Cô Là Chuyên Gia Bắt Yêu

Chương 44: Cáo con tỉnh lại

Edit: SCR0811

Hôm nay, Mễ Uyển tiếp tục ôm Cáo con tới trường rồi theo thường lệ đưa nó tới phòng khám.

Hứa Trang bước tới nhận lấy Cáo con, báo cáo với Mễ Uyển: "Bà chủ, tôi mời thầy của tôi, giáo sư Từ tới dây."

"Hả? Thầy của anh? Anh mời ông ấy tới đây làm gì?" Mễ Uyển ngẩn ra.

"Chữa bệnh cho Cáo con." Hứa Trang nói: "Hai ngày trước tôi đã gửi bệnh án của Cáo con cho giáo sư Từ. Giáo sư Từ vừa có một buổi thuyết trình ở thành phố bên cạnh, nhưng đêm qua đã quay về Khang thành, ông ấy đã đồng ý lát nữa sẽ tới đây khám cho Cáo con."

"À À" Mễ Uyển ngơ ngác, Hứa Trang có vẻ rất thích Cáo con, còn mời giáo sư chuyên ngành tới hội chẩn. Đáng tiếc, dù chuyên gia đó có lợi hại đến mức nào cũng không chữa được cho yêu quái.

"Vậy nên bà chủ, lát nữa khi giáo sư Từ lại đây, tôi có thể dẫn ông ấy vào phòng khám không?" Tuy với địa vị của giáo sư Từ trong giới bác sĩ thú y, chịu bước vào phòng khám nho nhỏ này xem như đã nể mặt rồi. Nhưng dù sao mình cũng không phải chủ, trước khi cho người ngoài sử dụng thiết bị trong phòng khám vẫn nên báo với cô một tiếng. Hơn nữa, dựa theo hiểu biết của mình với bà chủ, hẳn cô sẽ không từ chối.

"Được thôi, không vấn đề gì." Mễ Uyển quả nhiên đồng ý.

"Cảm ơn bà chủ." Hứa Trang thõa mãn rời đi, anh định vào phòng khám bệnh rửa lại các dụng cụ lần nữa, tuy ngày thường anh luôn rửa sạch mọi thứ đúng theo quy định, nhưng từ trước đến giờ giáo sư Từ luôn rất nghiêm khắc trong chuyện này.

Chim sẻ tinh vừa gặm hạt dưa vừa bước tới: "Lão Hứa này có vẻ còn quan tâm Cáo con hơn những trưởng bối trong tộc Cáo. Tôi lớn chừng này rồi, lần đầu tiên gặp một người thích động vật như thế."

Từ lúc trở thành đồng nghiệp với Hứa Trang, mỗi ngày Chim sẻ tinh đều thấy anh ta tận tâm tận sức chữa trị cho những thú vật lang thang, có khi ngay cả hẹn hò với bạn gái cũng không đi, dành suốt cả đêm để phẫu thuật cho mấy con thú. Tiền lương một tháng của anh ta không tới hai vạn, cả tiền hoa hồng cũng không có, trừ thật lòng yêu thương, Chim sẻ tinh không tìm được lý do khác để Hứa Trang làm điều đó.

Lúc trước Mễ Uyển giữ lại Hứa Trang cũng vì nguyên nhân này, lập tức gật đầu đồng ý, nhắc Chim sẻ tinh: "Hơi thở trên người Cáo con rất loạn, tôi nghĩ trong hai ngày này nó sẽ tỉnh lại, cậu ở phòng khám nhìn kỹ một chút. Nếu Cáo con tỉnh, phải báo cho tôi biết đầu tiên."

"Được." Chim sẻ tinh gật đầu.

"Còn nữa, nếu thầy của Hứa Trang tới, khám thì được nhưng ngàn vạn lần đừng để họ động dao." Bản thể của yêu thú rất mạnh, cô sợ nếu Hứa Trang và thầy anh ta thỏa thuận được phương án phẫu thuật nào đó, quyết định động dao... nghĩ thôi đã thấy cay mắt rồi. Hơn nữa Cáo con đã sắp tỉnh, chẳng may tỉnh lại đúng lúc đang phẫu thuật, Cáo con nghĩ có người hại nó, giơ tay chụp chết... Quả thật rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Nhớ đó, phải canh chừng cho kỹ." Mễ Uyển cố ý dặn dò Chim sẻ tinh thêm lần nữa rồi mới rời đi trong tâm trạng lo lắng.

Gần đây cường độ học tập của Mễ Uyển hơi cao, bởi vì chỉ còn nửa tháng là trường học bắt đầu tổ chức thi cuối kỳ. Lần này Mễ Uyển phải thi tổng cộng tám môn, mặc dù đã có ba người giỏi trong phòng ký túc của Hàn Tiêu đưa tài liệu ôn tập và khu trú đề, nhưng tám môn vẫn khiến cho Mễ Uyển phải mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Không biết vì sao, trước kia khi cô học tập thuật pháp, sư phụ chỉ dạy một lần là cô đã nhớ kỹ, giờ lại không cách nào nhớ được những kiến thức này. Có lúc, bài mới làm hôm qua, hôm nay làm lại... đã quên sạch.

Thiết kế cảnh quan, quả thật còn khó hơn thuật pháp bắt yêu.

Mười giờ ba mươi phút sáng, Mễ Uyển vừa vào tiết hai không lâu, trước cửa phòng khám, một ông lão mặc trang phục thoải mái bước đến. Ông lão tóc đã bạc trắng, dáng vẻ hiền lành, toát lên phong độ của một người trí thức, vừa nhìn đã biết là người có học vấn sâu rộng.

"Giáo sư Từ?" Chim sẻ tinh hỏi thử.

"Đúng vậy, cậu là?" Giáo sư Từ nhìn Chim sẻ tinh với vẻ khiêm tốn.

"Tôi là đồng nghiệp của Hứa Trang, mời ông vào." Ở lâu với Hứa Trang, Chim sẻ tinh rất có cảm tình với bác sĩ thú y, cậu mời ông vào phòng khám rồi xoay người gọi: "Lão Hứa, giáo sư Từ tới này."

Hứa Trang đang khám cho một con chó cỏ bị gãy chân, thấy giáo sư Từ tới cũng không ngừng tay, chỉ nói với vẻ áy náy: "Xin lỗi thầy, em xong việc sẽ ra ngay."

"Không sao không sao, em cứ làm tiếp đi." Giáo sư Từ phất tay không để ý, ông cẩn thận quan sát con chó đang nằm dưới tay Hứa Trang, chỉ là một con chó cỏ có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, người dính đầy bùn, hẳn là một con chó hoang ngoài đường không ai cần, biết rõ bản tính của học trò mình, ông cười hỏi Chim sẻ tinh bên cạnh: "Có phải Hứa Trang hay đem mấy con vật lang thang về lắm đúng không?"

"Đúng"

"Chủ của các cậu không có ý kiến gì sao?"

"Không có, bà chủ của chúng tôi nói, chỉ cần Lão Hứa tự chăm sóc chúng, muốn đem về bao nhiêu cũng được." Phòng khám của tụi tôi không kiếm tiền từ mấy con vật bình thường đó.

Giáo sư Từ thầm gật đầu, xem ra Hứa Trang không nói dối, người chủ hiện giờ của cậu ta là một người có tiền yêu động vật, vì điểm này, lát nữa mình cũng phải kiểm tra cho cáo bạc thật cẩn thận.

"Đây là con cáo bạc đó?" Giáo sư Từ nhanh chóng phát hiện cáo bạc đang ngủ say trong l*иg kính, ông cẩn thận quan sát một lát, thắc mắc hỏi: "Con cáo này đẹp thật, theo lý thuyết, động vật bị bệnh không thể có được bộ lông đẹp như thế."

"Ha ha ha... Có khi nó hết bệnh, trông sẽ càng đẹp hơn." Chim sẻ tinh cười gượng trả lời.

"Tôi có thể ôm nó ra xem không?" Con cáo bên trong đáng yêu đến mức khiến giáo sư Từ thấy ngứa ngáy, lần trước ông ngứa tay là khi tới khu bảo tồn khám bệnh cho gấu trúc.

"Được chứ." Chim sẻ tinh chưa kịp trả lời thì giọng nói của Hứa Trang đã từ phòng trong truyền ra, anh ôm chó cỏ vừa được bó bột xong, đặt nó l*иg rồi quay sang nói với giáo sư Từ: "Giáo sư, để em mở l*иg cho."

Hứa Trang vừa định đút chìa khóa mở l*иg của Các con thì Chim sẻ tinh bỗng nhận thấy yêu lực như có như không đang tỏa ra từ cái l*иg.

Đây là... sắp tỉnh? Hơn nữa, dựa theo cách thức lưu chuyển của yêu lực, chẳng lẽ sắp hóa hình?

"Khoan đã" Chim sẻ tinh vội đẩy Hứa Trang ra, dùng cả người chắn trước l*иg kính, trong lòng bắt đầu kêu rên: Không phải đại lão đã đặt phong ấn nhằm ngăn Cáo bạc hóa hình rồi sao, tình huống lúc này, chẳng lẽ phong ấn của đại lão mất tác dụng?

"Chim sẻ nhỏ, cậu làm gì thế?" Hứa Trang giật mình nói.

"Chuyện này... này..." Chim sẻ tinh vừa ấp úng kéo dài thời gian, vừa nghĩ xem phải làm sao, cuối cùng bí bách quá, cậu đành phải dùng tới tiếng chim chỉ yêu tộc mới hiểu.

"@#¥%@#¥%~~" Cáo con à, đừng hóa hình.

"Chim sẻ nhỏ, cậu kêu như chim làm gì thế, mau tránh ra cho tôi." Hứa Trang mất kiên nhẫn, đẩy cậu ta sang bên, sau đó vui sướиɠ phát hiện Cáo con đã tỉnh, đang mở to đôi mắt đen nhìn mình chăm chăm: "Tỉnh rồi?!"

Hứa Trang vui vẻ, giơ tay muốn ôm Cáo con. Hai mắt Cáo con láo liên, bộ vuốt xòe ra, dọa cho anh ta phải thu tay lại, sau đó mới ung dung nhảy từ trong l*иg xuống.

Không hóa thành người, đỡ quá! Chim sẻ tinh thở phào nhẹ nhõm. Giờ chỉ cần báo tin cho bà chủ tới là được. Nhưng cậu còn chưa đánh chữ xong, Cáo con trên đất bỗng nhiên nói chuyện: "Con người?!"

Cáo con ngồi xổm trên đất, ngửa đầu nhìn ba người, giọng điệu ngạo nghễ.

"Nói... nói chuyện?" Hứa Trang và thầy của anh ta lúc này đều đứng ngốc một chỗ.

Chim sẻ tinh muốn khóc tiếng mán luôn rồi, trời đất quỷ thần ơi, kêu cậu không hóa hình là vì không muốn cậu bị bại lộ thân phận, thế mà cậu còn mở miệng nói chuyện, không phải ai cũng nói cáo thông minh nhất sao?

"Chim sẻ nhỏ, sao cậu không cho tôi hóa hình, phong ấn trên người tôi là do cậu đặt hả?" Cáo con nhìn chằm chằm Chim sẻ tinh, đúng thế, cậu không hóa hình không phải vì nghe lời Chim sẻ tinh, mà do trên người có phong ấn.

"Chim sẻ, cậu... các cậu quen nhau? Hơn nữa, phong ấn là gì? Hóa hình là gì nữa?" Hứa Trang thấy dung lượng não mình không đủ dùng.

Chim sẻ tinh lắc đầu như trống bỏi, không biết nên trả lời câu hỏi của Cáo con hay Hứa Trang trước.

"Đây là đâu? Cậu của tôi đâu?" Cáo bạc nghi ngờ nhìn ra cửa, sau đó nhìn thấy bên ngoài đầy người.

Nhiều người quá, nếu giữ nguyên bộ dạng này mà ra ngoài, rất dễ gây chú ý. May mà phong ấn trên người mình không quá mạnh, chỉ cần dùng pháp bảo mẹ để lại cho mình là có thể phá giải. Cảm thấy may mắn xong, Cáo con bỗng há mồm nhổ ra một hạt châu màu đỏ, sau đó nhấc chân giẫm lên. Sương mù tản ra, Cáo con liền biến mất, trước mắt ba người bỗng xuất hiện một búp bê môi hồng răng trắng, đáng yêu như thiên thần.

Hóa... hóa hình?! Bộ não của Hứa Trang và giáo sư Từ hoàn toàn chết máy.

Cậu từng nói ra đường đừng để cho con người biết mình là yêu quái. Cáo con nghĩ một hồi, sau đó ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của mình lên, nhoẻn miệng cười với hai con người đang thộn ra. Nháy mắt, vạn vật trong trời đất như đứng yên, chỉ còn sót lại mỗi nụ cười thật đẹp của cậu nhóc.

Cùng lúc đó, Mễ Uyển đang chú tâm nghe giảng bỗng cảm giác được phong ấn của mình bị phá, hơn nữa còn dùng cách thức cực kỳ thô bạo để phá. Cô đứng bật dậy: Chẳng lẽ có đại yêu đến phòng khám đập phá?

"Em sinh viên kia, em đứng lên làm gì?" Giáo viên đang giảng bài, thấy nữ sinh ngồi cuối bỗng đứng lên, mất hứng hỏi.

"Thầy... thầy ơi, em bị tiêu chảy, cần đi vệ sinh gấp." Nói xong, Mễ Uyển chạy ào ra khỏi phòng học, như đang thật sự rất gấp, nếu không đi ngay thì sẽ... khụ... thôi không nói, không thì rất dễ bị report.

Nữ sinh hiện giờ, nói chuyện càng ngày càng thô tục, đến giáo viên cũng phải bó tay. Tuy con người phải ăn đủ loại thức ăn, tiêu chảy cũng không phải chuyện gì khó có thể mở miệng, nhưng đứng giữa lớp thế này, ít ra cũng nên uyển chuyển một chút chứ.

Mễ Uyển dùng tốc độ chạy marathon để phóng tới phòng khám, đang muốn xem xem con yêu nào không muốn sống, dám đến chỗ cô phá phách, ai ngờ, trong phòng khám trừ hai kẻ đang cười ngu ngơ, Chim sẻ tinh và Cáo yêu đều không thấy đâu.

Đây là... thuật mê hoặc của tộc Cáo? Mợ nó, con Cáo con đó mới bây lớn mà đã biết dùng thuật mê hoặc?

Mễ Uyển vội lấy di động gọi cho Chim sẻ tinh: "Đang ở đâu vậy?"

"Bà chủ, tôi gửi định vị vào Wechat của cô, cô mau tới đây đi." Giọng nói lo lắng của Chim sẻ tinh truyền tới.

Lúc này Mễ Uyển mới nhìn tới Wechat của mình, hai phút trước Chim sẻ tinh gửi tin cho cô, nói Cáo con đã tỉnh, nhưng do lúc đó cô đang chạy nên không chú ý. Mễ Uyển mở định vị Chim sẻ tinh gửi tới, thấy nơi đó cách phòng khám không xa, nằm ở ngay đầu phố ăn vặt.

Mễ Uyển vội chạy đi, nhưng rồi, cô phát hiện có gì đó bất thường, những người cô gặp trên đường ai nấy đều cười ngu ngơ. Mễ Uyển bắt đầu hoảng sợ, bộ con Cáo này không thu thuật mê hoặc của mình lại sao, cứ để nguyên như thế mà chạy à?

Mễ Uyển vội tăng tốc, chạy thêm một khoảng, rốt cuộc thấy được Chim sẻ tinh và một nhóc tóc dài, mặc đồ cổ trang. Đứa nhóc đó đang nói chuyện với anh trai bán gà chiên đối diện.

"Cho hỏi, anh có biết Thanh Khâu ở đâu không?"

"Anh không biết." Anh trai cười ngây ngô, gắp hết đống gà đang chiên trong chảo ra xếp lên dĩa, đưa cho cậu nhóc: "Cho em ăn hết đó."

"Cảm ơn" Cậu nhóc nhận lấy không chút khách khí rồi đi tới quầy hàng tiếp theo, là một quầy bán miến cay: "Ông có biết Thanh Khâu đi đường nào không?"

Người bán miến cay là một ông chú mập mạp, ông ta bỏ mặc khách hàng đang chờ bên cạnh, đưa ly miến đang cầm trong tay cho cậu nhóc: "Chú không biết, cho cháu này."

Cậu nhóc lại nhận ly miến cay, tiếp tục đi về phía trước.

Mễ Uyển cứng họng, cậu hóa hình chạy tới đây là để dùng thuật mê hoặc lừa đồ ăn? Hít một hơi thật sâu, Mễ Uyển xách con Cáo bạc vừa đi đến quầy hàng kế tiếp, đang định hỏi "Thanh Khâu ở đâu?" lên.

"Cô là ai?" Cáo bạc giãy hai cái, nhận ra mình không thể thoát được, cảnh giác hỏi.

"Bà chủ, rốt cuộc cô cũng tới rồi." Chim sẻ tinh nước mắt lưng tròng, thằng nhóc này mê hoặc người của cả con phố, nếu Hiệp hội bắt yêu phát hiện, đoán chừng bà chủ nhà mình mới được thả ra sẽ bị bắt vào lại.

"Thu thuật mê hoặc của cậu lại." Mễ Uyển ra lệnh.

Lúc trước Cáo bạc hôn mê nên cô không nhận ra, giờ mới biết thì ra thằng nhóc này là Cáo tiên chín đuôi có mị cốt trời sinh. Cáo yêu có mị cốt trời sinh không cần tu luyện thuật mê hoặc mà tự thân đã có sẵn thiên phú. May mà nhóc này còn nhỏ, thuật mê hoặc không thể gợi lên ham muốn nam nữ, chỉ có thể khiến cho người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Khó trách nhóc này dám đi khắp nơi hỏi người ta Thanh Khâu ở đâu, thì ra là nhờ vào kỹ năng thiên phú.

"Thu không được." Cáo bạc nghiêm mặt, trả lời giòn tan.

"Sao lại thu không được?"

"Tôi còn nhỏ, pháp lực không đủ." Cáo bạc nói đầy vô tội.

Mễ Uyển rất muốn chửi thề, thu không được mà cậu còn dám dùng?! Từ phòng khám tới đây ít nhất cũng 500m, bao nhiêu là người. Không được, đống vỏ ốc này cô phải bắt Phàn Thần tới đổ.

Mễ Uyển gọi điện cho Phàn Thần: "Anh tới đây cho tôi."

Phàn Thần nhận được điện thoại của Mễ Uyển, giật mình: "Sao thế?"

"Cáo con dùng thuật mê hoặc mê hoặc người của cả một con phố."

Phàn Thần quay đầu nói với trợ lý của mình: "Cháu trai của cậu có mị cốt trời sinh?" Tộc Cáo có sở trưởng mê hoặc người khác, nhưng loại thuật pháp đó sau khi trưởng thành mới có thể tu luyện, cáo con không thể luyện được.

"Tiểu Thụy tỉnh rồi?" Toàn Tuấn Tài vui sướиɠ.

Chắc là đúng rồi, nhưng mị cốt trời sinh xuất hiện trên người cáo nam, cũng hiếm đấy.

Phàn Thần giải thích cho Mễ Uyển ở đầu kia điện thoại: "Thuật mê hoặc của tộc Cáo trước khi trưởng thành không có ảnh hưởng nhiều, chỉ cần Cáo con không tiếp thụ thi triển, năm phút sau họ sẽ tự tỉnh lại."

"Cậu ta còn hóa hình ngay trước mặt nhân viên của tôi?" Mễ Uyển khó chịu nói, thuật mê hoặc có thể giải, nhưng làm cách nào để xóa trí nhớ?

"Tôi tới xử lý." Phàn Thần cúp điện thoại, dẫn theo Toàn Tuấn Tài qua đó.

Tốc độ của Phàn Thần rất nhanh, Mễ Uyển vừa xách được thằng nhóc về lại phòng khám thì họ đã tới. Cáo con không ngừng giãy giụa, đến khi nhìn thấy Toàn Tuấn Tài mới vui sướиɠ kêu lên: "Cậu"

"Tiểu Thụy" Mấy trăm năm rồi Toàn Tuấn Tài chưa được nghe cháu mình gọi "cậu", vội nhào tới hết ôm lại hôn. Cáo con ghét bỏ né trái né phải, nhưng không sao thoát được.

"Đầu tiên giúp tôi giải thuật mê hoặc cho hai người kia trước." Mễ Uyển chỉ vào Hứa Trang và giáo sư Từ đang cười ngây ngô. Không biết Cáo con đã làm gì hai người này nhưng cô cảm thấy tình trạng của họ nặng hơn những người trên phố nhiều.

"Toàn Tuấn Tài." Phàn Thần cúi đầu gọi một tiếng.

Toàn Tuấn Tài lập tức nhìn qua, thấy đại nhân nhà mình chỉ vào hai người đang ngơ ngẩn, lập tức hiểu ý. Anh ta ôm cháu trai mình qua, hai mắt phát sáng, miệng lẩm bẩm: "Các người vừa mơ một giấc mơ, giờ về ngủ một giấc, lúc tỉnh lại không còn nhớ gì hết."

Toàn Tuấn Tài vừa dứt lời, giáo sư Từ và Hứa Trai cùng nhau đi ra cửa phòng khám, về nhà ngủ.

"Xong rồi!" Toàn Tuấn Tài nhìn đại nhân nhà mình với vẻ lấy lòng.

"Xin lỗi" Phàn Thần bổ sung.

Xin lỗi? Là tộc yêu đại diện cho sự thông minh, Toàn Tuấn Tài lập tức hiểu ngay, vội xách cháu trai nhà mình quay sang cúi gập người với Mễ Uyển: "Vô cùng xin lỗi, cháu trai nhà tôi đã gây thêm phiền phức cho cô."

Mễ Uyển thấy thái độ của anh ta khá tốt, cũng không gây ra hậu quả gì quá nặng nề, nên không trách cứ nhiều, chỉ nói: "Nếu trên người nó có pháp bảo thì anh nên nói cho tôi biết trước một tiếng chứ." Không thì sao cô có thể chỉ đặt một cái phong ấn đơn giản như thế để để mặc Cáo con ở phòng khám.

"Đúng đúng đúng, đều là lỗi của tôi." Chắc chắn là chị anh để lại, anh cũng có biết đâu.

"Cậu" Lúc này, Cáo con bị Toàn Tuấn Tài nhấn đầu bắt xin lỗi bỗng nhăn mặt, ôm ngực: "Ngực cháu đau."

Sắc mặt Toàn Tuấn Tài lập tức thay đổi: "Mễ Uyển đại sư, Tiểu Thụy phát bệnh, cô mau xem cho nó đi."

Do Cáo con bỗng nhiên phát bệnh, mọi người đi xuống sân sau, để lại mình Chim sẻ tinh trông chừng phòng khám. Trong phòng, Cáo con rút cả người vào lòng cậu mình, khuôn mặt nhỏ đau đến trắng bệch, đuôi và lỗ tai không thể khống chế được mà hiện ra, nhưng vẫn giữ được hình người.

"Nó là bán yêu?" Linh lực lượn một vòng, Mễ Uyển ngạc nhiên nhìn Cáo con, cô không ngờ một con Cáo tiên chín đuôi có mị cốt trời sinh lại là bán yêu.

Phàn Thần cũng hơi ngạc nhiên, yêu lực trên người Cáo con vô cùng thuần khiết, không hề giống với một con bán yêu.

"Phải" Toàn Tuấn Tài gật đầu, lúc biết chị mình yêu một con người, còn mang thai, anh cũng rất khϊếp sợ.

Mễ Uyển thu tay lại, đã kiểm tra xong.

"Mễ Uyển đại sư, cô có tìm được nguyên nhân sinh bệnh không?" Toàn Tuấn Tài hỏi với vẻ mong đợi, nếu ngay cả Mễ Uyển cũng không thể chữa khỏi, chẳng lẽ anh lại phải phong ấn, chờ cơ hội kế tiếp.

"Nó không bị bệnh." Mễ Uyển trả lời.

"Cái gì?" Toàn Tuấn Tài không dám tin: "Vậy sao cả người Tiểu Thụy lại đau nhức."

Lúc này Cáo con đã đau đến run rẩy, nhưng vẫn cố cắn răng, quyết không phát ra một chút âm thanh nào. Nhóc đã quá quen với cơn đau này, bởi vì từ sau khi sinh ra, nỗi đau này đã đi cùng với nhóc, càng lớn càng rõ ràng. Nhóc vẫn luôn yên lặng chịu đựng, mãi đến khi không thể chịu nổi nữa, mới bị mẹ và cậu phát hiện.

"Bởi vì yêu lực của nó quá mạnh." Mễ Uyển đáp.

"Có ý gì?" Toàn Tuấn Tài không hiểu.

"Phản ứng thải trừ." Phàn Thần hiểu được: "Do yêu lực của mẹ quá mạnh nên hai luồng sực mạnh trong cơ thể bán yêu không thể dung hợp."

"Đúng vậy, cơ thể của Cáo con đang bị chính yêu lực của nó ăn mòn và hủy hoại." Mễ Uyển nói: "Theo lý thuyết, những bán yêu có yêu lực mạnh thế này vốn không thể sinh ra, bởi chúng không thể thành hình trong cơ thể mẹ được."

Tuy rằng sau khi yêu tộc hóa hình có thể vượt qua sự khác biệt chủng tộc mà sinh sản với con người, nhưng vẫn có những phản ứng thải trừ, đó cũng là lý do vì sao từ xưa đến nay thực lực của bán yêu đều rất kém. Bởi vì những yêu tộc có yêu lực mạnh rất khó sinh con với con người, chỉ có những tiểu yêu thực lực yếu ớt mới có thể kết hợp với con người sinh ra bán yêu, ví dụ như hai mẹ con Hoa sơn trà bị Mễ Uyển gϊếŧ. Nhưng Cáo con là trường hợp đặc biệt, mẹ nhóc là một đại yêu tu vi cấp chín, lại vô tình bảo vệ được đứa nhỏ vốn nên bị sức mạnh của mẹ tiêu diệt, còn sinh được nhóc ra.

Toàn Tuấn Tài nhớ lại lúc chị mình mang thai, sức mạnh tụt xuống nhanh chóng, có hơi hiểu. Cho nên, chị ấy biết rõ Tiểu Thụy có thể sẽ không sống được lâu, vẫn cố sinh nhóc ra.

"Tôi còn có thể sống bao lâu?" Cáo con vẫn luôn im lặng, bỗng lên tiếng.

"Nhóc muốn sống bao lâu?" Mễ Uyển hỏi.

Cáo con giật mình, không kịp phản ứng, cái này mà mình cũng được chọn sao? Cáo con không hiểu nhưng hai vị đại yêu bên cạnh lại hiểu, Mễ Uyển hỏi như vậy, chứng minh cô có cách cứu.

"Mễ Uyển đại sư, xin cô nhất định phải cứu Tiểu Thụy." Toàn Tuấn Tài buông cháu trai trong lòng ra, đứng lên trịnh trọng chắp tay với Mễ Uyển.

"Cách cứu nó thì có, nhưng có thể các anh sẽ không chịu." Mễ Uyển không lập tức đồng ý với yêu cầu của Toàn Tuấn Tài.

Phàn Thần nhăn mày, hình như anh đã đoán được ý của Mễ Uyển.

"Dù là cách gì, chỉ cần có thể cứu Tiểu Thụy, tôi đều bằng lòng thử." Toàn Tuấn Tài nói.

"Làm linh sủng cũng được sao?" Mễ Uyển hỏi.

Quả nhiên, Phàn Thần không lộ chút ngạc nhiên nào.

"Tôi không muốn." Không đợi cậu tỏ thái độ, Cáo con đã tự đưa ra đáp án của mình: "Dù có chết, tôi cũng không làm linh sủng cho kẻ khác."

Toàn Tuấn Tài nhìn vẻ mặt không chịu khuất phục của cháu trai, cũng khó lòng chấp nhận được cách này. Bản tính của yêu tộc thích tự do, đương nhiên không bằng lòng làm linh sủng cho người khác, sau trận đại chiến hai tộc năm trăm năm trước, yêu tộc lại càng không muốn.

"Linh lực của người bắt yêu là thứ duy nhất có thể khống chế yêu lực, nếu nhóc không muốn bị khế ước, trở thành linh sủng, vậy thì yêu lực trong cơ thể nhóc vĩnh viễn không cách nào hòa hợp với thân xác được." Mễ Uyển nói: "Nếu nhóc còn muốn sống, chỉ có thể phế bỏ yêu đan."

"Phế bỏ yêu đan?" Mọi người sửng sốt.

"Phế bỏ yêu đan, nhóc sẽ không còn yêu lực. Trong người nhóc có một nửa là con người, nếu may mắn, có thể biến thành một con người bình thường." Mễ Uyển tiếp tục bổ sung: "Nhưng khả năng này có hơi thấp."

Nếu là bán yêu bình thường, Mễ Uyển còn có chút tự tin, nhưng trong người Cáo con, sức mạnh của yêu tộc chiếm đại đa số, nếu phế bỏ yêu đan, rất có thể sẽ biến thành một con cáo bình thường. Xui xẻo hơn nữa, có khi sẽ thành một con cáo có suy nghĩ của con người.

Mẫu truyện nhỏ:

Mãi đến lúc tan

học, Mễ Uyển vẫn chưa đi vệ sinh về.

Giáo viên đứng lớp cực kỳ tức giận: Lớp trưởng, hỏi thăm xem có phải cô sinh viên kia rơi vào bồn cầu rồi không?

Hàn Tiêu: ...Mễ Uyển, cậu không muốn qua môn hả?