"Ta tới đây là bởi vì trên người một vị bằng hữu của ta xảy ra một ít hiểu lầm, muốn cùng quý phái giải thích rõ ràng." Cô nhìn về phía Trảm Tử Trần bên cạnh.
Trảm Tử Trần lập tức tiến lên một bước, hướng tới Chưởng môn và các vị quản lý đại thúc hành lễ, lớn tiếng nói, "Thái Thượng trưởng lão, Chưởng môn, Cạnh Hóa đan không phải ta trộm, ngày đó ta đi Tàng Đan các, phát hiện Đại sư huynh ăn Cạnh Hóa đan, cho nên mới cùng hắn nổi lên tranh chấp. Ta không......"
"Câm mồm!" Hắn còn chưa dứt lời, Chưởng môn đã tức giận cắt ngang lời hắn nói, "Quả thực là miệng đầy loạn ngôn, ta tận mắt nhìn thấy! Là ngươi đả thương Diệu nhi, cầm đan dược đi. Cư nhiên còn dám lật ngược phải trái."
"Đan dược rốt cuộc có phải ta trộm hay không, lại bị ai dùng, trong lòng Vu Chưởng môn rõ ràng nhất!"
"Làm càn, nhân chứng vật chứng ở đây, lại còn muốn giảo biện." Vu Chưởng môn hung hăng vung tay áo, có chút thẹn quá hóa giận, quay đầu hướng vị quản lý kia hành lễ, "Thái Thượng trưởng lão, đệ tử khi sư diệt tổ bực này, ta dẫn đi xử phạt trước, không tiếp tục quấy rầy ngài."
Nói rồi muốn đem Trảm Tử Trần mang đi, bộ dáng vội vàng kia giống như sợ hắn nói ra cái gì, vừa nhìn liền biết có trá.
"Từ từ!" Diêu Tư trực tiếp chắn ở trước Trảm Tử Trần, "Nếu muốn xử phạt, dù sao cũng phải đem chuyện nói cho rõ ràng."
Vu Chưởng môn nhíu chặt lông mày, có chút bất mãn nhìn cô một cái, "Đây là chuyện riêng của Thập Phương phái ta, thỉnh khách quý không nhúng tay vào."
"Như thế nào? Chuyện của Thập Phương phái ngươi, thì không nhận người?" Cô dỗi về một câu.
Hắn nói đến miệng liền cứng lại, sắc mặt nhất thời phát xanh, hít sâu một hơi, một lát sau mới nói, "Khách quý có điều không biết, đệ tử này có dấu hiệu nhập ma, lúc trước còn trộm chí bảo môn phái "Cạnh Hóa đan", vốn dĩ đã sớm trục xuất hắn tới Ma Vực, lại không biết hắn sử dụng thủ đoạn gì mà thoát ra. Vì ngừa hắn tiếp tục gây tai họa cho người khác, vẫn nên. . . ."
"Ta dẫn hắn ra!" Diêu Tư nói thẳng.
"Cái gì!" Sắc mặt hắn trắng nhợt, "Ma Vực sao có thể ra được, chẳng lã ngươi cũng là. . . ."
"Vu Chưởng môn." Hắn còn chưa dứt lời, một vị quản lý bên kia mang theo cảnh cáo mở miệng, "Nói cẩn thận!"
Đắc tội khách hàng, ngươi muốn chết a.
Hắn lúc này mới ngừng câu nói kế tiếp.
"Nhập ma hay không nhập ma gì đó, trước bỏ qua một bên. Ngươi nói hắn trộm cái gì đan kia, chuyện này trừ ngươi nhìn thấy ra còn có ai chứng kiến sao? Nếu chỉ bằng vào một miệng của ngươi nói, không thể xem như chứng cứ, ta cũng có thể nói ngươi trộm a."
"Diệu nhi cũng thấy được." Vu chưởng môn vội vàng nói, "Hơn nữa nó bị hắn làm bị thương, thương tích trên người nó chính là chứng cứ."
"Diệu nhi? Hắn cùng ngươi có quan hệ gì?"
"Là nhi tử."
Vậy thì rõ rồi một cái là nhi tử, một cái là phụ thân, muốn nói chuyện này không có ẩn tình khác, quỷ cũng không tin.
"Ngươi không biết lời chứng của quan hệ thân thuộc, luôn luôn không thể coi là chứng cứ sao?" Các ngươi rõ ràng là một giuộc, "Hắn nói các ngươi kết phường vu tội hắn, cũng không phải không có khả năng."
"Nói bậy! Ta là chưởng môn sao có thể sẽ làm loại chuyện này."
"Ta và ngươi không thân, làm sao ta biết."
"Ngươi. . . ."
"Ta cảm thấy chuyện này vốn dĩ không thể nói rõ được. Không thể cứ xử lí như vậy, hơn nữa cho dù là sự thật, các người phạt cũng đã phạt qua. Hắn thật vất vả từ Ma Vực chạy ra, không cần lại phạt một lần nữa đi?" Làm sao lại còn chưa xong đây, ở tù cung thân còn có giảm hình phạt đấy, "Nếu không, việc này cứ tính như vậy?"
"Không được!"
"Thái thượng trưởng lão?" Cô trực tiếp tìm lãnh đạo nói chuyện.
"A?!" Liên quan gì hắn a?
"Ngươi cảm thấy sao?"
"Ách. . . ." Khóe miệng quản lý viên giật giật, hắn chỉ là một quản lý mới chuyển đến, vì sao lại gặp được khách hàng nhàn rỗi thích quản chuyện của dân bản địa a! Bất quá làm khách hàng vừa lòng chính là nguyên tắc phục vụ hàng đầu của người phục vụ Tiên tộc, đang định gật đầu ứng một tiếng.
"Ta nói hai câu." Đột nhiên mấy người đứng bên cạnh quản lý viên vẫn luôn không nói chuyện, đồng thời đi lên phía trước mở miệng nói, "Về việc này ta cảm thấy. . . ."
Đáy lòng Diêu Tư trầm xuống, những người này sẽ không phải là muốn xuất đầu thay cho Chưởng môn kia chứ? Chỉ thấy những người đó chém đinh chặt sắt nói.
"Ngài nói được...... Quá đúng!"
A đệch!?
"Không sai, ngài nói thật sự quá có đạo lý."
"Đúng, chính là như vậy! Người kia nên thả đi."
"Mau, chạy đi! Không thấy vị. . . Tiền bối này đã nói thả người rồi sao?"
"Giảng đạo lý, ta cái gì cũng không phục, chỉ phục vị tiền bối này."
"Vì lời nói của tiền bối, mau vỗ tay!"
Bạch bạch bạch bạch. . . . .
Trong đại điện nhất thời vang lên bốn tràng vỗ tay xấu hổ, mà. . . thật lâu không dừng!
Quản lý viên: "......"
Vu Chưởng môn: "......"
Trảm Tử Trần: "......"
Chúng đệ tử: "......"
Diêu Tư: "......"
*****************************
Cả nhà thấy 4 tên ngốc này là ai chăng?! ^ω^
Hết chương 84.