Địa cầu không còn...... Cầu không còn...... Không còn......!
Không không không, đây không phải sự thật. Tinh cầu bị phá kia rõ ràng là màu đen nga, địa cầu không phải hành tinh xanh sao? Một chút cũng không xanh a.
Chính là...... Diêu Tư ở trạm không gian là mặt trái của tinh cầu, thị giác ngược sáng, thoạt nhìn thành màu đen là bình thường. Lại nói nếu cô thật sự tới tương lai rồi, qua nhiều năm như vậy, tài nguyên địa cầu tài nguyên dùng hết, biến thành màu sắc khác cũng......
Không, cô không muốn tiếp thu sự thật đáng sợ như vậy, cô còn có một ổ cứng phim truyền hình chưa coi xong; một tường manga anime chưa xem xong; một đống tiểu thuyết chưa đọc; cô ra cửa còn đóng lại, cả mèo còn chưa có cho ăn đâu, các người có nghĩ tới cảm nhận của mèo không? Lương tâm có cắn rứt không?
Mấu chốt là cô lớn như vậy, chưa từng ra khỏi thành phố F. Thế giới lớn như vậy, cô còn chưa có đi xem qua, như thế nào đã không còn đâu?
"Diêu tiểu thư, Diêu tiểu thư?" Trên vai chợt nặng, đột nhiên bị người đẩy đẩy.
"A......" Diêu Tư cả kinh, lúc này mới lấy lại tinh thần, đầu óc vẫn còn ngây ngốc, một lát sau mới ngẩng đầu nhìn về phía người bên cạnh, "Bác sĩ Vương?"
"Lục trạm trưởng cùng phó trạm trưởng tới." Bác sĩ Vương chỉ chỉ chỗ cửa, "Có vài vấn đề muốn hỏi cô."
Trạm trưởng cùng phó trạm trưởng, kia không phải là những người đứng đầu nơi này sao?
Cô quay đầu lại thì đυ.ng phải một gương mặt tràn đầy bực bội cùng khiển trách, người tới mặc một thân đồng phục màu đen, cả người đều tản ra hơi thở "ta đang bực mình", nhìn đến đáy lòng Diêu Tư trầm xuống, ách...... Cô giống như không thiếu tiền vị trạm trưởng này đi?
"Lục trạm trưởng hảo." Đưa tay chào hỏi mới phát hiện phía sau còn có một người, so với trạm trưởng "Bị nợ tiền không trả" mà nói, phó trạm trưởng thoạt nhìn ôn hòa hơn nhiều, vẻ mặt cười tủm tỉm hướng gật đầu.
Vị trạm trưởng họ Lục kia trực tiếp lướt qua cô, hướng bên cạnh hỏi một câu, "Kiểm tra đo lường gen thế nào rồi?"
"Đã làm, qua vài phút nữa sẽ có kết quả." Bác sĩ Vương trả lời.
"Ừ." Hắn nâng tay lướt lướt vài cái, một quầng sáng hiện ra, Diêu Tư suy đoán đó hẳn là máy tính xách tay linh tinh.
Hắn giống như mở ra văn kiện gì đó, biểu tình công xử theo phép công, lại lần nữa nhìn về phía cô hỏi, "Cô gọi Diêu Tư?"
"Phải."
"Nói một chút về giới tính, chủng tộc, tuổi, tinh cầu sinh sống, nơi ở củangười phụ trách?"
Diêu Tư sửng sốt, đây là...... Điều tra dân sự sao, vẫn là thành thật trả lời, "Nữ, dân tộc Hán, 28, tinh cầu sinh sống...... Địa cầu, người phụ trách......" Cô nên nói là boss Tập sao?
"Cô nói giỡn sao?" Cô còn chưa nói xong, trạm trưởng Lục chân mày liền nhíu lại, nếu vừa rồi chỉ thiếu năm trăm vạn, thì hiện tại đã tăng đến một ngàn vạn.
"Diêu tiểu thư, muốn trốn tội, cũng thỉnh cô tìm cái lý do hoàn hảo chút." Trạm trưởng Lục " tích " một tiếng tắt đi quầng sáng trên, vẻ mặt không tán đồng trừng mắt nhìn cô, "Hành tinh thứ ba địa cầu đã sớm không ở được từ mấy chục vạn năm trước, đây là điều mà toàn bộ tinh tế đều biết. Muốn dùng loại lý do này trốn tránh xử phạt, cô có phải quá coi thường trạm không gian số 333 của tôi?"
"Thoát tội?" Diêu Tư ngẩn ra, "Thoát tội gì?"
"Muốn tôi nhắc nhở cô không?" Trạm trưởng Lục tràn đầy châm chọc khẽ cười một tiếng, "Vi phạm quy định xâm nhập vào tinh cầu nguy hiểm cấp mười bị phong tỏa, ảnh hưởng nghiêm trọng kế hoạch chung tinh của liên minh, lãng phí tài nguyên của liên minh. Mỗi mục trong đây cũng đủ tôi trình báo lên tòa án vũ trụ."
Tòa án vũ trụ là con tôm gì a?
"Từ từ!" Cô vuốt hồ hôi, "Cô nói tinh cầu nguy hiểm cấp mười...... Không phải là chỉ địa cầu đi?"
"Trong Thái Dương hệ còn có tinh cầu nguy hiểm cấp mười khác sao?" Trạm trưởng ý khiển trách càng nặng, "Những người trẻ tuổi các cô, thật là không biết trời cao đất dày, cho rằng chung tinh là cái gì? Đi du lịch chắc? Chuyện này có thể đùa giỡn sao? Tuổi còn nhỏ liền lơ là pháp luật liên minh, vô luận cô thuộc về tộc nào, bộ ngoại giao các người cần cho chúng tôi một lời giải thích."
Mẹ nó! Như thế nào lại dính đến bộ ngoại giao? Cô lớn như vậy, quan chức lớn nhất cũng chỉ là hiệu trưởng đại học mà thôi a.
"Ý của ngài là...... Tôi xông vào địa cầu, ảnh hưởng công tác của các người, cho nên tôi phạm tội?" Trạm trưởng không có trả lời, đáp án thực rõ ràng, "Nhưng...... Tôi vốn dĩ là ở trên địa cầu a? Tôi sinh ra ở nơi đó, là các người......" Đem tôi đào ra a.
"Được rồi, không cần phải giảo biện." Lục trạm trưởng không kiên nhẫn đánh gãy lời cô, "Yên tâm, không biết bao lâu, nhưng 2% thời hạn thi hành án thì cô trốn không thoát."
"Tôi nói chính là sự thật." Cô thật là oan uổng a! Còn có thời hạn thi hành án 2% là cái quỷ gì? Nơi này không tính bằng năm sao?
"Trạm trưởng đại ca anh nghe tôi nói, tôi ngủ dưới đất đã lâu, có khả năng đã mấy ngàn hoặc là mấy vạn năm, thời gian cụ thể thì tôi hiện tại còn chưa tính ra. "Trước khi các người có kế hoạch......"
"Được!" Lục Nhân rõ ràng không tin lời cô nói, xoay người liền đi ra ngoài, "Muốn nói cái gì, đi toà án vũ trụ nói đi."
ĐM, cô còn chưa giải thích xong. Biến thành quỷ hút máu cũng thôi, ngủ một giấc thì địa cầu đều đã không còn, tiếp theo lại muốn vào ngục giam, có cần xui xẻo như vậy hay không a.
"Chờ chút, trạm trưởng......" Nghe ta giải thích a Tử Vi!
"Trạm trưởng." Phó trạm trưởng bên cạnh vẫn luôn không nói gì, quay đầu lại cho cô một ánh mắt đừng gấp, duỗi tay ngăn cản Lục Nhân đang muốn ra cửa, "Tôi thấy cô ấy không giống nói dối, có thể hay không......"
"Có thể cái gì?" Lục trạm trưởng vẫn là vẻ mặt cường ngạnh, "Liền tính cô ta có thân cường thể tráng, nhưng hoàn cảnh của tinh cầu thứ ba là cái dạng gì, không phải cậu không biết, không có chủng tộc nào có thể sống được trong môi trường đó quá hai ngày, cô ta sao có thể ở đó trước khi có kế hoạch chung tinh."
"Cũng không phải...... Hoàn toàn không có khả năng." Phó trạm trưởng thanh âm trầm trầm.
"Cậu có ý tứ gì?" Lục Nhân nhíu nhíu mày, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, đột nhiên mở to hai mắt, "Cậu là nói......"
Phó trạm trưởng gật gật đầu, "Chúng ta tìm được cô ấy ở mấy ngàn mét dưới đất, nơi đó lại là hành tinh thứ ba......"
"Không có khả năng, cậu không phải không biết tộc nhân kia bênh vực người mình thế nào? Nếu là biết có tộc nhân hôn mê tại đây mấy ngày, sớm đã phái người lại đây."
"Chính là...... Bọn họ thực sự có truyền thống ngủ say."
Lục Nhân nhíu nhíu mày, lại lần nữa quay đầu lại nhìn về phía cô, ánh mắt kia phi thường kỳ quái, cẩn thận giống như muốn ở trên mặt cô nhìn ra đóa hoa vậy.
Diêu Tư bị nhìn đến nổi da gà, không được tự nhiên giật giật, ngay sau đó đối phương lại lập tức xoay lại, vẻ mặt kiên định lắc đầu.
"Cho dù có, cũng không phải là cô ta." Lục Nhân cảm thấy hắn có chút buồn lo vô cớ, "Cậu vừa rồi cũng nghe thấy rồi, cô ta nói chính mình mới 28 tuổi, cậu ngẫm lại đám người kia, cái tuổi này có thể sao?"
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất." Phó trạm trưởng muốn tiếp tục khuyên, "Chủng tộc cô ấy không rõ, lại nói lần này bắt được kẻ xâm nhập cũng không một mình cô ấy, không bằng......"
"Không được! Chính là bởi vì chúng ta quá dung túng, mới có thể khiến cho công tác của chúng ta công tác gia tăng nhiều như vậy, vô luận như thế nào lần này vi phạm quy định thì phải nghiêm túc xử lý." Trạm trưởng như là bị hắn nói cho nổi giận, thanh âm cao đến quãng tám, "Chuyện này quan hệ đến vinh dự trạm không gian chúng ta! Cậu sao có thể bởi vì một ít nhân tố không xác định nhỏ liền thỏa hiệp, tôn nghiêm phó trạm trưởng của cậu đâu?"
"......" Phó trạm trưởng định khuyên bảo cũng đành phải nuốt trở về.
"Hừ, tôi cũng không tin, chúng ta một cái trạm không gian lớn như vậy, còn không thể xử trí một kẻ xâm nhập vi phạm quy định. Kiểm tra đo lường gen không phải đã làm sao? Kết quả đâu?"
"Báo cáo trạm trưởng, đã có kết quả." Bác sĩ Vương trả lời.
"Đưa kết quả cho tôi!" Nói xong, hắn vỗ vỗ vai trạm phó, "Lão Vương, cậu chính là thích nhọc lòng không đâu, nếu cô ta thật là chủng tộc kia......" Hắn quay đầu nhìn Diêu Tư liếc mắt một cái, hừ lạnh một tiếng, "Hừ, tôi liền trực tiếp ăn tường."
Nói rồi dùng sức click mở quầng sáng trên cánh tay.
Nhìn thoáng qua.
Sau đó......
Mặt hắn liền trắng bệch......
Tiếp theo lại xanh......
Rồi lại đen ......
Cả tay cũng run lên, đôi mắt càng mở càng lớn, giống muốn thoát khuông mà ra.
Hắn liền như vậy nhìn chằm chằm ước chừng hơn mười phút, mới tích một cái tắt đi quầng sáng......
Ngay sau đó, Diêu Tư chỉ cảm thấy một trận gió quạt lại đây, trước mắt tức khắc xuất hiện một gương mặt cười tựa như một đóa hoa cúc. Lục trạm trưởng nâng tay phải cô lên, dùng giọng nói ngọt giống như ăn phải mật hỏi, "Tiểu thư huyết tộc tôn quý, ngài đói bụng không? Khát không? Muốn ăn mao huyết vượng không?" Thái độ kia thật là hòa ái dễ gần, giọng điệu cũng thay đổi hoàn toàn, "Ngài muốn tôi ăn tường nóng hay lạnh...... A phi! Ngài thích ăn mao huyết vượng mới lấy hay là loại đông lạnh? Nơi này của tôi đều có nga."
Diêu Tư: "......"
Ha????
**************
Hết chương 6.