏi yêu cầu. Vương Tuấn Khải biết cậu không muốn nói ra, có điều lão đại hắc bang thủ đoạn vô biên muốn xác nhận một sự thật nên không thèm thuận theo cậu, cứ mò tới mò lui, lại chặn không cho người ta bắn.

Vương Nguyên dùng tia tỉnh táo cuối cùng căm tức trừng hắn, trong mắt toàn là hơi nước, chẳng những không có sức uy hϊếp mà ngược lại mang vẻ câu nhân yêu nghiệt. Hắn xấu xa cười, gảy gảy lỗ nhỏ, cậu lập tức mềm oặt xuống dính vào người hắn, run rẩy cầm bàn tay còn lại của hắn đặt ra động nhỏ phía sau.

Hắn sửng sốt, áp chế kinh hỉ trong lòng, xoa nắn nếp uốn trên động nhỏ: “Em chảy nước.”

“. . .Nói bậy, không có. . .A. .Cút. . .!!”

“Tôi sao nỡ để em khổ sở một mình.”

Hắn cúi đầu ngậm môi cánh hoa ra sức chà đạp, lưỡi linh hoạt tàn sát bừa bãi. Dùng tay nới rộng không gian trong động nhỏ, tiện thể chọc chọc vài cái trêu đùa cậu, làm cậu giật nảy lên khó nhịn. Tiểu huyệt tham lam mυ'ŧ mát ngón tay nhưng làm sao cũng không thấy đủ, nó cần một thứ tráng kiện hơn thỏa mãn nó, mà cái thứ kia cũng đang nôn nóng rạo rực, chỉ là chủ nhân của nó đang cố nhẫn nại làm việc lớn.

Vương Nguyên giãy giụa yếu ớt, rơi vào tay địch thủ. Lúc nhìn thấy tội đồ vẫn luôn chọc vào mông mình hại mình thê thảm bao nhiêu lần, cậu thật muốn mắng người. Cùng là nam nhân, tại sao kích thước và sức bền của hai người khác xa nhau như vậy?! Cái thứ này to như vậy cậu có thể ăn hết sao?

“Nó đang rất phấn khích.” Hắn cầm tay cậu đặt lên, để cậu cảm nhận nhịp đập bình bịch của vật sống: “Nó rất thích em.”

Mẹ kiếp, ông đây không cần!

Làm như kia là cái thai nhi không bằng!

Vương Nguyên trong lòng thổ tào, ngoài mặt ra vẻ trấn tĩnh, nhưng biểu cảm động tình không thoát khỏi mắt hắn. Xem ra cậu đã thực sự chấp nhận mình, như vậy hắn cũng không muốn đôi bên chịu dằn vặt nữa.

“Ngồi lên.” Vương Tuấn Khải xoa bóp thắt lưng mềm dẻo, nhàn nhạt ra lệnh. Cậu cắn môi nhìn hắn, run rẩy nhổm dậy, kề ngay vị trí cự vật đứng thẳng mà ngồi xuống, một phát sâu tận gốc khiến nước ứa ra theo mép uốn, tiểu huyệt hưng phấn nuốt lấy, bao bọc toàn bộ cự vật.

Thõa mãn. . .

Lần đầu tiên cậu buông bỏ mọi ràng buộc, thả mình tự do chiều chuộng cảm xúc. Vương Nguyên mê mang lặp lại động tác nhổm dậy ngồi xuống, thân thể phóng túng hùa theo mong muốn cấp bách của bản thân. Vương Tuấn Khải ban đầu có hơi kinh ngạc, sau đó mừng như điên ôm lấy thắt lưng cậu, gặm cắn nhũ hoa hồng nhạt: “Bảo bối, bảo bối. . .”

“A. . .a. .  .”

“Bảo bối giỏi lắm, nhanh hơn chút nữa, đúng rồi..  .”

“Ưʍ. . .A. . .”

“Ngoan, em học được rồi đó. . .”

Động tác vừa mạnh vừa nhanh, huyệt nhỏ mềm mại ngậm cự vật, để nó đâm thẳng tới tuyến tiền liệt, đè lên điểm mẫn cảm khiến cậu điên cuồng. Nước nhóp nhép chảy dọc xuống hỗ trợ cho luật động càng thêm mãnh liệt, tiếng động da^ʍ mỹ vang lên đánh vào màng nhĩ làm cả hai dần hòa tan vào nhau.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm hormone nam tính bắn xuống giường, Vương Nguyên ngửa đầu thở dốc, trong người vẫn còn cự vật ra sức cày cấy.

“Bảo bối, em làm tôi nghiện mất. . .” Hắn hung hăng đỉnh mạnh thắt lưng, hài lòng nghe tiếng rêи ɾỉ thoát ra từ miệng cậu, cự vật trướng to va chạm vách tràng, dẫn dắt một hồi miệt mài tiếp theo. . .