Quả thật ngày hôm ấy sau khi ăn tối xong liền có người đem đến một hộp đồ to. Mở ra thì.....ôi mẹ ơi , biết là bao nhiêu đồ ngủ !
Kín đáo có , sεメy có , mà đặc biệt nhất có tới 3 bộ váy ngủ bằng tơ lụa trong suốt !!!
Vấn đề quan trọng hơn là tối các ngày kế tiếp , tôi đều phải 3 giờ sáng mới được đi ngủ.
1 tuần sau..
Cuộc sống của tôi trong vòng 1 tuần luôn luôn chỉ có ăn - ngủ - tối tối lại làm chút vận động tạo người. Đến hôm nay khi Trữ Quân đi làm sớm , tôi mới quyết định ra ngoài tìm con Thủy. Kể ra từ bữa nó xuất viện đến giờ , tôi cũng chưa gặp lại nó.
Tôi đến theo địa chỉ mà nó cho , đây là một căn biệt thư sân vườn, vào nhà nhìn xung quanh nội thất thiết kế rất đẹp , nhẹ nhàng ấm áp. Hôm nay chồng nó cũng ở nhà , lúc tôi đến cũng hay vừa lúc nhìn thấy được người đàn ông ấy đang ôm hôn cái bụng tròn tròn nhô nhô của con Thủy. Nhìn con Thủy hạnh phúc cười hiền lành , còn người đàn ông của nó trong mắt tràn đầy vẻ sủng nịch. Bất giác tôi đưa tay xoa xoa cái bụng còn bằng phẳng của mình , biết đâu trong đây cũng đã có một đứa nhỏ ?
Tự mỉm cười , tôi cũng rất mong sẽ có một đứa bé giống con Thủy , trai hay gái gì cũng được , miễn sao là con của tôi cùng Trữ Quân là được !
Con Thủy nhìn thấy tôi , nó cười tươi đứng nhanh dậy :
- Nữ , qua đây , tao đợi mày từ sáng tới giờ.
Tôi bước đến gần nó , nhìn cái bụng nhỏ nhỏ của nó , sờ sờ vài cái. Oa oa đúng là ngộ thiệt...
Chồng con Thủy cười với tôi
- Em cùng Thủy ngồi chơi đi , anh vô lấy nước với trái cây cho hai người.
Tôi gật đầu mỉm cười cũng không quên cảm ơn. E hèm , người đàn ông này cũng rất tốt đó chứ !
Tôi đỡ con Thủy đi đến cái ghế ngoài ban công ngồi cho mát , nhìn nước trong hồ bơi rồi cả hoa tươi xinh xinh nữa , cảm giác cũng tươi tốt hơn nhiều.
- Nữ tháng sau tao cưới , mày làm phụ dâu cho tao nha.
Tôi ngạc nhiên , nắm tay nó hỏi gấp :
- Đám cưới hả ? Thiệt không ? Thiệt không Thủy ?
Con Thủy xoa xoa cái bụng gật đầu hạnh phúc:
- Thiệt. Ảnh cũng thưa chuyện với ba má tao rồi , ổng bả cũng chịu , cũng không trách tao có bầu mà không nói. Tao vui lắm Nữ à , thiệt vui lắm...
- Còn vụ vợ của.....?
Con Thủy có hơi buồn , nó kể :
- Hai người ra tòa rồi , ngày hôm đó tao bị đánh cũng không phải do chị ấy sai người , là em gái chỉ. Chuyện dài lắm , nhưng hiện tại hai người đã giải thoát cho nhau , cuộc hôn nhân kinh tế cũng kết thúc trong tươi đẹp. Hiện tại chỉ cũng đang có thai , lớn hơn tao một tháng...
Tôi chưng hững :
- Có thai ? Không lẽ của chồng mày ?
Con Thủy đánh tay tôi cái bốp
- Con khùng , hai người đó có ngủ với nhau đâu mà có con được. Con của chị ấy với người chị ấy yêu kìa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm , cũng may con Thủy đến cuối cũng có cái kết có hậu. Nghĩ bụng tôi cũng mừng cho nó , nhưng còn tôi thì.....
- Nữ , mày đừng giận tao chuyện lúc trước nữa nha. Bây giờ nghĩ lại tao cảm thấy mình hèn quá , không biết sao ngày xưa tao lại...lại....
Tôi cười cười nhìn nó :
- Mày khùng , chuyện qua rồi đừng nhắc đến nữa. Tao có giận gì mày nữa đâu , cũng nhờ mày tao mới gặp được Trữ Quân còn gì.
- Ừ vậy tao cũng đỡ áy náy nhưng mà chuyện của mày với Trữ Quân sao rồi ?
- Bình thường thôi , tao cũng chưa biết ý anh ấy như thế nào. Nhưng hiện tại tao thấy như vậy cũng ổn.
Nói rồi tôi nhe răng cười với con Thủy , hiếm khi gặp nhau , nên thôi cứ bỏ qua mấy vụ yêu đương nhăng nhít đi.
Ngồi chơi với nó một chút thì tôi cũng về , trên đường về thì nhận được điện thoại của Trữ Quân.
- Alo em nghe
- Ừ em đang ở đâu ?
- À em vừa đi thăm con Thủy , bây giờ đang về.
- Em ghé Trữ Huyết đi , anh đang ở đây.
- Chi vậy anh ?
- Anh sẽ huấn luyện cho em một chút , đến mau , anh cúp đây.
-.................
Gì nữa vậy ? Đang yên đang lành anh ấy rãnh rỗi không đi giao vũ khí kiếm tiền lại đi kiếm tôi luyện tập làm gì ?
Trời ơi không lẽ muốn luyện cho tôi sau này trở thành sát thủ chuyên đi hộ tống giao vũ khí ? Mẹ ơi , tôi không muốn đâu , không muốn đâu....
Bụng thì nghĩ vậy nhưng tôi vẫn phải đi đến tổng bộ Trữ Huyết. Đi vào mọi người đều nghiêng người cung kính gọi tôi một tiếng chị dâu. À ừm có chút cảm giác thành tựu rồi đây.
Trữ Quân nhìn thấy tôi , anh ấy đứng lên nắm tay tôi đi vào trong. Thang máy mở ra đưa tôi xuống tầng hầm , cửa vừa mở hiện ra trong mắt tôi là một không gian phải nói là rộng như một cái công viên.
Ở đây đèn rất sáng , được chia ra làm rất nhiều khu. Nhìn một tóp đang bắn súng , một top lại đang tập võ , một tóp lại đang đánh nhau , ..... tất cả vừa nhìn thấy Trữ Quân đều nhanh chóng cuối thấp đầu kêu một tiếng :" Lão chủ ".
Trữ Quân vẫn nắm tay tôi đi vào trong , miệng nhàn nhạt nói:
- Được rồi , mọi người tập tiếp đi.
Thật sự người đàn ông này cuả tôi thật là uy phong lẫm liệt !
- Kiều Nữ , em đấm đá cũng khá , anh đưa em đi nhìn xem mọi người bắn súng.
Gian phòng tập súng phải đi vào trong , đây là một không gian kín . Bước vào tôi nhìn thấy 10 người đang ngay ngắn xếp hàng ngang , đầu đeo tai phone , tay vươn thẳng ra cầm súng , mặt rất chi là nghiêm túc.
" Đoàng đoàng đoàng..." , một loạt tiếng súng vang lên , tôi có phần hơi giật mình , cũng may khi ấy Trữ Quân ôm tôi lại nên tôi cũng không làm ra hành động gì quá khích.
- Em nhìn đi .
Tôi nhìn về phía súng vừa bắn , tất cả đều trúng hồng tâm , thật là kinh ngạc mà. Phía xa tầm 30m có 10 tượng bia người đứng yên , tất cả đều có một phát đạn ngay tim.
- Lão chủ , chị dâu...
Mọi người gọi to tôi mới giật mình nhìn lại , quay sang Trữ Quân vẫn dửng dưng kiểu như quá quen thuộc , còn tôi thì có phần hơi ngại một chút.
Trữ Quân nắm tay tôi đi đến một ô đứng tập súng , bắt tôi đứng vào vị trí , anh ấy điều chỉnh cơ thể tôi sao cho hợp quy cách. Xong đâu vào đó , anh ấy đứng sát sau lưng tôi , tay để lên cùng với tay tôi đang cầm súng. Nheo mắt lại , tôi cũng rất tập trung.....
- 1 2 3 , bắn.
Trữ Quân vừa đếm vừa kéo theo tay tôi bóp cò.
" Đoàng " một tiếng , viên đạn bay từ họng súng đến chỗ tấm bia hình người. " Véo " , viên đạn bay đến trúng mi tâm , hoàn hảo không sai một ly.
Quá phấn khích tôi hét toáng lên , mọi người xung quanh đều vỗ tay bộp bộp. Trữ Quân vẫn rất khản nhiên xem như là việc quá đỗi bình thường.
Anh ấy quay sang nhìn tôi , nhàn nhạt nói ra một câu khiến tôi hết cả hồn :
- Em bắn đi , một mình bắn.
Một mình bắn sao ? Huhu...làm sao đây , tôi làm sao biết bắn ?
Nhìn thấy ánh mắt mọi người xung quanh nhìn chằm chằm vào tôi , cộng thêm gương mặt nửa cười nửa khách thức của Trữ Quân. Hăng máu tôi đeo lại tai phone , di chuyển khẩu súng lên trước , đầu khẽ nghiêng , nheo mắt tôi nhắm trúng tim của bia người.
" Đoàng " , viên đạn bay đi với tốc độ siêu nhanh.... "phập" ngay ngực , cách tim tầm 2 cm...
Bên dưới là tràn vỗ tay nồng nhiệt , tôi tháo tai phone nhìn mọi người trong phòng sau lại cười toe toét cảm ơn rối rít.
Trữ Quân chỉ nhoẻn miệng cười nhẹ , anh gật đầu buông ra một câu khích lệ :
- Tốt. Lần đầu như vậy cũng khá rồi.
Được khen tôi cười đến méo cả miệng , thật sự không phải tự khen mình chứ tôi cảm thấy việc bắn súng này đơn giản hơn tôi nghĩ rất nhiều . Cầm súng lên nhắm đúng mục tiêu là tôi bắn được ngay. Không hiểu nguyên nhân vì sao nhưng tôi cảm nhận được là tôi có thiên phú về lĩnh vực đấm đá bắn súng này quá. Có khi nào kiếp trước tôi là một đặc công hay không ?
Oa oa cũng có thể lắm chứ...haha.
Trữ Quân nắm tay đưa tôi ra ngoài bỏ lại tiếng chào như sấm rền đằng sau.
Ra đến bên ngoài , anh ấy nhìn tôi , cười hỏi
- Em đã bắn súng à ?
- Không. Đây là lần đầu đó , à không tính luôn lần trước thì đây là lần thứ hai.
Trữ Quân gật gật
- Nhìn em bắn rất thành thạo.
Tôi trưng bộ mặt bất đắc dĩ ra , buồn rầu nói:
- Biết làm sao được , tài năng bẩm sinh , em có không muốn cũng không được.
Lần này anh ấy cười rất tươi , ôi mẹ ơi đẹp trai quá đi. Chết tôi rồi , đẹp như này không đè xuống hôn cho mấy cái thì phí của trời quá.
Ý định chưa kịp tiến hành đã bị Trữ Quân cốc đầu lôi kéo ra bên ngoài. Thôi thì đành tối về mình hành sự sao vậy , thời gian còn dài , không vội , không vội...
Một tuần sau đó ngày nào tôi cũng đến Trữ Huyết luyện bắn súng. Có khi là đi theo Din học vài chiêu phòng thân , hoặc có khi lại đi theo tên Tuấn tìm hiểu một chút về tổ chức. Tôi nghĩ mình nếu đã xác định muốn ở bên cạnh Trữ Quân thì cũng nên học hỏi nâng cao bản thân một chút. Ngày trước anh ấy không sợ trời không sợ đất , hành động nhanh chóng tàn nhẫn. Còn hôm nay bên cạnh anh ấy đã có một nhược điểm lớn nhất , đó chính là tôi. Nếu tôi vẫn cứ ngây ngô để cho anh ấy bảo vệ mãi thì xem ra tôi quá nhu ngược rồi. Hơn nữa bản thân tôi , tôi không tự bảo vệ được thì cũng sẽ không có một ai thay tôi bảo vệ tôi được hoài.
Hôm nay tôi có hẹn với tụi bé Duyên , nghe nói bé Duyên cũng đã được chuộc thân , bây giờ đang sống cùng đại gia nào đó. Là chị em quen thân , tôi cũng nên chúc mừng nó một chút.
Sáng sớm , bọn tôi hẹn gặp nhau ở quán cafe gần chung cư cũ của tôi. Vừa đi vào tôi đã nhìn thấy 4 người bọn họ ngồi sẵn ở đó.
- Nữ lâu quá mới gặp đó , dạo này đẹp hơn lúc trước nha. , bà Thảo khen nói.
Tôi cười cười :
- Em vẫn vậy mà , đâu có thay đổi gì đâu.
Bà Thương nhìn tôi , cười nhẹ nhàng :
- Trong đám em với bé Duyên bây giờ đã được tự do rồi nha. Chị chúc mừng 2 đứa , 2 đứa phải sống cho tốt đó.
Con bé Duyên mắt đỏ hoen , nó nắm tay bà Thương:
- Hôm nay gặp không biết bao giờ em mới gặp lại tụi chị được nữa , huhu.
Tôi có vẻ không hiểu , ngơ ngác hỏi:
- Ủa là sao ? Duyên , em đi đâu ?
Con Duyên nhìn tôi , nó hức hức mũi :
- Em đi Thái Lan , anh ấy muốn em đi cùng. Mà đi không biết khi nào sẽ quay lại VN , em nhớ các chị lắm.
Tôi bây giờ mới hiểu , thì ra hôm nay con bé Duyên cũng muốn làm tiệc chia tay. Tội cho con nhỏ , mới chút tuổi đầu đã chịu đựng biết bao nhiêu là tủi nhục. Trong đám tôi thương nó nhất , con bé Hoa còn lanh lợi chứ con Duyên thì hơi nhát gan. Hôm nay nó được đại gia mang đi , tôi cũng mong cho nó chọn đúng người....
Không khí có chút đau buồn , bà Thảo nhịn cũng không được bèn có ý kiến rủ cả đám đi ăn uống hát hò. Tôi cũng vui vẻ đồng ý , chuyện ngày mai để mai tính , bây giờ trước hết ăn chơi trước đã.
Tôi đi từ 8 giờ sáng đến gần 8 giờ đêm mới chịu về. À mà chính xác hơn là bây giờ tôi đang say bí tỉ chờ " anh nhà " đến đón.
5 đứa ngồi tụm 5 ngay trước cửa quán karaoke . Tôi với con bé Duyên là say nhất chỉ có bà Thương là còn tỉnh táo.
Nhìn con bé Duyên tôi nhịn không được ôm nó khóc huhu , khéo nào cả bọn cùng nhau khóc. Mặt mũi lấm lem nước mắt , đứa này lau cho đứa kia. Ôi quang cảnh khiến nhiều người phải quay lại nhìn. Thật là say xỉn mất mặt quá mà...
Người đàn ông của con Duyên đến trước , tôi nheo nheo mắt nhìn hắn ta. Ồ hóa ra cũng rất trẻ , chắc không lớn hơn Trữ Quân là bao nhiêu đâu. Hắn ta tiến đến ôm lấy bé Duyên , sau lại cười hỏi bọn tôi cần người đưa về không . Tôi lắc đầu lia lịa , bà Thương cũng không cần.
Nhìn cái cách hắn ôm con bé , tôi cũng cảm nhận được phần nào người đàn ông này cũng rất dịu dàng với nó. Bất giác lòng tôi cũng nhẹ nhõm , mong sao cho nó được hạnh phúc. Đời gái điếm như bọn tôi mong muốn được cái gì hơn ngoài một người biết yêu thương lo lắng cho mình thật lòng.
Hai người bé Duyên chưa đi ra đến xe thì Trữ Quân cũng vừa lúc đến. Tôi vui mừng chân thấp chân cao đi đến chỗ anh ấy. Nhưng hình như có gì đó không được bình thường , tôi cảm thấy anh ấy đang đánh nhau bằng ánh mắt với người đàn ông của con bé Duyên. Hai người tập trung đến nỗi Trữ Quân quên luôn cả tôi , đến khi tôi đi đến sát người anh , vấp phải hòn đá xém tí ngã nhào ra đường thì anh mới hoàn hồn.
Hai tay anh ôm tôi vào người , cố gắng ôm nhẹ nhàng hết mức để cho tôi đừng đau vì tay anh vốn dĩ rất chai lỳ. Anh nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc dính bệt trên mặt tôi , sau lại vỗ vỗ má tôi. Anh đỡ tôi đứng thẳng dậy , lo lắng hỏi :
- Kiều Nữ em ổn không ? Có sao không ?
Tôi đưa tay lắc lắc ra vẻ rất ổn , lúc bấy giờ Trữ Quân mới có vẻ yên tâm. Anh lầm bầm mấy câu :
- Em uống như thế nào để say đến mức này , anh chiều em đến vô pháp rồi phải không ?
Tôi cười hì hì , một phần vì quá mệt một phần vì không biết phải nói cái gì.
Trữ Quân ôm lấy tôi , trong cơn mê mê tỉnh tỉnh tôi nghe được loáng thoáng Trữ Quân nói gì đó với ai rằng :
"Phúc Thạch , hôm nay gặp anh ở đây quả là oan gia mà. "
Phúc Thạch ? Phúc Thạch ? À là tên cho người đâm tôi đây mà , hôm nay hắn dám giác mặt đến đây sao ? Được bà sẽ bắn cho mày một phát ngay sọ cho mày biết thế nào là giang hồ...
Nghĩ như vậy nhưng hình như sau khi nghe được câu nói của Trữ Quân tôi đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự.
Đến khi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau , vừa mở mắt một cơn đau đầu kéo đến. Tôi cố ngồi dậy , day day thái dương , cả người ê ẩm mệt rã rời.
Đang cố gắng thích nghi với việc vừa tỉnh dậy , trí nhớ tối hôm qua cũng bắt đầu ùa về. Vẫn còn nhớ rất rõ , Trữ Quân gọi ai đó là Phúc Thạch ? Mà tên Phúc Thạch này thì xa lạ gì với tôi cơ chứ. Nhưng mà hình như người đàn ông ấy lại là.....
Thôi không đoán mò nữa , tôi trực tiếp đến hỏi Trữ Quân là rõ chứ gì.
Tôi vội đi vào nhà vệ sinh , tắm táp thơm tho xong lại thay một cái váy hoa đi ngay đến Trữ Huyết. Chú Thành quản gia luôn miệng bắt tôi phải uống canh giải rượu mà ông tự làm ,không từ chối được tôi đành uống một hơn hết cả ly.
Lại vội vội vàng vàng lên xe đi nhanh đến gặp Trữ Quân. Tánh tôi có chút kì lạ , hễ muốn biết cái gì là phải nhanh chóng biết cho bằng được. Còn nếu như để lâu tôi sẽ khó chịu đến mức hỏng đầu vì suy nghĩ mất.
Đến tổng bộ Trữ Huyết , tôi đi nhanh vào trong phòng Trữ Quân. Không thèm gõ cửa , cứ hiên ngang mà tiến vào.
Vừa nhìn thấy tôi , Trữ Quân nheo mắt cười , anh nhẹ nhàng nói :
- Em đến rồi à ? Ngồi xuống đi , muốn hỏi cái gì cứ hỏi.
Ô hóa ra anh ấy biết à ? Tôi liếc mắt nhìn người đàn ông đẹp trai như hoa trước mặt , có chút nghi ngờ có thể nào anh ấy biết đọc suy nghĩ từ người khác ? Nhưng hình như khả năng là không cao , thôi tôi lại tự mình suy diễn viễn vong rồi. Có thể do anh ấy hiểu tôi , hiểu rõ đến nổi biết tôi sẽ có hành động gì , việc làm gì....
- Phúc Thạch là người đàn ông bao dưỡng bé Duyên ?
- Ừ.
Tôi đập bàn cái bốp.
Má nó oan gia ngõ hẹp mà. Tôi luôn nung nóng ý định trả cho tên đầu xỏ kia một dao , sao bây giờ hắn ta lại là tên đại gia của con bé Duyên ? Mà con bé Duyên nó lại tâm sự với tôi rằng nó có tình cảm với tên đó. Thật lòng tôi thương con nhỏ lắm , nó đáng thương quá còn gì. Nhưng nếu như vậy thì làm sao tôi nhẫn tâm làm đau người đàn ông của em gái mình đây !?
Trong lúc tôi đang vò đầu bức tóc , thì Trữ Quân lại nhàn nhạt xem như là không biết gì.
- Em không hỏi nữa hả ?
Tôi buồn rầu
- Hỏi cái gì nữa , em không biết nên hỏi cái gì nữa đây.
Trữ Quân xoa xoa cái đầu nhỏ của tôi
- Trả thù nữa không ?
- Thôi , em đang suy nghĩ.
Nâng mặt tôi lên , hai tay anh ấy ép vào hai má tôi , cười nhạt nói :
- Kiều Nữ , người đàn bà của anh không được mềm lòng.
Tôi gật gật , mệt mỏi trả lời :
- Nhưng con bé Duyên....
Trữ Quân cau chân mày lại , anh trông có vẻ không hài lòng :
- Ngày trước cô bé đó một mình , em có thể bảo vệ. Ngày nay nếu em muốn bảo vệ anh chỉ sợ em có tâm mà không có lực. Hơn nữa , cô ta giờ đã là người của Phúc Thạch , hắn ta tốt cô ta cũng tốt , hắn ta xấu thì cô ta cũng sẽ không khá lên được. Em và cô ta bây giờ là phe đối đầu , một ngày nào đó em nhân nhượng với Phúc Thạch cũng chính là lúc em chọn cho mình một cái chết không đẹp.
Tôi hiểu , tôi hiểu mà . Tôi vốn IQ cũng cao chứ không phải loại tiểu bạch thỏ ngu muội. Nhưng làm sao đây , con bé Duyên vốn tội nghiệp lắm , nó yêu quý tôi , ngày hôm qua nó ôm tôi khóc nức nở , nó nói rằng nó đã tìm được người đàn ông yêu thương nó thật lòng. Nghĩ đi , một cô em gái tôi thương như máu mủ nói ra được câu đó , tôi thân làm chị không lẽ lại muốn giết "em rê ̉"của mình ?
Nhưng hoàn cảnh bọn tôi không giống bình thường...Ai yêu , mệt não quá , tôi mệt với những chuyện này quá rồi !
Nhìn tôi ủ rủ , Trữ Quân có vẻ thương xót , anh nắm lấy tay tôi , nhẹ giọng nói :
- Anh không ép em , việc của Phúc Thạch anh vẫn theo kế hoạch không thay đổi. Hắn hại anh , đâm người đàn bà của anh một dao , anh cho hắn sống thêm mấy ngày đã là quá tử tế rồi. Anh cũng không bắt em phải cầm dao giết người , em chỉ cần an ổn bên cạnh anh là đủ rồi. Không cần nghĩ nhiều sẽ mệt mỏi , ngoan , không cần nghĩ nhiều..
Có chút muốn khóc , tôi thật lòng có chút ủy mị rồi. Có lẽ tôi không hợp làm người phụ nữ của lão đại , nhưng biết làm sao bây giờ , không thể trong một sớm một chiều tôi có thể thay đổi cả thới gian quan của mình được. Việc này vốn dĩ nên cần thời gian , thời gian đủ dài và đủ trãi nghiệm...
Một tuần sau tôi quyết định xin Trữ Quân về quê. Thứ nhất tôi muốn về thăm mẹ , thứ hai tôi muốn rời xa SG về quê an tĩnh để suy ngẫm mấy hôm. Đây không phải chạy trốn , mà tôi cũng không phải dạng người không có chính kiến. Tôi biết trong tôi đã có sự lựa chọn , nhưng dù sao tôi cũng nên suy ngẫm kỉ lại một chút.
Kiều Nữ tôi là loại thù dai , có thù tất báo. Hắn đâm tôi một nhát , tôi trả lại hắn một nhát đã là quá nhân từ với hắn rồi. Người sống không vì mình , trời tru đất diệt !
Tối tầm 7 giờ tôi lên xe đến gần 5 giờ sáng là về đến quê. Trữ Quân mấy hôm nay khá bận , anh ấy muốn đi theo nhưng tôi vẫn là không chịu. Chỉ đơn giản là về quê thôi mà , tôi không nên làm quá phô trương , công việc của Trữ Huyết vẫn là quan trọng hơn. Tôi lần này về không muốn phô cái sự giàu có của mình , nên khi Trữ Quân bảo đi xe nhà tôi nhất định không chịu. Gì chứ quê tôi có xe hơi đã là giàu nức vách rồi , huống hồ lại đi con Porsche sang chảnh . Thôi tôi vẫn là nên giữ danh cho mẹ mình , không nên vì sướиɠ mông mà để thiên hạ đàm tếu được.
Nói thế chứ Trữ Quân vẫn cho vài anh em Trữ Huyết đi theo tôi , tôi biết chứ , nhưng như vậy cũng tốt , tôi không phản đối.
Đi bộ từ đầu hẻm vào trong nhà , nhìn xung quanh khung cảnh vẫn vậy , nhà cửa vẫn thế , ai cũng như trước chắc chỉ có tôi là không còn được như xưa.....
Lon ton đi gần đến nhà , bà Sáu đang quét cái sân đầy lá. Vừa nhìn thấy tôi bà đã nhảy cẩn lên quăng luôn cả cây chổi cùn , hớt ha
hớt hãi đi nhanh lại chỗ tôi. Nhà tôi sát vách nhà bà , cái nhà nhỏ xíu , cái sân cũng nhỏ theo. Bà Sáu phóng qua bụi rau diếp cá xanh mướt mà ôm chầm lấy tôi. Giọng bà ngẹn ngào như sắp khóc :
- Mèn ơi , mày về sao không nói tao một tiếng , tao đi chợ mua cá về nấu bún mắm cho mày ăn. Cái con nhỏ tội nghiệp...hức.
Bà Sáu mùi giọng khiến tôi cũng chực chờ như muốn khóc. Ráng kìm chế lại tâm tình , tôi ôm bà Sáu cái thiệt đã , rồi cười tít mắt như hồi nhỏ :
- Thì giờ con về rồi nè , bà Sáu nấu cho con ăn đi.
Bà Sáu gật gật đầu , bả vỗ vỗ vai tôi mấy cái :
- Ừ bây vô nhà đốt nhang cho má bây đi , tao đi ù ra sau nhà nói ông Sáu bắt mấy con cá , không có đồ nấu bún mắm thôi tao làm canh chua cho bây ăn. Vậy nhe.
Bà Sáu không kịp đợi tôi gật đầu đã nhanh nhẹn phóng về bên nhà , miệng thì la bai bải :" Ông Sáu , con Nữ nó về , ông bắt cho tôi mấy con cá đi. Ông Sáu , ông Sáu uuu"
Tôi lắc đầu , đi mấy tháng về vẫn là nghe được bà Sáu ăn hiếp ông Sáu , haha...
Lại quay đầu tìm kiếm anh em Trữ Huyết , thật là không tìm được dấu vết mà. Thôi kệ , bọn họ không xuất đầu lộ diện tôi vẫn là thoải mái hơn nhiều.
Mở cửa vào nhà , trong nhà vẫn y như ngày tôi đi SG. Mọi thứ ngăn nắp , sạch sẽ , bàn thờ mẹ được quét dọn không một chỗ bụi , trên bàn có cúng một đĩa xoài sống còn xanh tốt . Tôi ngậm ngùi nhìn di ảnh của mẹ , trên đó một người đàn bà đã hơn 40 , da dẻ trắng hồng , nụ cười hiền hậu , nhìn bà vẫn là còn nét xinh đẹp không phai mờ. Sờ sờ ảnh mẹ , bất giác tôi lại kìm lòng không được mà rơi nước mắt. Thoắt cái mặt mũi lấm lem toàn là giọt lệ , đau lòng tôi ngồi bên tấm ván gỗ ôm ngực khóc tu tu như một đứa trẻ lạc mẹ.
Xưa nay vẫn luôn chỉ có hai mẹ con ôm nhau mà sống , có vất vả đến đâu cũng còn có nhau nương tựa. Mẹ đang vẫn còn khỏe lắm , bỗng chốc ngã bệnh sau đó lại không từ mà biệt bỏ tôi đi mất. Đứa con gái không cha , không có tình thương của cha , hình như ngày qua ngày đã rèn được cái tánh kiên cường kiên định không thua gì một người đàn ông thực thụ. Tôi hiểu rõ ngày trước tôi phải là chỗ dựa cho người mẹ đáng thương của mình , ngày nay mẹ mất tôi lại là chỗ dựa cho chính bản thân mình. Bản thân tôi , tôi không thương thì biết kêu ai thương bây giờ....
Ngày tôi bước chân đi SG , tôi vốn vẫn là không sợ hãi , có khóc nhưng là khóc vì thương mẹ phải ở một mình. Nhưng bây giờ sau mấy tháng về thăm quê , tôi cảm thấy bản thân mình đã quá mạnh mẽ rồi. Nhìn lại mấy tháng vừa qua , tôi như mệt mỏi đến không chịu được . Nếu như không có Trữ Quân...nếu như không có anh ấy , tôi không biết được rằng rồi cuộc sống của tôi rồi sẽ như thế nào...
Bất giác nghe đâu văng vẳng tiếng ai đó ru con :" Dí dầu dí dẩu dí dâu....Chứ còn cha còn mẹ thì hơn...chứ không cha không mẹ à...chứ không cha không mẹ...như đờn đứt dây..."
Đúng rồi , chứ không cha không mẹ như đờn đứt dây.... Mẹ đi rồi , còn cha tôi thì đang ở đâu ?
Lắc đầu nở nụ cười chua chát , vội lau đi những vệt nước mắt trên mặt , tôi đứng dậy lại đốt cho mẹ nén nhang.
Quá khứ đã qua thì cũng mãi chỉ là quá khứ , mà con người phải nhìn vào phía trước không thể cứ mãi sống trong đau buồn như thế được. Tôi đã hứa với mẹ sẽ sống thật tốt mà , sẽ không để ai khinh thi tôi nữa mà , tôi còn phải đi tìm tung tích người cha tệ bạc của tôi nữa mà...
Đúng không Kiều Nữ ? Chuyện qua rồi hãy để nó qua đi !
Tôi ở dưới quê cũng được 3 ngày rồi , trong những ngày này tôi sống rất bình yên chỉ duy nhất khó chịu một việc , đó là không có Trữ quân bên cạnh. Ai da chắc tôi đã quen với sự hiện diện của anh ấy rồi nên vừa đi xa một chút trong lòng lại nhớ thương nhiều đến vậy. Mặc dù mỗi ngày anh vẫn là gọi điện thoại cùng lâu lâu xuất hiện một vài tin nhắn yêu thương nhưng với tôi xem ra vẫn là chưa đủ.
Tôi đã mua lại được mảnh vườn nhỏ phía sau nhà để sau này đem mộ mẹ chuyển về đó. Còn cho người làm thêm mái che mộ mẹ ở ngoài nghĩa trang , mua đất để đó chứ bây giờ cũng chưa bốc mộ lên được.
Gia đình bà Sáu qúy tôi như con cháu ruột thịt trong nhà , mà người dân quê tôi là vậy , quý nhau dữ lắm. Tôi đi từ SG về cũng có mua chút quà cho bà Sáu với mấy đứa con gái của bả. Tặng cho đám nhỏ mấy cái váy xinh xinh , rồi mua cho bà Sáu với ông Sáu vài bộ đồ sang sang một chút. Quà thì không bao nhiêu nhưng nhìn họ vui tôi cũng vui trong lòng.
Đến hôm nay thì tôi ở lại quê cũng được 5 ngày rồi , trừ mọi việc tôi đang làm ở quê vẫn ổn ra thì có một việc làm tôi cảm thấy lo lắng. Đó chính là việc Trữ Quân đã hơn một ngày vẫn chưa gọi cho tôi. Thường thì anh không hay như vậy đâu , nhưng nghĩ lại chắc vì anh bận , nên tôi cũng không muốn làm phiền đến anh.
Chiều ngày thứ 5 , một trong 3 người trong Trữ Huyết đi theo tôi từ SG xuống lại bất thình lình đi vào gặp tôi. Cậu ta thông báo cho tôi một tin mà làm tôi đứng như không vững. Hốt hoảng tôi vội nhanh tay thu dọn đồ đạc từ biệt bà Sáu , giao lại những việc làm dang dở cho bà. Sau đó tức tốc theo anh em Trữ Huyết về SG , nơi đó có người đàn ông tôi yêu đang nguy kịch !
Trên đường về SG , tôi có gọi cho Tống Phong , hỏi sơ về việc Trữ Quân. Anh ấy cũng khá kích động , hiện tại anh ấy kêu tôi đừng nên về SG , mọi việc để anh ấy giải quyết. Tôi nhất quyết không chịu . Làm sao tôi chịu ngồi yên nhìn Trữ Quân vật lộn với sự đau đớn được đây.
Xe vừa đến SG , tôi đã cho người đưa thẳng tới bệnh viện. Đây là bệnh viên tư quốc tế , nên bệnh nhân không đông. Tôi đi thẳng lên lầu 1 nơi Trữ Quân đang nằm . Anh em Trữ Huyết tập trung ở đây rất đông , Tuấn và Din nhìn thấy tôi , hai người cuối đầu xin lỗi không nói nên lời.
Tay tôi run run sờ vào tấm kính cách ly người ở ngoài và người trong phòng bệnh. Cả người đau đớn như bị ai đâm nhiều nhát dao vậy , tôi rất muốn khóc nhưng lại không rơi được một giọt nước mắt nào..
Người ta nói đúng mà , khi con người ta quá đau đớn thì việc rơi nước mắt cũng trở nên khó khăn.
Giờ phút này nhìn người đàn ông từng yêu chiều tôi đang nằm trong đó. Khắp người toàn là dây nhợ chi chít , miệng đang chụp ống thở . Toàn thân không có vết thương nhưng nhìn gương mặt anh tái nhợt hơn bao giờ hết.
Phút chốc tôi hoảng sợ , người đàn ông đẹp như thiên thần , tàn nhẫn như ác qủy sao hôm nay lại yên tĩnh mà nằm yên đến thế ? Đáng lẽ khi nhìn thấy tôi thì anh nên xoa đầu tôi mới phải chứ. Sao vậy ? Hôm nay anh làm sao vậy ?
Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người đang nằm kia , tôi hướng hướng mặt vào Tuấn và Din , hỏi :
- Lão chủ bị làm sao ?
- Thưa chị dâu , bị giàn trận trúng độc. Em xin lỗi !
Bị trúng độc à ? Độc gì ? Tại sao ????
- Tại sao lại bị trúng độc ? Còn các anh khi đó đâu ?
Tên Tuấn quỳ phịch xuống nền đất , tiếp theo đó đồng loạt anh em Trữ Huyết đang có mặt cũng quỳ rạp xuống theo.
Tôi tức giận , hét lớn :
- Tôi không bắt các anh quỳ , tôi đang hỏi tại sao ? Trả lời cho tôi biết , mau !
Din trầm giọng , khó khăn mở miệng :
- Là người của Phúc Thạch. Hôm qua tên khốn đó cho đàn em phá kho vũ khí của ta ở tổng kho gần biển. Mà đúng ra hôm nay sẽ có cuộc giao dịch với Lox , người cầm đầu băng mafia khu Đông Nam Á. Chuyến hàng này rất quan trọng nên khi nghe tin kho bị phá , đích thân lão chủ đi đến xem. Lúc đó em cùng Tuấn đang giao hàng bên ThaiLan không về kịp. Đến khi nghe được tin đã thấy lão chủ nằm yên bất động như vậy rồi.
Din nói xong thì đến lượt Tuấn lên tiếng :
- Chị dâu là lỗi của bọn em , muốn xử thế nào tùy chị , bọn em không dám kêu một lời.
Đồng loạt anh em hô to :" Xin lỗi chị dâu "
Tôi đưa mắt nhìn bọn họ , tôi rất muốn đổ hết trách nhiệm lên người bọn họ. Nhưng tôi hiểu hơn ai hết rằng bọn họ không có lỗi , lỗi là do thằng chó Phúc Thạch đó không biết điều.
Nghiêm mặt , tôi nói :
- Mọi người đứng lên đi , không phải lỗi của mọi người.
Vừa lúc ấy tôi nghe được tiếng vỗ tay bộp bộp từ phía xa. Quay đầu nhìn lại , tôi thấy Phúc Thạch , bé Duyên , đáng kinh ngạc hơn nữa là sau lưng hắn lại có cả Tống Phong....
- Tốt quá , quả không hổ danh là băng nhóm xã hội đen mạnh nhất ĐNÁ. Tinh thần đoàn kết khiến Thạch mỗ tôi đây phải khâm phục.