Âu Thần Viên thần sắc ngưng đọng cầm bút lông trong tay nhìn qua giống như đang nghiêm túc xử lý công vụ nhưng chỉ có quản sự nãy giờ đứng bên cạnh hắn mới biết trang giấy kia từ nửa canh giờ trước vẫn chưa được lật sang trang mới, bút lông trên tay Âu Thần Viên cũng không dính mực, hắn chỉ ngồi đó ngẩn người.
Âu Thần Viên nhớ rất rõ từ lúc mình còn rất nhỏ phụ thân nói với hắn " Thế sự này không có đúng có sai, chỉ có kẻ mạnh đạp lên kẻ yếu để sống càng tốt hơn."
Hắn tận mắt nhìn phụ thân phân phó hạ nhân đưa một nữ hài chỉ lớn hơn hắn tầm vài tuổi vào xưởng vải rồi lấy dao bầu chọc vào cổ nàng y như mấy gã đồ tể chọc tiết một con lợn con không có sức phản kháng. A Viên khi ấy chưa hình thành nên lý trí riêng biệt, hắn không hiểu cái gì là luân thường đạo đức, chỉ cảm thấy thật đáng sợ. A Viên bị doạ cho sốt cao không dứt, đến khi thân thể tốt hơn lại bị phụ thân cưỡng ép tới xưởng vải lần nữa bắt hắn chứng kiến cảnh tượng ám ảnh kia.
Đôi mắt mở to tuyệt vọng, trong miệng bị nhét vào một cái khăn xô bẩn thỉu mặc cho nàng gào thét thế nào tiếng kêu cũng bị chặn lại trong cổ họng thành tiếng ư ử như con mèo hen bị bóp cổ. Mũi dao được mài nhọn không do dự chọc thẳng vào yết hầu tạo thành một cái lỗ như đầu thanh nứa đen sì, máu từ trong òng ọc chảy vào một cái thùng gỗ loang lổ vết hồng nâu bắn tung toé.
Không biết thùng gỗ này đã hứng qua máu của bao nhiêu người.
Mà thứ đáng sợ nhất chính là thói quen. Tập mãi thành quen, A Viên đã không còn sợ hãi. Nên khi nhìn Cẩm Ngân điên cuồng đem toàn gia đồ sát, hắn rất lý trí trốn vào đống củi chất ở phòng bếp im lặng chờ đợi đến khi Cẩm Ngân khôi phục lại lí trí, đây chính là cái phụ thân nói tới " kẻ mạnh dẫm đạp kẻ yếu, kẻ yếu muốn sống sót chỉ có thể quỳ gối dưới chân kẻ mạnh" vì vậy hắn đi theo Cẩm Ngân, học tập tri thức, học cách để trở nên mạnh mẽ rồi dùng chính những thứ y dạy mình đối phó với y.
Tuy rằng phụ thân đối xử với kẻ khác như heo chó nhưng đối với mình lại khá tốt, chẳng lẽ hắn không thể vì phụ thân báo thù sao? Còn Cẩm Ngân nuôi dạy hắn thành người nhưng việc y đồ sát cả nhà hắn là thật, hắn hành hạ y là sai sao?
Âu Thần Viên không sai.
Điều này Cẩm Ngân biết rất rõ.
Cái gọi là nhân quả tuần hoàn, chỉ khác nhau ở chỗ quả báo của Âu Thần gia là Cẩm Ngân lúc tẩu hoả nhập ma vô tình mang tới, còn quả báo của Cẩm Ngân là do chính y tự tạo ra. Hành động này ngu ngốc không tưởng nổi nhưng lại hiệu quả nhất. Từ một góc độ nào đó Cẩm Ngân không lập tức bỏ đi để mấy chục năm sau Âu Thần Viên lớn mạnh, dẫn theo binh mã thành đàn hùng hổ đến chỗ mình chém gϊếŧ không còn một mống, y chấp nhận nuôi dưỡng kẻ thù sau này, từng chút đem hình bóng của bản thân khắc sâu vào sinh hoạt cuộc sống của hắn khiến hận thù ban đầu dần dần bị một loại tình cảm quái dị quấy nhiễu, cộng với cách đối nhân xử thế vừa cùng hướng vừa đối lập mà phụ thân Âu Thần Viên nhồi nhét vào đầu hắn khiến cho đạo đức và lý trí tự cắn xé lẫn nhau cho đến hiện tại hận cùng yêu cũng đan xen mâu thuẫn không thể phân rõ.
Hai luồng cảm xúc song song từ khi còn nhỏ qua bao nhiêu năm tháng lắng đọng thành một vũng nước sâu không chạm tới đáy ở trong lòng ngay cả chính hắn cũng không dám động vào. Hiện tại đem tảng đá thù hận lấp kín lại khiến vũng nước biến mất? Hắn không nỡ. Nhưng mà muốn hắn nhảy vào trong vũng nước để buông bỏ thù hận với Cẩm Ngân chẳng phải quá hèn mọn sao?
Thoạt nhìn loại trạng thái này rất rối ren nhưng biện pháp giải quyết lại rất đơn giản:
Chỉ cần Âu Thần Viên buông tay. Đem Cẩm Ngân đánh mắng một trận sau đó quăng bừa ở nơi hoang vu nào đó mặc cho y tự sinh tự diệt, sau đó hắn có thể tiêu dao hưởng thụ quyền lực cùng phú quý đang có, qua vài chục năm có khi đến Cẩm Ngân trông như thế nào hắn cũng chẳng nhớ nữa.
Như vậy không tốt sao?
Không.
Ba mươi năm trước ngươi dày vò y đến chết, ba mươi năm sau lại đem y từ địa ngục kéo trở về hành hạ thêm một trận cũng coi như báo được thù đi?
Nếu chưa thoả mãn thì làm theo lời mình nói để đám thuộc hạ kia cũng luân phiên chơi y thân tàn ma dại sau đó quăng đi?
Câm miệng.
Chậc, biện pháp này cũng không quá tốt. Nói sao cũng có công nuôi dưỡng ngươi thành người không thiếu ăn không thiếu mặc.
Y đã chết một lần, nếu đến giờ ngươi vẫn thống hận vậy thì gϊếŧ y một lần nữa? Hiện tại trong giáo phái có một phòng chuyên tra tấn, hơn nữa giờ y là con rối, ngươi muốn chơi thế nào cũng không dễ chết, đợi đến lúc y chết rồi đảm bảo ngươi cũng chơi đủ.
Còn không...
.... liền buông tha cho y đi.
Hờ hững sống qua ba trăm năm, sau này đồ đệ thân cận cũng chẳng còn bên cạnh, đến cuối cùng bị buốt giá tận xương cùng độc dược hành hạ đến chết. Ở dưới địa ngục chắc cũng chưa tìm được cửa đầu thai lại bị Xích Hồn cưỡng ép kéo về nhập vào một con rối, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ.
Rõ ràng nhận thức được tình cảm cùng đau đớn lại không có máu cũng chẳng có nước mắt. Tiềm thức có ý nghĩ của riêng mình mà chỉ có thể trơ mắt nhìn cơ thể hành động theo lệnh người khác như một con chó ngoan ngoãn. Y phó mặc cho tất cả, tự huỷ hoại bản thân mình ngươi không vui sao?
Nếu vui đủ rồi thì cho y một con đường sống đi.
Y hiện tại đã không còn gì nữa.
Không có tự do, không có quyền tự chủ, không thể nói chuyện, không có người bảo hộ, không có người thương tiếc... Ngay cả mấy kẻ thống hận y ở dĩ vãng cũng chẳng biết còn sống hay không.
Trên đời này chỉ còn ba ngươi nhớ rõ y, trong đó ngươi là kẻ duy nhất còn hận y giờ cũng là kẻ duy nhất nắm y trong tay thích đánh thích gϊếŧ đều tuỳ ý.
Rõ ràng cũng luyến tiếc gϊếŧ y, vì sao không buông tha cho y?
Vì không can tâm.
Đúng vậy, chỉ vì không can tâm.
" Rắc"
Cây bút lông bị Âu Thần Viên nắm đến gãy làm đôi, quản sự vẫn luôn nơm nớp lo sợ lập tức quỳ sụp xuống không dám ngẩng đầu lên.
" Ha ha..."
" Ha ha ha"
Âu Thần Viên cười rộ lên, tiếng cười sang sảng vang khắp thư phòng mang theo vui sướиɠ cùng điên cuồng khiến ai nghe thấy cũng sửng sốt, mà quản sự quỳ dưới đất đầu càng cúi càng thấp, mỗi lần chủ nhân cười thoải mái thì xác định sắp có đại hoạ ập tới.
Tiếng cười cứ vang mãi càng ngày càng lạnh dần. Cái gì mà cho nhau một con đường sống? Cái gì mà nhắm mắt làm ngơ? Đồ vật nắm trong tay của ta dù ta chán ghét nó kẻ khác cũng đừng mong có được.
Lúc này có một tên thuộc hạ hớt hải chạy tới quỳ ngoài cửa thư phòng, giọng nói lắp bắp không thành tiếng:
" Chủ, chủ nhân! Con rối, con rối không thấy đâu nữa!"