Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta

Chương 55: Truy kích quân địch.

Editor: Một Đời Bình An ( Truyện chỉ được đăng tải tại s1apihd.com.)

Một đường gấp rút đuổi theo, hai người thật vất vả mới theo kịp, chỉ là đối phương đã lên phi thuyền, Diêu Tư còn đang suy nghĩ biện pháp, Bách Nhất đã ba bước gộp một, mở ra một cái cửa nhỏ, hướng phía cô vẫy vẫy tay nói, "Bên này, bên này."

Diêu Tư lập tức đi qua, cái cửa kia rất nhỏ, chỉ vừa đủ một người ra vào, chắc hẳn là cửa thông gió gì đó. Diêu Tư theo hắn cùng bò vào, một lát sau mới bò ra đến một nơi giống như kho hàng. Bách Nhất dường như đối với các cấu tạo này rất phen thuộc, chạm chạm cái nút trên tường, cửa thông gió liền đóng lại. Mới vừa đứng vững, toàn bộ phi thuyền hơi lắc lư, hẳn là bay lên, cũng không biết là đi đến nơi nào.

"Yên tâm." Dường như nhìn ra nghi vấn của cô, Bách Nhất giải thích nói, "Cấu tạo của phi thuyền loại nhỏ thế này, ba năm trước ta đã học qua, nó không thích hợp phi hành đường dài, không thể tiến hành bước nhảy không gian, bọn họ sẽ không bay quá xa."

Hắn vừa dứt lời, phi thuyền đột nhiên rung lắc, nhất thời có thể nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài cửa sổ hóa thành một mảnh trắng xóa, tiếng điện tử nhắc nhở vang lên từ phía trên: 【 Tích! Phi thuyền sắp tiến hành bước nhảy không gian ......】

". . . . . ." Không phải nói sẽ không thể tiến hành bước nhảy không gian sao?

Sắc mặt Bách Nhất cứng đờ, tựa hồ nghe được âm thanh vả mặt.

"Mẹ nó, phi thuyền này khẳng định là cải tạo phi pháp." Bách lảm nhảm tận lực cứu vãn tôn nghiêm, tuyệt đối không phải bởi vì học tập không tốt.

Diêu Tư không để ý đến hắn, đang muốn gửi thông tin cho Diêu Tiềm, nói tình huống bên này cho hắn, lại phát hiện quang não không có tín hiệu.

"Nơi này hẳn là có trang bị thiết bị che chắn tín hiệu." Bách Nhất nhắc nhở, trên mặt lại không chút lo lắng, trực tiếp tìm cái rương đồ mà ngồi, "Chờ thôi, phi thuyền đáp xuống sẽ biết mấy người kia làm cái quỷ gì." Nói rồi hắn móc ra một vật như thạch trái cây đưa cho cô, "Tới ăn chút đồ chay huyết vượng không? Ta mời."

". . . . . ." Hiện tại là lúc để ăn sao?

"Không thích?" Hắn thu tay, lại bắt đầu đào, "Không sao, ta còn có vị hoa quả, vị thịt tươi, vị tương, muốn cái nào? Ta còn lưu vài bộ phim điện ảnh mới nhất, cũng đủ xem dăm ba bữa, có muốn cùng xem không? Ta nói với cô, trong bước nhảy không gian thích hợp xem phim nhất, ta thích xem nhất là. . . . . "

". . . . . " Cậu là tới cứu người hay là tới du lịch a! Cảm giác khẩn trương đâu? Người bị bắt kia, tốt xấu gì cũng là bạn chí cốt của cậu đấy?

"Vừa rồi cậu đọc tâm rốt cuộc đã nghe được cái gì?"

"Không gì a...... "Bách Nhất vẻ mặt thản nhiên nói, "Vừa rồi ta cũng không có phát động hoàn toàn dị năng, chỉ là nghe được suy nghĩ rải rác của ba người kia: Lần trước bắt được tên Huyết tộc kia. . . Nửa tháng. . . . Sau đó không cần quan sát, nguy hiểm đã giải trừ. Huyết tộc ở gần đó chỉ có Cổ Thư Thành và Lạc Anh, cho nên ta mới nghĩ đến hắn."

Nói cách khác, Cổ Thư thành cũng không ở trên phi thuyền này, mà là đã sớm bị bắt. Cũng đúng, cháu trai lớn mất tích đã hơn nửa tháng, cũng không phải bị bắt bây giờ. Ba người này hẳn là tới tìm hiểu tình huống, hẳn là sợ bị Huyết tộc phát hiện. Bách Nhất cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên mới định cùng cô chờ ở nơi này, theo phi thuyền cùng tới hang ổ của đối phương để cứu người sao?

"Một lát nữa liền có thể nhìn thấy tình trạng thảm hại của tên Cổ Thư Thành kia, nghĩ lại mà hưng phấn a!" Hắn nắm nắm quyền, hai mắt sáng lên nói, "Cô không biết đâu, tên Thư Thành kia từ nhỏ liền giống như ông cụ non. Còn thích quản đông quản tây, rõ ràng ta và hắn cùng thế hệ, lại thường xuyên coi ta giống như con trai mà dạy. Lúc này rốt cuộc có thể gặp được thảm trạng của hắn, không được! Lát nữa ta phải là người đầu tiên nhục nhã hắn, ha ha ha ha ha ha ha......"

"Ách. . . . . " Cậu vội vã chạy tới chính là vì cái này sao? "Câu chẳng lẽ không có chút lo lắng nào sao?" Tốt xấu gì cũng bạn chí cốt cùng nhau lớn lên a.

"Lo lắng gì?" Hắn sửng sốt.

"Đương nhiên là lo lắng hắn xảy ra việc gì a! "

"Đừng đùa." Hắn trắng mắt liếc cô một cái, "Cô cảm thấy có người có thể tổn thương được Huyết tộc?"

"Ách...... " Nói rất có đạo lý, cô thế nhưng không còn lời nào để nói.

"Yên tâm đi, cho dù gặp được nguy hiểm cực lớn đi nữa, cũng không sao, dù sao cũng không chết được." Hắn buông tay, lại lần nữa đưa cái thạch trái cây cho cô, "Thật sự không muốn ăn một miếng sao?"

"Không. . . ăn." Có người anh em như vậy, cô có nên đốt cho cháu trai lớn một ngọn nến không?

Phi thuyền bay không đến mười phút liền rời khỏi bước nhảy không gian. Diêu Tư nhìn qua cửa sồ, chỉ thấy cảnh tượng bên ngoài là một không gian cô chưa thấy bao giờ, tinh hệ này phân tán rất nhiều tiểu hành tinh, tinh cầu gần đó rất nhiều, chỉ là phần lớn đều không hoàn chỉnh, giống như bị cái gì đó oanh tạc, chỗ này thiếu một miếng, chỗ kia thiếu một khối.

"Sao lại tới tinh hệ Di Mộng?" Bách Nhất vừa ăn huyết vượng vừa nói.

"Tinh hệ Di Mộng! Là hành tinh mẹ của Trùng tộc trước kia?" Đó không phải một nơi hoàn toàn không có bóng người sao?

"Ừm!" Bách Nhất gật đầu, "Thì ra đám người đó trốn ở chỗ này, cũng không biết. . . . Di, mau nhìn bên này."

Hắn chỉ chỉ phía trước, Diêu Tư đi qua nhìn xem, chỉ thấy chỗ đó vốn tối đen như mực, đột nhiên giống như được vén màn che, lộ ra một tinh cầu màu lam. Tinh cầu này đặc biệt nhỏ, nhìn giống như một cái trạm không gian lớn mà thôi.

"Tinh hệ Di Mộng từ khi nào lại có một viên tinh cầu hoàn chỉnh." Phải biết rằng tinh cầu ở tinh hệ này sớm đã bị Huyết tộc khi tiến thời đại tinh tế phá hủy đến không sai biệt lắm, không có khả năng tồn tại một tinh cầu hoàn hảo như vậy.

Đột nhiên ngoài cửa truyền đến bước chân, "Có người tới." Diêu Tư theo phản xạ có điều kiện, lôi Bách lảm nhảm chui vào lỗ thông gió lúc nãy.

"Từ từ, không được!" Bách Nhất còn chưa dứt lời, đã bị cô đẩy mạnh một cái, sau đó thành công. . . Kẹt. . . Kẹt lại. . .

Đệch! Chuyện này không khoa học a! Rõ vàng vừa rồi cùng bò vào được. Tiếng bước chân ngày càng gần, Diêu Tư quýnh lên, chỉ có thể dùng sức đẩy người.

"Đã nói không vào được. . . Ai, đau đau đau đau đau......Cô không thể đổi cách khác sao?"

"Không còn kịp nữa, ai bảo vừa rồi cậu ăn nhiều như vậy." Bằng không sẽ bị kẹt bụng thế này sao?

"Trách ta sao, không biết Huyết tộc không thể chịu được đói bụng sao?"

"Thật đúng là không biết."

"Cô. . . . Cô cái người ngoại tộc. . . . "

"Đừng nhiều lời, nhanh vào trong!" Cô đem hết sức lực toàn thân đẩy.

Chỉ nghe phụt một cái, giống như tiếng rút củ cải ra, cuối cùng cũng đem được người đẩy vào.

Cô cũng lập tức trốn vào, ngay sau đó cửa két một tiếng mở ra.

Hai bóng người quen thuộc đi đến, là hai trong ba người đi ngang qua lúc trước. Bọn họ nhìn thoáng qua xung quanh, trực tiếp đi qua hai cái rương tràn đầy kia, một người khiêng một cái liền ra cửa.

Hai người ra ra vào vào bốn năm lần, cho đến khi đem đồ vật trong phòng khiêng ra hết, lúc này mới đóng cửa lại.

Để ngừa vạn nhất Diêu Tư đợi một lát, lúc này mới từ lỗ thông gió bò ra, nhìn nhìn người nào đó bị nhét đến kín mít.

Vấn đề tới, cô phải làm thế nào đem cây củ cải này rút ra đây?

"Cô muốn làm gì? Buông cây gậy trong tay, từ từ. . . Nơi đó không được! Đau. . . . A, ưʍ. . . . Không cần. . . ."

"Câm miệng!"

**************************

Ed rất trong sáng, trong sáng, trong sáng. . .

Hết chương 55.