Đồ Đệ Của Ta Lại Chết

Chương 56: Sư phụ ra ngoài còn mang kim thêu theo??

Dịch: Hoangforever

"Cởϊ qυầи áo. "

Ngọc Ngôn nói lại lần nữa.

Chúc Diêu nghe thấy vậy, hai tay ôm lấy ngực theo phản xạ. Nàng mở to mắt ra nhìn người trước mặt mình. Hắn nói như vậy, nàng làm sao có thể giữ gìn nhân phẩm cho mình được cơ chứ?

"Sư. . . . . . Sư phụ, như vậy không được."

Đồ đệ có thể bán thân xác nhưng tuyệt đối không bán nhân phẩm. Phi! Ta là một cô nương trong sạch.

Ngọc Ngôn không thèm nhìn nàng đang làm ra cái hành động xấu xa kia. Hắn yên lặng lấy ra một cái vòng tay đưa cho nàng,

" Thay."

Chúc Diêu chần chừ nhận lấy cái vòng tay Ngọc Ngôn đưa cho. Nhưng lúc cầm nó, nàng mới phát hiện ra đây là một cái vòng tay trữ vật. Nó tự động co lại cho vừa cổ tay của nàng.

Nàng liền thả thần thức của mình vào trong cái vòng tay này tìm tòi. Không gian bên trong nó rất là rộng lớn. Nếu như so sánh túi đựng đồ của nàng với nó thì quả thật quá là bé nhỏ.

Nàng nhìn kỹ đồ vật bên trong. Ngoài trừ một số phù chú bình thường ra thì ở trong đó còn có không ít trang phục dành cho nữ giới. Xem ra sư phụ đã sớm chuẩn bị cho nàng.

Mấy ngày qua, Chúc Diêu liều mạng cần cù gϊếŧ quái kiếm thêm kinh nghiệm. Nhưng do nàng xử lý chưa được hoàn hảo. Cho nên cái đồng phục môn phái màu trắng nàng mặc trên người lúc này sớm đã biến thành một màu cháo lòng. Mặc dù nàng có thể dùng bí quyết " Tẩy Trần" để làm sạch nó. Nhưng những vết rách kia thì không có cách nào vá lại được.

Thì ra là bảo nàng thay quần áo. Sao không nói sớm đi. Hại nàng tưởng sư phụ có ý định xấu xa với nàng.

Chúc Diêu liền giả bộ "khụ khụ" mấy tiếng che dấu hành động vừa rồi. Sau đó, nàng lấy trang phục ở bên trong vòng tay ra. Lúc này, nàng mới phát hiện ra hắn đã chuẩn bị đầy đủ hết cho nàng rồi. Từ áo trong cho tới áo ngoài. Hơn nữa kiểu dáng, màu sắc cũng không có lòe loẹt. Quả nhiên là sư phụ tốt!

" Tạ ơn sư phụ!"

Sau khi nói cảm ơn rất là sảng khoái xong. Chúc Diêu cũng không còn cố kỵ gì nữa. Liền thay bộ y phục cháo lòng của mình.

Chúc Diêu là một người không có tính chu đáo. Cộng thêm với việc không xem sư phụ là người ngoài. Cho nên nàng liền đem y phục trong vòng tay ra mặc. Mặc dù bên trong còn có áσ ɭóŧ nữa. Nhưng mấy cái này, nàng khinh thường không thèm mặc. Nàng mặc bộ trang phục kia khiến cho cái thứ nhỏ bé không nên lộ ra kia như ẩn như hiện.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Truyện được dịch và update mới nhất tại đây.

Khuôn mặt Ngọc Ngôn liền cứng đờ lại. Hắn liền quay mặt sang hướng khác theo phản xạ. Trên mặt lúc này liền đang lên một cỗ nhiệt lượng không biết từ đâu mà tới. Mà hắn cũng không rõ tại sao lại như vậy? Dù sao người trước mắt hắn chính là đồ đệ của hắn. Cho nên việc hắn nhìn nàng một chút có lẽ cũng không sao. Nhưng tại sao hắn lại tránh mặt đi vậy?

" Tuyệt lắm!"

Chúc Diêu liền vỗ vỗ bộ trang phục mình vừa mới mặc. Sau đó nàng hung hăng tạo dáng một cái. Quả nhiên là một bộ đồ xuyên thấu rất đẹp. Nếu như so sánh nó với bộ đồng phục môn phái hay là các bộ khác thì.... mấy bộ đồ kia đúng là không biết cách thưởng thức cái đẹp.

" Ừ."

Ngọc Ngôn đáp một tiếng. Hắn im lặng thu lại bộ đồng phục môn phái bị nàng ghét bỏ quăng trên mặt đất kia lại. Sau đó, hắn vuốt nếp nhăn lại cho thẳng, rồi tìm mấy nơi bị thủng.

Sau đó....Hắn móc ra kim thêu...

". . . . . ."

Trong nháy mắt, Chúc Diêu cảm thấy cái hình ảnh này quá là giả dối.

Ra ngoài mà vẫn còn mang theo kim thêu được??? Sư phụ quả là một vị " Hiền thê" tuyệt vời đấy! Sư phụ người có biết không?

Trong mấy chuyện như thế này, sư phụ không hổ là quý nhân của nàng. Chỉ trong vòng một khắc, tất cả vết rách trên y phục của nàng liền biến mất. Khi Chúc Diêu nhận lại. Nàng nhìn kỹ một lượt thì những nơi được vá lại hoàn toàn không tìm thấy dấu vết gì chứng tỏ nơi đó từng bị rách.

Nàng không khỏi áp chế suy nghĩ đen tối của mình lại: Chẳng lẽ 10 ngàn năm qua sư phụ dành toàn bộ thời gian tu luyện mấy cái kỹ năng sinh hoạt này?? Cho nên hắn mới không thu được đồ đệ!

Chúc Diêu thu hồi trang phục môn phái lại. Đột nhiên, nàng phát hiện thấy trong vòng tay có một số thứ không phải là vải, nhìn thì có chút quen mắt. Nàng liền lấy nó ra ngoài.

"Sư phụ! Đây là cái gì?"

Nó dài dài, mềm mại, lại còn tỏa ra ngân quang nhàn nhạt.

Ngọc Ngôn ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi nói:

" Đó là thứ trước đây người dùng còn dư lại. Sau ta liền biến nó sang vải vóc rồi để vào trong đó."

Chúc Diêu sờ sờ mặt vải bóng loáng kia. Đột nhiên một cảm giác bất an nổi lên,

" Còn lại? Cái gì còn dư lại?"

" Kinh Nguyệt Đới."

Lời lẽ đanh thép.

"..........."

Ai bảo cái miệng thúi người nói ra. Ai bảo người lộn xộn hỏi.

-----------------------------

Sau khi nàng tách ra khỏi mọi người. Chúc Diêu vẫn còn một điều bận tâm. Đó là nàng không thể đi chung với Tiêu Dật. Bởi vì khi nàng đi chung với hắn, nàng mới có thể tìm ra " Mộc Linh" được. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện " Mộc Linh" ở trong bí cảnh khu vực trung tâm. Mà lúc này, nàng lại có sư phụ ở bên cạnh. Cho nên, nếu như nàng có gặp phải yêu thú lợi hại đi chăng nữa thì nàng cũng có thể an toàn trở về được. Có lẽ nàng tìm thấy khu di tích thời thượng cổ có chứa " Mộc Linh" kia còn nhanh hơn nữa.

Chỉ có một điều mà nàng không ngờ tới. Đó là bản đồ " Thức Vân Khải" lại có thể to lớn tới như vậy. Khi nàng mới bước chân vào đây, nàng còn tưởng rằng khu rừng rậm không nhìn thấy điểm cuối đâu chính là toàn bộ " Thức Vân Khải" . Thế nhưng khi nàng đi ra khỏi khu rừng rậm đó thì trước mặt nàng chính là một vùng biển. Hơn nữa vùng biển này còn rộng lớn mênh mông.

Vùng biển này rộng lớn như thế này. Nàng muốn tìm thấy khi di tích thì tìm kiểu gì đây?

Một cảm giác ưu thương nhàn nhạt nổi lên. Nàng mơ hồ nghe thấy ở cách đó không xa có tiếng hát truyền tới. Khúc hát kia rất là sâu lắng. Nó giống như kể lại một câu chuyện nào đó vậy. Phảng phất như là nói ra nỗi đau thương của mình cho người yêu nghe vậy. Khi nàng nghe thấy không khỏi xúc động bồi hồi.

" Là tiếng hát của Giao nhân."

Dây chuyền trước ngực Chúc Diêu phát ra bạch quang. Sau đó một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng của Ngọc Ngôn truyền ra.

" Tiếng hát của Giao Nhân có tác dụng thu hút tâm thần người khác. Đừng để bị hãm sâu vào trong đó."

Chúc Diêu vừa nghe thấy vậy, tinh thần lập tức tỉnh lại. Sau đó loại bỏ giọng hát kia ra khỏi đầu. Nàng nhìn quanh quẩn bốn phía một cái. Quả nhiên, nàng phát hiện ra ở cách đó không xa trên một tảng đá, có 4 năm cái thân ảnh. Từ xa nhìn lại, bọn họ có hình dáng như con người. Nhưng phần chân lại là đuôi cá. Họ có mái tóc dài màu xanh lam rủ xuống tới tận mặt đất.

Nhìn bọn họ, nàng liền liên tưởng tới Mỹ Nhân ngư trong mấy câu chuyện thần thoại, khiến cho lòng hiếu kỳ của nàng lại nổi lên. Nàng liền đi về phía trước hai bước.

Nàng đang định lén lút liếc nhìn bọn họ một cái rồi thôi. Ai ngờ cái đám Giao nhân kia hình như cảm nhận thấy nàng đang nhìn họ. Vì vậy, tất cả bọn họ nhất tề quay đầu nhìn về phía nàng. Khi nàng nhìn thấy rõ hình dạng thật sự của Giao Nhân. Hàm của nàng liền rơi xuống mặt đất.

Cái đầu của bọn Giao Nhân này vẫn giống như con người. Nhưng khuôn mặt thật sự khiến cho người ta khi nhìn vào phải mắc ói.

Họ có hai con mắt tối tăm, giống như có hai tảng đá lớn khắc lên đó vậy. Con người rất là lớn, lại không có tròng mắt.

Mũi bọn họ cũng không có thẳng. Nó giống như hai cái động đâm ra ở trên mặt vậy. Cái miệng thì lớn. Nó chiếm cứ hết một nửa khuôn mặt. Khi khóe miệng hé mở ra ở hai bên. Nó gần như là chạm tới mang tai. Mà chỉ cần hơi hé miệng ra một chút thì đã có thể thấy từng cái răng sắc bén như đinh thép hiện ra rồi. Nhìn qua rất là kinh khủng.

Chúc Diêu nhìn thấy vậy bị dọa cho sợ đứng im tại chỗ. Phảng phất như nghe thấy tiếng vỡ tan về mấy câu chuyện Mỹ Nhân Ngư thần thoại ! Còn gì là Mỹ Nhân Ngư xinh đẹp trong lòng ta nữa!

Cảm giác có người tập kích mình, đám Giao Nhân trên tảng đá liền nhất tề phát ra tiếng rống uy hϊếp địch nhân. Từ trên cái miệng bọn họ liền hiện ra hàm răng sắc bén nhọn hoắt. Chỉ trong vòng một khắc, bọn họ liền phóng tới chỗ nàng.

Lúc này, Chúc Diêu mới hiểu được hành động nàng bước tới gần là hành động ngu ngốc tới cỡ nào. Giao Nhân là yêu thú cấp 8. Chỉ cần một con xông lên, nàng chắc chắn sẽ chịu trận, chứ nói gì cả đám xông tới như thế này.

Quả nhiên là không đâm đầu vào chỗ chết thì nàng sẽ không chết!

Nàng tính lui lại ngay. Đột nhiên tên cầm đầu đám Giao Nhân kia chợt sững sờ. Hắn ngửi ngửi cơ thể nàng, rồi thu hồi sát khí của mình lại. Sau đó hỏi,

" Người là người của tộc nào?"

" A?"

Chúc Diêu liền sửng sốt. Hắn nói như vậy nghĩa là sao?

Giao Nhân kia thấy nàng không có trả lời, liền hỏi tiếp:

" Rốt cuộc người thuộc tộc nào của Giao Nhân?"

" A... Giao Nhân, Ta? Ta là .... Lộ qua ( đi ngang qua)."

" Lục Quá? Chưa từng nghe thấy tên tộc nhân này?"

Giao Nhân kia liền sửng sốt một chút. Sau đó trên khuôn mặt hắn liền hiện ra sự nghiêm túc. Hắn hỏi tiếp,

" Người Quá Giới rồi, biết chưa?"

" Quá Giới?"

" Nơi này! Là địa bàn của Hấp Hải tộc chúng ta. Người có hiểu không? Nơi này!"

Hắn lấy ngón tay chỉ chỉ vào một tảng đá đổ đầy vỏ sò ở bên cạnh,

" Nơi này đã được chúng ta đánh dấu. Ngươi muốn săn bắn thì tới nơi khác mà săn."

Nói xong, một đám sau lưng hắn liền phụ họa gật đầu.

Chúc Diêu có chút đau khổ. Ai ngờ cái đám Giao Nhân này lại xem nàng là đồng loại. Nhưng mà... rốt cuộc... bọn hắn nhận ra nàng là đồng loại kiểu gì vậy? Rõ ràng hình dạng của nàng khác xa bọn họ hoàn toàn mà??

" Khụ... Khụ.... Ta xin lỗi, ta lạc đường."

Chúc Diêu trả lời thăm dò. Nếu như có thể tránh một trận ác chiến thì nàng giả bộ làm Giao Nhân cũng không sao.

" Lạc đường?"

Đám Giao Nhân kia liền hiện ra sự khinh bỉ trên mặt. Bọn họ nhìn nàng không khác gì một kẻ ngốc, nói:

" Rốt cuộc là ai đã phái người tới đây? Tại sao đến cả chuyện này mà cũng có thể lạc đường được?"

" A.... ta là do Hầu Tử phái tới."

" Hầu tử? Đây là tên thủ lĩnh của người sao?"

Tên Giao Nhân kia càng thêm khinh miệt,

" Tộc của các người đều ngu ngốc như vậy sao?"

"............."

Người mới ngu, cả nhà người mới là đồ ngu.

" Thôi được rồi!"

Tên Giao Nhân kia nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt. Đột nhiên tinh quang trong mắt hắn lóe lên. Hắn vỗ vỗ ngực, làm ra một hành động rất là đại nghĩa, nói,

" Dù sao thì chúng ta cũng là người đồng tộc. Cho nên, ta sẽ đưa người trở về. Ta là Ngư Lí. Là tộc trưởng của Hấp Hải Tộc."

" A... Ha ha.... chuyện này cũng được sao?"

Nàng chạy trốn còn chưa kịp. Làm sao nàng có thể mang theo tên này đi cùng được.

"Không cần khách khí."

Tên Giao Nhân kia chống nạnh nói,

" Người ngu như vậy. Ta nghĩ rằng ba ngày người vẫn chưa về tới nhà."

" Ta thực sự không cần."

" Người yên tâm đi. Mấy khu vực gần đây ta vô cùng quen thuộc."

" Không cần."

" Ta đã bảo là ta sẽ đưa người trở về!"

" Không mượn."

" Rốt cục ta có để đưa người về được không?"

Nhe răng!

".... Được rồi, người đưa ta về!"

Hắn dùng sức mạnh ép mua, ép bán. Năm nay, mấy đầu"cá" nhiệt tình như thế này quả thật hầu hạ quá khó.

Tên Giao Nhân kia thấy nàng đã khuất phục. Cuối cùng cũng hài lòng. Hắn vỗ vỗ đuôi di chuyển về phía nàng. Sau đó thò tay khoác lên vai Chúc Diêu giống như kiểu anh em tốt vậy,

" Nói đi, ngươi ở đâu?"

" Ách..."

Chúc Diêu do dự một chút. Đột nhiên nàng nghĩ ra một kế. Tại sao nàng không để hắn dẫn nàng tới khu di tích thời thượng cổ kia nhỉ. Dù sao hiểu rõ địa hình bí cảnh ở đây nhất không ai bằng đám yêu thú này.

" Ta cũng không biết chỗ của ta tên là gì đối với các người? Ta chỉ biết ở đó có một tòa cung điện rất là cổ xưa. Bên trong nó rất lớn. Linh khí lại vô cùng sung túc. Đúng rồi. Bên ngoài còn có rất nhiều kết giới cường lực. Cho nên người bình thường không có cách nào tới gần nó được."

Nghe nàng nói xong, sắc mặt của Giao Nhân liền hiện ra một chút cổ quái. Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt. Hai hàm răng cắn chặt kẽo kẹo kêu lên, sau đó nói:

" Người khẳng định chắc chắn chỗ các người ở đó?"

Chúc Diêu nghe thấy vậy liền vui mừng. Quả nhiên là hắn biết. Nhưng tránh cho việc hắn nghi ngờ nàng, nàng nên giả bộ thì hơn. Vì vậy, nàng nói,

" Chúng ta một mực sống ở khu vực gần đó. Do tộc trưởng của chúng ta không cho phép bất kỳ ai ra ngoài. Mà đây là lần đầu tiên ta ra ngoài. Cho nên ta mới lạc đường."

Giao Nhân Ngư Lí nhìn nàng một lúc lâ. Sau đó hắn mới loại bỏ sự nghi ngờ của mình. Hắn thản nhiên nói:

" Tại sao các người có thể ở cái khu vực quỷ quái đó được cơ chứ ? Ta nghe nói khu vực đó gần " Đoạn Tuyệt Đất". Ai bị cuốn vào đó sẽ hồn phi phách tán.

Chúc Diêu chỉ có thể giả bộ gật đầu phụ họa.

" Được rồi. Lúc này tâm tình lão tử rất tốt. Cho nên, hôm nay ta sẽ đưa người trở về. Nhưng có một chuyện ta cần nói rõ cho người biết. Ta chỉ đưa người tới khu vực gần đó. Còn chuyện vào khu " Đoạn Tuyệt đất" kia, ta tuyệt đối không tới gần."

" Cảm ơn Ngư Lí đại ca!"

Chúc Diêu liền gật đầu.

Ngư Lí quay lại dặn dò mấy người kia một vài câu. Sau đó bảo Chúc Diêu chúng ta có thể đi.

" Chờ đã. Ngươi tính đi đâu vậy?"

Chúc Diêu vừa mới bước một bước liền bị tên Giao Nhân kia kéo lại. Hắn chỉ chỉ về mặt biển mênh mênh bát ngát phía trước rồi nói.

" Đi bên này."

Nói xong hắn liền nhảy xuống biển.

Đi đường biển!

Chúc Diêu: "............"

Chúc Diêu nhìn mà ứa nước mắt. Nàng có cảm giác thấy nguy hiểm khi nàng sắp bị vạch trần. Bởi vì.... nàng không biết bơi!

truyenhoangdung.xyz