Tôi không quan tâm đến lời anh ta nói , vì với tôi bây giờ đâu cái gì còn quan trọng nữa. Tôi chỉ muốn đi về mau thật mau , tìm một chỗ thoải mái mà nằm xuống.
Vừa bước ra cửa tôi gặp con Thủy đang đứng loay hoay dựa vào tường , nó thấy tôi đi ra thì mau chân đi đến.
" Mày thấy sao rồi Nữ , mày ổn không ?"
" Tao bình thường , mày lo cho tao từ khi nào vậy ?" , tôi lạnh nhạt nói với nó.
" Ừ..tao..tao không cố ý , nhưng tại tao..tao cần tiền !"
Tôi nhìn nó , nỗi uất nghẹn trong tôi như càng ngày càng cao. Hóa ra không phải tôi nói tôi muốn có nhiều tiền mà nó đưa tôi đến đây mà vì nó đang cần tiền nên lừa tôi đi làm công việc này. Thế mà tôi vẫn còn nghĩ tốt cho nó , nghĩ vì tôi muốn nên nó mới giới thiệu đại gia cho tôi.
Trời ạ , con nhà quê như tôi bị cô bạn thân mình lừa , nghe buồn cười quá. À , mà nói đến cùng là do tôi ngu chứ nào trách được ai.
Không hỏi cũng không chịu tìm hiểu , cứ nghe nó cái gì cũng nghe nó...
" Mày được chia bao nhiêu tiền ?"
" 20..20 triệu thôi !" , nó lí nhí nói.
Tôi cười khẩy , nó được chia 20 triệu để giới thiệu tôi bán trinh cho đại gia , chắc bà nửa nam nửa nữ kia phải được nhiều hơn gấp bội. Nhưng mãi đến sau này tôi mới biết được rằng , khi ấy con Thủy được tận 50 triệu , còn bà tú bà bà kia thì phải hơn 70 triệu mà trong khi đó tôi là người bán đi cái qúy giá nhất của đời mình mà lại không bằng số tiền của hai kẻ môi giới cộng lại. Chua chát mà !!!
Nói xơ qua khoảng tiền nông của vụ bán trinh. Có người nghe chắc không tin được , vì sao bán trinh giá lại cao đến thế , cả con bán và con môi giới cộng lại đã hơn 200 triệu ?
Cũng đơn giản thôi , đại gia người ta hay đồn nhau rằng lúc nào làm ăn xui xẻo hay lỗ lả thì nên đổi vận một chút. Mà cách đổi vận kinh tởm này là đi mua máu trinh nữ , họ chọn những cô gái còn trong trắng để quan hệ , xong có người giữ lại máu có người chỉ thấy máu trinh dính vào ga giường thì cũng xem như là đã mua.
Còn về giá cả thì tất nhiên càng nai càng ngây thơ thì giá càng cao. Mà giá của tôi cũng thuộc dạng cao lắm rồi , hơn 200 triệu chứ ít ỏi gì.
" Mày đưa tao về nhà , được không ?"
" Ok , mày xuống gặp bà Cindy lấy tiền , rồi tao đưa mày về "
Tôi chỉ gật đầu không nói gì , tôi đưa tay cho con Thủy dìu đi xuống. Nói thật chân tôi run rẩy như không bước đi nổi nữa rồi , người đàn ông khi nãy như qủy dọa xoa hút đi hết linh khí trong cơ thể tôi. Tôi bây giờ như cái xác không hồn mà bước đi...
Con Thủy đưa tôi xuống phòng người đàn bà tên Cindy , bà ta đưa cho tôi gói tiền được bao trong giấy màu đỏ , màu đỏ tươi như màu máu...
" Con gái , nghỉ ngơi cho khỏe rồi lại tìm ta nghe hôn. Làm ở chỗ ta thì con là vip rồi , muốn gì cũng được , con Thủy như vậy mà giá không cao bằng con đâu. Ngoan !"
Tôi cười cười nhìn bà ta , thật lòng làm nữa hay không thì tôi không biết , nhưng trước mắt tôi ghê tởm con mụ này quá rồi. Người thì ú nu ú nần lại còn trang điểm đậm lòe , ăn mặc diêm dúa hết chỗ nói. Tôi chỉ nghe người ta hay nói người nhà quê như tôi mới thích màu mè thôi , chứ người thành thị thì làm sao như thế được , xem ra cái gì cũng là có ngoại lệ rồi...
Tôi cùng con Thủy bắt taxi đi về , trên đường về tôi không nói câu nào . Mà nó hình như đang cảm thấy hối hận hay sao đó nên cũng không dám nói chuyện với tôi.
Về đến nhà tôi đi nhanh vào nhà tắm , xả nước thật mạnh , tôi muốn tắm trôi đi hết những nhơ nhớp khi nãy. Tôi cởi nhanh bộ váy body , cởi bỏ hết tất cả , sau đó tôi dùng bông tắm chà sát lên khắp cơ thể tôi. Đặc biệt là ngực cùng cô bé nhỏ , vừa làm tôi vừa khóc , khóc như khi tôi biết mẹ tôi mất vậy. Đến khi những chỗ da thịt đó ủng đỏ , cảm thấy đau rát tôi mới dừng lại.
Ngồi phịch xuống nền nhà , tôi khóc đến tê tâm liệt phổi , hai tay đấm vào ngực , tôi tự trách bản thân mình sao ngu dại , trách mình quá tin người , trách luôn cả số phận trớ trêu. Một cô gái nông thôn như tôi thì làm gì biết cạm bẫy thành phố mà tránh , nhưng sao ông trời không thương tiếc cho số phận tôi chút nào. Tại sao vừa lên thành phố chưa kịp nhìn quen mặt đường đã bị hành ra đến như vậy rồi. 20 tuổi , việc này đến với tôi có quá sức hay không ?
Ngồi gần một tiếng đồng hồ , tôi mới lững thững bước ra ngoài. Vừa đi ra tôi đã thấy con Thủy đứng đợi , tay nó cầm ly sữa tươi
" Mày uống đi Nữ , rồi nghỉ đi , mai tao đưa mày đi mua sắm quần áo " , con Thủy nó cười nhe răng nói với tôi .
Tôi nhận ly sữa từ tay nó , uống một hơi cạn.
" Tao ngủ lại một đêm , mai tao dọn đi , mày không cần phải lo cho tao "
" Sao vậy Nữ ? Mày ở lại đi , hay là mày giận tao . Thôi mày cho tao xin lỗi , mày đánh tao đi hay mày chửi tao đi chứ đừng bỏ đi như vậy "
" Không , mày không có lỗi gì đâu , là do tao ngu thôi. Hơn nữa tao cũng có tiền rồi , trước sau gì cũng nên ra ngoài ở ,làm sao ở nhà mày hoài được "
Con Thủy nắm tay tôi , tôi thấy nó khóc
" Tao xin lỗi mày Nữ ơi , nhưng mày hiểu cho tao , hôm nay tao mà không có tiền là bọn cho vay nó siết nhà tao , buộc lòng tao phải làm vậy. Tao mua nhà này nhiều tiền lắm để bọn đó siết vì 50 triệu thì tội cho tao , huhu.."
" Mày thiếu nợ hay tao thiếu ? Sao mày không hỏi tao trước ? Việc quan trọng như vậy mà mày muốn là mày làm ?" , tôi hét lên.
Con Thủy khóc ngất lên ngất xuống , còn tôi lại không rơi ra được giọt nào. Chắc khi nãy khóc nhiều quá nên bây giờ cạn nước mắt rồi cũng nên..
Tôi buông tay con Thủy , đi lững thững về phòng. Đóng ầm cửa lại , tôi ngã mình vào nệm êm....
Sáng ngày hôm sau tôi dọn đi thật , mặc cho con Thủy khóc nức nở , tôi quyết định đi không hối tiếc. Biết không lay chuyển được tôi , con Thủy cũng không xin nữa , nhưng nó muốn đưa tôi đi tìm nhà. Tôi đồng ý , vì thú thật kêu tôi đi tìm chỗ ở ngay lúc này còn khó hơn việc đi bán trinh tối qua.
Lò mò cả buổi , tôi cũng tìm được nhà. Là một căn chung cư hơi cũ , nhưng không sao , nhà như vậy đã là tốt lắm rồi. Con Thủy đòi ở lại với tôi hôm nay , nó nói ngày mai đưa tôi đi mua nội thất trong nhà. Tôi không đồng ý , nhất quyết không đồng ý. Không phải vì tôi muốn cắt đứt liên lạc với nó , mà vì tôi muốn tự mình đi mua những thứ mình cần. Tôi đâu mãi dựa vào con Thủy được , mà hơn nữa về việc nó lừa tôi đi bán trinh tôi vẫn chưa tha thứ được cho nó nên thời gian này tôi và nó đừng gặp nhau nữa thì tốt hơn.
Nói qua nói lại một hồi , con Thủy nhét vào tay tôi cái điện thoại di động. Tôi nhìn cái hộp thì thấy hình một con cá đẹp lắm , mà cũng chẳng biết điện thoại này hiệu gì , mất mấy ngày sau tôi mới biết đây là con Iphone X đang sốt nhất hiện nay.
" Tao cho mày , cái này của thằng kia cho tao mà tao có một cái rồi. Mày cầm đi để cho tao đỡ ân hận , sim tao lắp sẵn , mày chỉ việc xài thôi "
Nói rồi con Thủy bỏ đi một nước , tôi kêu mãi mà nó không thèm quay lại. Mà thôi , tôi cũng không phải kiểu ngu ngơ gì , nó cho thì tôi lấy chứ cũng không phải tôi xin , dù gì nó cũng ẵm được của tôi số tiền kha khá rồi đấy chứ.
Vào nhà đóng cửa lại , tôi quyết định tắm rửa sạch sẽ sau đó sẽ xuống dưới nhà bắt taxi đi ra bưu điện.
Lọ mọ ở chỗ bưu điện gần 20 phút tôi mới làm xong cái mảng thủ tục , mà phải nói thủ tục ở Việt Nam cũng rườm rà kinh thật. Tôi gửi về cho bà Sáu 30 triệu , rồi viết cho bả mấy dòng , đại khái là nhờ bà Sáu sửa xơ lại cái nhà cúng cơm cho mẹ , rồi mua thêm trái cây hoa quả tơm tất , còn đâu tôi gửi cho bà Sáu riêng 3 triệu , coi như công nhờ vả. Còn về phần bà có nhận số tiền tôi cho không thì tôi cũng không biết , mà tôi nghĩ chắc có , ai chứ bà Sáu tánh cũng sòng phẳng lắm.
Tổng hôm bữa tôi được 130 triệu , gửi cho mẹ 30 triệu tôi còn chẳng 100 , mà sáng này lại cọc tiền nhà cùng trả trước gần 10 triệu , cùng sài lặt vặt sáng giờ tôi còn đâu gần 90 triệu. Mà 90 triệu này tôi phải vừa tiết kiệm vừa mua tiêu hợp lý hết sức có thể.
Ngồi trong taxi , ông bác chở tôi đến trung tâm mua sắm gần nhà nhất để mua về vận chuyển cho gần. Cũng may ngày đó mẹ cho tôi ăn học đến hết 12 , cũng coi như hoàn thành chương trình giáo dục cơ bản nên dù nhà quê nhưng tôi vẫn không quá ngu ngơ , cái gì nên biết thì tôi cũng học rất nhanh.
Tôi năn nỉ được bác tài xế taxi đưa tôi đi mua đồ điện máy , mà cũng chủ yếu học cách giao tiếp của người ta. Cũng may là ông bác này cũng tốt bụng , chịu khó giúp tôi mua một số đồ điện như tivi , tủ lạnh , máy giặt , máy quạt rồi cả nồi cơm điện , .... Thanh toán gần hết 30 triệu , mặc dù có chút xót tiền nhưng xem ra tôi cũng hài lòng không ít. Thôi cứ sắm sửa cho đầy đủ vào , sau này hết tiền còn có chỗ chui ra chui vô. Sau khi cho địa chỉ để bên giao hàng đến lắp đặt thì tôi ra taxi về trước , về đến dưới chung cư tôi trả tiền taxi và boa cho ông bác 200 ngàn.
" Ôi cảm ơn cô nhé , sau này có cần đi đâu thì gọi tôi , nhà tôi cũng gần đây thôi "
" Dạ , sau này đi đâu con sẽ gọi bác "
Ông bác đưa cho tôi cái danh thiếp , à thì ra là ông chạy xe nhà , hèn gì tôi nhìn xe nó không giống lắm với mấy chiếc tôi với con Thủy từng đi. Cảm ơn rối rít một hồi tôi cũng đi lên nhà , phải tính toán xem đồ đạc để đâu là tiện mà gọn nữa chứ.
Đợi bên giao hàng đến giao và lắp đặt xong xuôi cũng hết một buổi chiều , vì tiếc khoảng tiền trưa giờ đã mua sắm nên hôm nay tôi quyết định ăn mì gói một bữa. Nhưng nói thật không hiểu như thế nào nhưng tôi cảm thấy đến cả mì gói ở SG cũng ngon hơn ở quê tôi rất nhiều , thật là ngộ !
1 tháng sau...
Tôi dọn ra sống một mình cũng được gần một tháng , mọi thứ đều rất ổn và tôi cũng đang tập quen dần với nhịp đập của thành phố phồn thịnh. Hằng ngày sáng tôi theo chân các chị trong khu đi tập thể dục , rồi lại tạt ngang qua chợ mua đồ ăn , đem về nấu nướng cũng hết cả buổi trưa , ăn cơm xong thì lại nằm nghỉ trưa một lát , đến chiều lại thong thả đi bộ lơn tơn công viên hay đâu đó. Nếu như không phải con Thủy ngày nào cũng gọi hỏi thăm tình hình thì có khi tôi quên mất mình làm công việc gì và mình không phải là tiểu thư con nhà gia giáo.
Đến một buổi chiều nọ...
- Alo , bé Nữ hả con ?
- Dạ , con là Nữ
- Ừ má nè , má Cindy nè , con nhớ má hôn ?
Tôi thoáng giật mình vì giọng the thé của mụ ta trong điện thoại. Thật lòng từ ngoại hình đến giọng nói của mụ tôi không ưng được điểm nào.
- Dạ con nhớ , má gọi con có gì hông má ?
- Haha , má tính hỏi con sao chưa thấy liên lạc lại cho má. Nghỉ ngơi cũng cả tháng rồi , phải đi làm lại chứ con !
- Ủa má , con Thủy nó có nói vậy đâu má ?
Mụ ta lại cười e é trong điện thoại , lần này giọng có chút chanh chua hơn.
- Nữ con giả ngu hay ngu thiệt vậy con gái ? Đã dấn thân đi làm đào thì làm gì có con nào bỏ được , trừ khi con không cần tiền. Mà má nói con biết nha , chỗ má là vip nhất cái SG này rồi đó , không đâu có khách sộp qua chỗ má đâu !
Tôi chần chờ một lát..
- Má hay để con gọi lại cho má sau nha , được không má ?
- Ok con gái , nhưng lẹ lẹ nha , má không thích đợi lâu.
Vừa tắt máy tôi bấm gọi nhanh cho con Thủy , thì đúng như tôi đoán nó cho số điện thoại tôi cho bà Cindy kia. Nhưng thôi , con Thủy có tính bán đứng bạn bè tôi rành quá rồi , cũng không thèm trách nó làm gì. Im lặng một lúc lâu , tôi mới nghe giọng nó buồn rầu thở dài trong điện thoại
- Nữ , có lẽ tao sai khi đưa mày đi bán trinh , nhưng mày biết không ? Cái thứ con gái tỉnh lẻ như tụi mình không có đất mà ngoi lên đâu , như tao ăn học vậy chứ sau này ra trường cũng không có việc gì làm an ổn bởi vì tao gốc tỉnh lại không có ai che dù lót lưng...
- Mày muốn nói gì Thủy ?
- Không , tao tâm sự với mày thôi. Hôm qua tao có ghé chỗ má , bả nói mày là hàng ngon , hàng độc. Giá của mày cao gấp mấy lần đám tụi tao , bả muốn đưa mày làm đào vip cho bả. Nên bả xin tao số điện thoại mày....
Tôi mệt mỏi không muốn nghe tiếp.
- Thôi tao không nói nữa , mày....
- Nghe tao nói hết đã Nữ , mày không có thoát được bả đâu , ở SG này bả là má mì nổi danh. Muốn kiếm mày dễ lắm , đã làm là mày phải làm luôn trừ khi nào có đại gia mua mày từ bả thì mày mới trốn được..
Lần này tôi nổi điên thật sự , tôi hét lên
- Mày bớt nói nhảm đi được không Thủy ? Tao thiếu tiền thiếu nợ gì bả ?
- Mày không thiếu nhưng bả có clip của mày , clip mày ngủ với đại gia đó.
Tôi như không tin vào tai mình đến nổi tay tôi cầm điện thoại run run.
- Mày..mày..nói gì vậy..Thủy ? Clip..clip..gì?
Con Thủy như buồn rầu trong điện thoại.
- Ừ , là clip mày bán trinh cho đại gia , bả không cho mày việc làm yên ổn đâu. Mày làm ở đâu bả phá đến đó , tao từng như vậy rồi !
-...............
Tôi vẫn còn nghe được tiếng con Thủy la hét trong điện thoại , nhưng tai thì nghe còn hồn tôi đã đi tự phương nào.
Con Thủy nó nói cái bà nửa nam nửa nữ kia giữ đoạn clip tôi bán thân , nó còn nói bà ta sẽ phá tôi không cho tôi làm ăn chân chính. Haha , sao lại nực cười đến như vậy cơ chứ ?
Sao tôi lại không được cuộc sống bình thường an lành như bao người ? Tại sao cuộc đời lại đưa đẩy tôi vào bước đường tăm tối như thế này ? Tôi làm gì sai ? Tôi có làm hại ai bao giờ đâu ? Tại sao vậy , tại sao vậy hả ?
Nghe có vẻ mỉa mai nhưng tôi không hề muốn mình đi theo con đường buôn thân bán xác này một chút nào. Lần đầu tiên có thể cho rằng tôi ti tiện , tôi ham tiền , tôi ham vật chất. Nhưng tôi chỉ cần làm một lần đó thôi và không muốn làm thêm bất kì lần nào nữa. Nhưng hình như không ai cho tôi dừng lại , tôi bị họ nắm cán , một đứa quê mùa ngu dốt như tôi bị họ lôi kéo vào con đường sỏi đá mà chính bản thân tôi lại chỉ biết trơ mắt để họ dắt đi. Nữ ơi ! Sao mày hèn quá vậy ?!
Ngồi phịch xuống nền nhà , tôi như phát điên , như muốn kiếm cái gì đó để đập phá nhưng nghĩ lại cái gì trong căn nhà này đều là tiền tôi đau khổ lắm mới kiếm và mua được. Giận đời thì giận nhưng tiếc của lắm , thôi thì cứ cố mà chịu đựng vậy !
Quá mệt mỏi tôi ngã cả ra nền nhà , ngước mắt nhìn lên khoảng trần nhà vốn màu trắng nay đã chuyển sang xám lờ mờ. Thật tình cuộc đời tôi cũng giống như vậy , mới một tháng trước thôi tôi là cô gái trong trắng yêu đời. Vậy mà bây giờ cuộc đời tôi như dần chuyển thành màu đen tàn nhẫn.
Lại nhớ đến ngày hôm qua bà Sáu gọi lên bảo rằng đã sửa sơ lại nhà cho mẹ tôi , số tiền tôi gửi vừa đủ để bà kêu thợ đến dựng lại vách nhà cũng như lộp lại mái tôn mới , rồi bà sắm sửa thêm cho bàn thờ mẹ tôi thêm một chút khang trang. Nghe bà kể mà tôi mừng trong bụng , nhưng tính ra nó cũng chỉ sửa sơ được cho đỡ tồi tàn chứ nhiêu đó làm sao mà xây được nhà mới , còn chưa kể xây mộ cho mẹ nữa.
À , tôi lại nhớ bà chủ quán cơm lúc tôi làm thuê , có lần lỡ làm bể cái chén , bà ta chửi tôi gần 3 tiếng đồng hồ. Hay thật , là tôi làm ăn chân chính mà vô tình rơi đổ lại bị ăn chửi không thương tiếc đến như vậy. Ừ mà đâu phải chửi là hết , còn bị trừ hết một ngày lương , thế mà công việc bán thân này lại.......
Ngồi bât dậy , tôi nhìn ra cửa sổ , ngoài kia trời bắt đầu mưa tí tách. Buồn cười thật mà , ông trời hôm nay lại rơi nước mắt vì tôi cơ đấy !
Được thôi , nếu tất cả đều muốn, tôi cũng sẽ chấp nhận. Nhưng làm gì cũng phải do tôi quyết định chứ , đúng không ?
Tôi sẽ làm đỉ , mà là làm đỉ cao cấp !