Đồ Đệ Của Ta Lại Chết

Chương 53: Tái hiện lại đội ngũ ngu như heo

"Ta... Chúng ta... Đánh không lại!"

Trong nhóm đã có người có ý nghĩ rút lui. Hai nữ tu liền gọi ra phi kiếm của mình, xoay người lại định chạy trối chết.

" Không được!"

Trần Diệc định ra tay ngăn cản lại nhưng mà vẫn không kịp. Con yêu thú kia chỉ trong vòng tích tắc vừa nhảy đã biến mất. Chỉ trong chốc lát, nó liền xuất hiện ở phía trước hai nữ tu đang còn chạy trối chết kia.

Nó há mồm phun ra một đạo hỏa diễm. Hai người liền hóa thành tro bụi ngay lập tức, ngay đến cả thời gian kêu gào cũng không có.

Xem ra, con mẹ này đã rất là tức giận. Cho nên nó sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào ở đây.

Chúc Diêu nắm chặt lấy hai tay, đè nén sự sợ hãi trong lòng xuống. Nhân lúc con yêu thú kia vừa mới khạc lửa xong.

Nàng liền phóng ra một phép thuật hệ Mộc. Phép thuật này liền biến hóa ra hàng ngàn hàng vạn dây leo, quấn lấy tứ chi con yêu thú kia.

Nhất thời con yêu thú không cử động được, bị túm lại trên mặt đất.

" Nhân lúc này!"

Chúc Diêu hét lên.

" Tấn công nó! Không được để nó lóe hiện ở vị trí khác."

Tiểu đội 10 người. Lúc này chỉ còn lại có Chúc Diêu, Vương Từ Chi, Lục Sát, Tiêu Dật và Triệu Tiểu Bàn bị thương.

Mới vừa rồi con yêu thú kia dùng tốc độ cực nhanh để bắt hai nữ tu chạy trốn. Lúc đầu mọi người nhìn còn tưởng nó có ý định chạy trốn. Nhưng không, nó hoàn toàn không có bất kỳ động tác trốn chạy nào. Cũng không phải là do nó quá nhanh. Mà là do con Lăng Hỏa Thú này lóe hiện như kiểu thuấn di vậy.

Vương Từ Chi và Tiêu Dật là người có phản ứng nhanh nhất. Cả hai người đều xuất kiếm ý của mình ra, rồi sau đó tấn công con yêu thú kia.

Kim Đan kỳ mới có thể lĩnh hội được kiếm ý. Nó không như Linh kiếm. Kiếm ý mang theo ý niệm cường đại của người thi triển ra chúng. Chỉ cần một kiếm chém xuống, con Lăng Hỏa thú kia tất sẽ chảy máu.

Con Lăng Hỏa thú kia càng thêm tức giận. Nó bắt đầu liều mạng giằng co. Dần dần Chúc Diêu cảm thấy lực bất tòng tâm khi không thể trói con yêu thú cấp 7 này lâu dài được.

" Lục Sát!"

Chúc Diêu liền hô lên một tiếng đối với cô nàng đang còn đứng ngẩn ngơ bên cạnh kia.

" Nhanh tới hỗ trợ!"

Lục Sát sững sờ, vội vàng giơ tay lên gọi ra một khối băng.

" Không được! Không được dùng Băng!"

Chúc Diêu muốn chửi " Má nó" nhưng đành phải nhịn lại. Cô nàng này xuất môn hình như quên mang óc theo thì phải!

Đáng tiếc nàng hô lên quá chậm. Ngọn băng kia đã lao thẳng vào người con yêu thú.

Nó vừa mới tiếp xúc lên người con yêu thú kia, trong nháy mắt ngọn lửa trên người Lăng Hỏa Thú liền bùng lên.

Nàng khổ cực gọi ra dây leo chỉ trong vòng chốc lát bị đốt sạch sẽ. Thân hình con Lăng Hỏa Thú lóe lên rồi sau đó xuất hiện phía sau Lục Sát há mồm phun ra một ngọn lửa.

Lục Sát mở to hai mắt ra nhìn. Khuôn mặt trắng bệch. Trong ánh mắt hiện ra sự tuyệt vọng.

Lăng Hỏa Thú há chiếc mồm to lớn ra, cắn xuống một cái. Đột nhiên một bóng người màu đỏ xông lên, va chạm vào Lục Sát. Bóng người kia đẩy nàng ra khỏi chiếc miệng to lớn của con Lăng Hỏa Thú cắn xuống.

Lại là Triệu Tiểu Bàn!

Chúc Diêu sợ ngây người. Nhưng lúc này cũng không phải là lúc nàng đơ người ra. Chúc Diêu liền nhanh chóng bay tới kéo Lục Sát đang còn choáng váng trên mặt đất rời xa khỏi con Lăng Hỏa Thú. Triệu Tiểu Bàn còn chưa kịp nhìn thấy Lục Sát có được an toàn hay không thì đã biến thành hai đoạn.

Lục Sát được cứu nhưng khuôn mặt hiện lên sự sợ hãi tới cực độ. Nàng thậm chí còn không dám quay đầu lại nhìn Triệu Tiểu Bàn bị chết không toàn thây kia. Nàng sợ khi mình nhìn thấy nước mắt lại ào ào chảy ra. Vào lúc này, cơ thể nàng run lên kịch liệt.

Chúc Diêu nhìn thấy vậy, nhịn không được giơ tay lên tát cho nàng một cái,

" Ngươi có não hay không mà ngu vậy? Không biết Lăng Hỏa Thú ghét nhất là lửa với nước à!"

Tới cùng là nàng có biết vì sao băng của mình không bám được lên người con Lăng Hỏa thú kia không vậy??!!

" Ta... ta dùng là Băng mà!"

Lục Sát ủy khuất nói.

" Băng cũng là nước, đồ ngu!"

Rõ ràng là nàng biết Băng của mình khiến cho con Lăng Hỏa thú kia phóng ra Hỏa Diễm trên cơ thể. Ấy thế mà nàng vẫn phóng tảng băng về phía con yêu thú kia được. Ngu nó cũng phải có mức độ thui chứ! Ngu còn hơn cả con khỉ!

Chúc Diêu cũng không có hơi đâu mà đi giảng dạy cho cái loại não tàn nhi đồng này. Nàng gọi ra phi kiếm của mình. Sau đó tạo ra một cái kết giới phòng ngự quanh bản thân. Rồi quay lại nói với mọi người,

" Mọi người nhanh bố trí ra kết giới phòng ngự. Con Lăng Hỏa thú kia còn có thể lóe lên. (thuấn di tới)"

Lúc này nàng mặc kệ mình có bị lộ thân phận hay không. Trước tiên nàng cần giữ mạng cái đã.

Mà Lục Sát lúc này cũng không còn đơ người ra nữa. Nghe thấy Chúc Diêu bảo tạo ra kết giới liền vội vàng tạo kết giới xung quanh bản thân mình. Chúc Diêu nhìn Triệu Tiểu Bàn nằm chết trên mặt đấy mà cảm thấy bi ai cho hắn.

-------------------

Chúc Diêu vừa thúc đẩy linh khí trong người. Chỉ trong vòng nháy mắt thanh kiếm trong tay nàng liền xuất hiện tia chớp màu tím. Nàng cầm thanh kiếm lên, xông thẳng về phía con yêu thú kia đâm xuống một nhát.

" Lân Phiến của con Yêu thú kia rất là kiên cố, ngươi đâm không ..."

Trần Diệc còn nhắc nhở chưa hết thì đã thấy con yêu thú kia hét thảm lên một tiếng.

Một tiếng " Oanh" vang vọng không trung. Con Yêu thú bị Chúc Diêu đâm một kiếm vào người tạo thành một vết thương lớn cỡ lòng bàn tay. Từ miệng vết thương máu phun xối xả.

" Bánh bao sư muội, ngươi...."

Báo bao sư muội cái con khỉ? Chúc Diêu lườm hắn một cái.

Đột nhiên nàng nhớ ra rằng hình như nàng còn chưa cho hắn biết tên của mình thì phải. Mà Vương Từ Chi cũng chưa từng hỏi tới chuyện này. Hắn vẫn hay gọi nàng là bánh bao nhỏ. Đừng bảo vì không biết tên của nàng nên bọn họ gọi nàng là bánh bao chứ!

Khóe miệng Chúc Diêu giật giật một cái.

Nàng xoay người lại, nghiêm túc đối phó với con yêu thú kia. Đòn vừa rồi đánh trúng được nó chỉ là may mắn mà thôi. Bởi vì con yêu thú kia không biết trên người nàng có một thanh kiếm Lôi điện chuyên khắc chế yêu thú. Lần sau nàng tấn công nó thì chưa chắc đã may mắn như vậy.

Quả nhiên, con yêu thú đang ở trên mặt đất kia lại tiếp tục biến mất. Chúc Diêu thấy nó biến mất liền căng thẳng trong lòng. Bởi vì nàng không biết nơi nó xuất hiện tiếp theo sẽ là ở đâu.

"Bánh bao nhỏ, ngươi không sao chứ?"

Vương Từ Chi bay tới, tựa lưng mình vào lưng nàng rồi nói,

" Ngươi tấn công nó khiến cho nó bị thương. Cho nên mục tiêu của nó sẽ là ngươi rồi. Vì vậy nên cẩn thận một chút."

Quả nhiên một phút sau, con yêu thú kia đã xuất hiện phía trên đầu nàng. Nó há cái miệng to lớn ra rồi cắn lên kết giới phòng ngự. Cũng may sư phụ cho nàng Kiếm tuệ. Cho nên một đòn tấn công chí mạng này của con Yêu thú bị Thanh Kiếm chặn lại. Nhưng lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy.

Chúc Diêu và Vương Từ Chi cấp tốc lui về phía sau. Lúc này, Trần Diệc và Tiêu Dật mới chạy tới.

Kiếm ý của Tiêu Dật đã được hắn tu luyện rất là thành thục rồi. Một thanh kiếm màu vàng liền xuất hiện xoay xung quanh người hắn. Nó giống như có sinh mạng vậy. Từ thanh kiếm tỏa ra kiếm ý lạnh thấu xương.

Con yêu thú kia cũng không có chính diện nghênh chiến. Thân hình nó lại lóe lên rồi biến mất.

" Phải bức nó hiện ra!"

Trần Diệc nắm chặt tay.

Con yêu thú định dùng chiến thuật tiêu hao dây dưa mọi người cho tới chết. Mặc dù mọi người có kết giới phòng ngự. Nhưng nó cũng chỉ phòng ngự được 1 đòn tấn công mà thôi. Nhiều hơn 1 cái, bọn họ chịu không nổi.

" Ta có biện pháp bức nó hiện ra!"

Chúc Diêu giơ cây kiếm của mình lên.

Lúc này mọi người mới phát hiện ra trên thân cây kiếm có Lôi điện. Đặc biệt là Trần Diệc.

" Ngươi... ngươi là đệ tử của Ngọc Lâm Phong?"

Chúc Diêu cũng không có phủ nhận. Dù sao thì chuyện này sớm muộn gì bọn họ cũng biết,

" Ta thấy con yêu thú đó lóe lên ( thuấn di) nhưng phạm vi lóe lên ( thuấn di) của nó cũng chỉ có trong vòng 5 dặm xung quanh chúng ta. Vì vậy, ta sẽ dùng Lôi điện bức nó ra. Thế nhưng ta cũng chỉ cầm cự được trong 3 hơi thở mà thôi. Trong khoảng thời gian này, ba người các ngươi phải đánh chết được nó."

Nghe thấy vậy, sắc mặt ba người liền ngưng trọng hẳn lên. Coi như là Chúc Diêu bức ra yêu thú. Nhưng dù sao nó cũng là yêu thú cấp 7. Cũng chính là Nguyên Anh sơ kỳ. Chỉ dựa vào ba người có tu vi Kim Đan như bọn họ, sợ rằng.....

" Dù sao chuyện này, chúng ta cũng cần phải thử một chút!"

Cũng hết cách, Tiêu Dật đành chấp nhận,

" Chuyện này sẽ do bánh bao sư muội phụ trách bức ra yêu thú. Chúng ta chờ đợi nó xuất hiện rồi xuất ra một đòn toàn lực."

"........"

Bánh bao cái em gái nhà ngươi!

Mọi người bàn bạc xong, liền sắp xếp thành một trận hình trên mặt đất. Lục Sát cũng tiến lại đứng gần 4 người, trông rất là kỳ quái. Chúc Diêu bĩu môi một cái. Không có nàng có khi còn tốt hơn.

Chúc Diêu đem trường kiếm cắm xuống mặt đất. Sau đó cầm lấy chuôi kiếm, thúc dục Lôi linh khí trong cơ thể phát động Dẫn Lôi Quyết hướng xuống dưới mặt đất .

Từ thanh trường kiếm đang cắm trên mặt đất còn phẳng lặng liền bắt đầu dậy sóng. Nó nhanh chóng tỏa ra bốn phía xung quanh. Chỉ một lúc sau, 5 dặm xung quanh đã tràn ngập làn sóng.

Chúc Diêu liền ngưng thần lại. Nếu không nó lại tiếp tục mở rộng ra phía bên ngoài. Sau đó nàng bắt đầu dẫn Lôi Điện xuống.

Trong nháy mắt, hàng ngàn hàng vạn Lôi điện từ trên trời đánh xuống mặt đất. Cả bầu trời tràn ngập ánh sáng màu trắng của Lôi điện.

Một tiếng rống dài vang lên. Từ trên bầu trời, một con cự thú dần xuất hiện. Nó thống khổ tránh né Lôi điện đang đánh xuống dày đặc xung quanh mình.

" Nó đã xuất hiện!"

Trần Diệc lập tức gọi ra hàng ngàn hàng vạn Linh kiếm tấn công con yêu thú. Tiêu Dật và Vương Từ Chi cũng không có do dự. Bọn hắn thúc dục toàn bộ linh khí trong cơ thể, tấn công con yêu thú.

Rốt cuộc thì dưới sự tấn công mãnh liệt của bọn họ, trên người con yêu thú lúc này cũng xuất hiện rất nhiều vết thương. Nhưng thế này vẫn chưa thể gϊếŧ chết được nó.

Vẻ mặt Tiêu Dật liền trở nên lạnh lẽo. Thanh kiếm ý lúc trước đang con nho nhỏ, đột nhiên hóa thành hàng nghìn hàng vạn lưỡi kiếm sắc bén, kín như bưng tấn công con yêu thú.

Chúc Diêu thấy vậy liền chấn kinh. Kiếm ý của Tiêu Dật quá là mạnh mẽ.

Quả nhiên không hổ danh là nhân vật chính. Lên cấp nhanh như vậy.

Lúc này Lôi quang của nàng cũng đã biến mất. Cái đại trận Dẫn Lôi Quyết này nàng cũng chỉ có thể duy trì được trong 3 hơi thở mà thôi. Lâu hơn nữa nàng chịu không được.

Nhưng Kiếm ý mãnh liệt kia của Tiêu Dật có lẽ cũng đủ gϊếŧ chết con yêu thú kia được.

Chúc Diêu vô lực ngồi dưới đất. Nàng chỉ có thể ngăn cản con yêu thú kia để cho bọn họ có khoảng trống tấn công nó. Thỉnh thoảng, nàng lại bổ sung thêm vào mấy cái Lôi điện.

Hiển nhiên là con yêu thú kia không đánh lại được mọi người rồi. Thân thể nó bắt đầu mất kiểm soát, không khống chế được. Nó từ từ rơi từ trên trời xuống mặt đất.

" Nhân lúc bây giờ!"

Trần Diệc hét to lên một tiếng. Tiêu Dật và Vương Từ Chi đồng thời ngưng tụ ra hai thanh kiếm ý thật lớn rồi phóng thẳng về phía con yêu thú kia.

Lúc này, bọn họ cảm thấy chiến thắng gần kề rồi. Con Lăng Hỏa thú đã bị trọng thương. Cho nên, nó tuyệt đối không thể nào thoát khỏi kiếm ý này.

Đột nhiên nó rống lên một tiếng thật to. Hai con mắt nó đỏ bừng như máu. Trong đôi mắt hiện ra ngọn lửa bùng cháy. Ngọn lửa trên người nó bỗng nhiên mạnh lên. Mà màu sắc của nó thì cũng từ màu đỏ chuyển thành màu đen. Ngay cả kiếm ý của Tiêu Dật và Vương Từ Chi, khi va chạm vào nó cũng bị tan nát.

Kiếm ý phản phệ khiến cho hai người há miệng phun ra một búng máu. Mới vừa rồi bọn họ tung ra tất cả lực lượng, bây giờ bị phản phệ khiến cho nó rất là nghiêm trọng. Lúc này e rằng bọn họ không còn bất kỳ lực lượng nào.

" Nó muốn cưỡng ép tiến cấp!"

Lúc này, khuôn mặt Trần Diệc hiện ra sự không thể tin được. Hắn nhìn chằm chằm vào con yêu thú kia. Linh khí bắt đầu bạo động xung quanh nó.

Nếu như yêu thú cưỡng ép tiến cấp thì chuyện linh khí xung quanh sẽ bị bạo động là điều hiển nhiên. Yêu thú tiến cấp thành công thì Lôi kiếp sẽ tới . Yêu thú tiến cấp thất bại thì nó sẽ bị tự bạo mà chết. Con Lăng Hỏa Thú này muốn cùng với mọi người đồng quy vu tận sao?

" Sao... làm sao bây giờ?"

Lục Sát nhìn thấy vậy, sắc mặt liền trở nên tái nhợt. Nước mắt nàng rơi như mưa. Nàng nắm lấy tay Tiêu Dật thật chặt nói:

" Tiêu sư thúc, chúng ta chạy trốn không được nữa sao? Ta không muốn chết ở đây."

Tiêu Dật cũng không có trả lời.

Lúc này, đến ngay cả Vương Từ Chi và Trần Diệc cũng lâm vào trầm mặc. Mọi người đang đứng giữa trung tâm Linh khí bạo động. Mà lúc này hai người bọn họ đều bị thương. Cho nên cũng không có ai còn đủ linh lực để mà có thể ngự kiếm rời đi. Coi như bọn họ không có bị thương đi. Nhưng linh lực bạo động lớn như thế này. Bọn họ cũng không có năng lực trách được nó.

Chúc Diêu nắm thật chặt cây kiếm trong tay. Nàng đứng lên, cố sức rút nó ra khỏi mặt đất. Nàng nghiêm túc tiến về phía con yêu thú kia.

Muốn nàng ngồi chờ chết. Đó vốn không phải là tính cách của nàng.

truyenhoangdung.xyz