Công Tử Có Bệnh

Chương 20: Công tử cầu hoan

Sau lưng bất thình lình vang lên tiếng của công tử, khẽ hỏi:

"Y Y đi đâu vậy, tại sao không ở trong phòng nghỉ ngơi?"

Ta giật mình, nghĩ rằng vị tiên sinh nọ hẳn không muốn ai biết y ở đây, bèn quay đầu lại, đưa tay bẻ một cành lê, nhẹ đưa lên mũi ngửi một hơi, nói:

"Ta ra ngoài tản bộ một vòng cho thư thái đầu óc một chút, tình cờ thấy nơi này có hoa lê rất thơm, mới lần đến thưởng thức."

Công tử bước đến gần ta, thoáng nhíu mày, bất chợt đoạt lấy cành lê từ tay ta, ném xuống đất, khẽ nói:

"Ta không thích trên người Y Y nhiễm lên mùi hương này."

Ta ngẩn ra, theo phản xạ vốn định ngoan ngoãn vâng dạ, rồi mới nhớ rằng bản thân đã không còn là nha hoàn của chàng ta, tại sao phải răm rắp nghe lời như thế?

Ta phồng má, tỏ vẻ tức giận, nói:

"Bản quận chúa thích loài hoa nào là chuyện của ta. Có phải công tử đã quản quá nhiều rồi không?"

Công tử đưa tay giúp ta chỉnh lại áo choàng ngay ngắn, ôn tồn bảo:

"Y Y là người của ta, tất nhiên mọi chuyện của nàng ta đều phải quản."

Ta vốn định cất tiếng cãi lại, nhưng ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy hai mắt chàng ta đã đỏ ngầu, là dấu hiệu sắp phát bệnh, ta chỉ đành ngậm miệng lại, nuốt ấm ức vào bụng.

Dù gì thì, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Nếu chọc công tử phát bệnh thật, chẳng biết chàng ta sẽ làm ra chuyện gì ở đây, lỡ như quấy nhiễu tới vị tiên sinh kia thì thật thất lễ.

Công tử thấy ta không phản bác gì, dường như đã hài lòng, đáy mắt thoáng dịu lại, nhẹ nhàng ôm ta lên, khẽ bảo:

"Đêm tối sương xuống, không tốt cho sức khỏe, ta đưa Y Y quay về nghỉ."

Ta không dám chống cự, đành tựa đầu vào vai chàng ta, đưa mắt nhìn cửa viện ngày một lùi xa, cuối cùng hóa thành một chấm nhỏ, khuất sau mấy hàng bồ đề rợp bóng.

Nơi này vẫn luôn tĩnh mịch như vậy, trong bóng đêm có phần quạnh quẽ tịch liêu.

Trong lòng ta bần thần nghĩ, chẳng biết vị tiên sinh nọ đang làm gì, ta không từ mà biệt như thế, y có lo lắng hay không, một mình y ở đây có thấy cô đơn chăng...

"Y Y đang nhớ tới ai?" Bất chợt, công tử cúi đầu kề bên tai ta hỏi nhỏ, bước chân vẫn không hề chậm lại.

Ta lại giật mình, lắp bắp đáp:

"Không... Không có ai cả..."

Công tử khẽ cười, nói:

"Tốt nhất là Y Y không phải đang nghĩ đến nam nhân khác. Nếu không, ta không ngại giúp nàng hồi tưởng lại một chút bản thân rốt cuộc là người của ai."

Rõ ràng câu nói nhẹ tênh như thế, ta nghe thấy, lại bất giác run lên một cái.

Có lẽ là vì công tử tỏ ra hiền lành quá, ta liền quên mất, người này vốn dĩ có bệnh.

Công tử ôm ta vào phòng, đặt nhẹ xuống giường, giúp ta đắp chăn lại, sau đó liền lui ra, không có hành động gì khác.

Ta thở phào một hơi, bèn an tâm ôm chăn ngủ.

Nửa đêm, ta đang chập chờn trong giấc ngủ, chợt cảm thấy có vòng tay lạnh lẽo quấn chặt lấy mình.

Là mùi hương quen thuộc trên người của công tử.

Ta hoảng sợ, lập tức mở mắt ra, muốn hét lên, môi lại bị chặn lấy. Người kia cúi xuống hôn ta. Nói rằng là hôn, kỳ thực càng giống như muốn nuốt ta vào bụng, chiếm đoạt thôn tính toàn bộ, không cho ta có cơ hội giãy giụa. Cùng lúc đó, bàn tay lạnh lẽo chu du khắp thân thể ta, lần tìm vào trước ngực, nhè nhẹ xoa nắn. Chàng ta vô cùng quen thuộc với thân thể của ta, biết rõ phải làm thế nào khiến ta dễ dàng động tình. Ta trân mình, run rẩy nức nở một tiếng, vừa tức giận, lại vừa không thể thoát khỏi tình mê ý loạn.

Cuối cùng, người ấy cũng độ lượng buông tha cho cái miệng của ta. Ta mừng rỡ, nghĩ rằng mình đã thoát nạn. Nào ngờ, bờ môi kia vừa rời khỏi miệng ta, đã trượt xuống ngực, ngậm lấy một bên mềm mại. Ta không hề phòng bị, liền bật ra tiếng rên, lập tức xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

Chỉ nghe, người kia khẽ cười, nhẹ nhả ra đỉnh hồng mai, khàn khàn cảm khái:

"Chỉ mấy tháng không gặp, Y Y đã lớn lên không ít."

Ta vừa thẹn vừa giận, quấn chăn cuộn người lại, lui vào góc giường, thị uy nói:

"Tô công tử, ở chốn tự môn, công tử lại dám càn quấy với bản quận chúa như thế sao?"

Công tử chẳng có chút sợ hãi, vươn tay kéo ta vào lòng. Ta vùng vẫy muốn đẩy chàng ta ra, công tử chỉ khẽ cười, rút lấy thắt lưng của ta, nhanh như chớp trói lại hai tay ta. Xong xuôi, chàng ta gục đầu vào hõm cổ của ta, nhẹ ngửi một hơi, dịu giọng thì thầm:

"Một ngày không gặp như cách ba thu. Mấy tháng nay xa cách Y Y, ta không đêm nào có thể yên giấc. Y Y ngoan, ngoan ngoãn một chút, cho ta giải nỗi khổ tương tư, có được không?"

Chàng rõ ràng là hỏi ý ta, nhưng lại vốn chẳng đợi ta trả lời, đã vươn tay đẩy cổ áo ta trượt khỏi đầu vai. Công tử chăm chú nhìn vết cắn chưa mờ trên vai ta, đáy mắt chợt lóe lên tia sáng quỷ dị, lại càng trở nên ôn nhu như nước, đưa tay nhẹ vuốt ve vết sẹo ấy, ánh mắt nhu tình vô hạn, lại khiến ta run lên.

Sau đó, công tử bỗng ghé miệng, hôn lên vết sẹo đó. Từng nụ hôn nóng rực rơi xuống đầu vai, lan dần đến cổ, rồi lại trượt xuống dưới. Công tử thấy ta chỉ trân mình chịu đựng, không giãy giụa nữa, liền thả lỏng dây trói, cầm lấy tay ta, chậm rãi kéo xuống dưới, rốt cuộc, ta chỉ thấy bàn tay chạm vào một vật nóng rẫy.

Công tử nhẹ thở ra một hơi, khàn khàn nói:

"Nơi này cũng nhớ Y Y vô cùng. Y Y hãy rủ lòng thương xót, an ủi nó một chút. Y Y biết nên làm như thế nào mà, phải không?"

Kiếp trước, công tử vốn ưa sạch, chưa từng bước vào thanh lâu, thế nên vào những ngày ta không tiện hầu hạ, bèn dạy cho ta một ít thủ thuật trong phòng, để ta dùng cách khác thỏa mãn chàng. Bấy giờ, ta sợ chống cự gây ra động tĩnh lớn, kinh động đến người bên ngoài, vạn nhất có ai có ai xông vào, trông thấy tình cảnh này, thì ta chỉ còn nước cắn lưỡi tự sát. Vì thế, dù cho trong lòng không cam nguyện, ta cũng chỉ đành run run cầm lấy vật kia.

Công tử nằm trên người ta, tay vuốt ve nơi non mềm trước ngực, mắt lim dim khép hờ, thi thoảng đến chỗ động tình, chàng lại nhẹ thở ra, có vẻ thư thái lắm.

Đêm đó, ta bị mệt lả đến ngủ thϊếp đi, tới khi mở mắt ra, đã thấy công tử đang nằm bên cạnh, tủm tỉm chống tay nhìn mình.

Ta nhớ tới chuyện đêm qua, vừa thẹn vừa giận, bèn đẩy chàng ta ra, gọi Ngân Bích và Kim Xuyến vào giúp mình thay xiêm y, chuẩn bị lên đường về vương phủ. Có lẽ là vừa được thỏa mãn xong, công tử cũng không nhất quyết làm khó, cúi đầu hôn nhẹ lên trán ta một cái, liền bước ra ngoài chờ.

Ngân Bích giúp ta cởi y phục ra, thấy chi chít vết hôn xanh tím trên cổ, trên ngực, cũng không hề tỏ vẻ gì kinh ngạc, càng không lên tiếng hỏi han, chỉ im lặng thay ta mặc xiêm y mới vào, chải đầu vấn tóc.

Ta vốn thích màu đỏ, trước đây, bởi vì yêu công tử, ta liền đem sở thích của chàng làm sở thích của mình, luôn mặc xiêm y màu xanh. Sau khi đến vương phủ, ta đã quay lại với màu đỏ mà mình yêu thích. Mấy tháng này ở tự môn, không tiện mặc y phục quá rực rỡ, ta chỉ chọn mấy màu nhã nhặn một chút. Bấy giờ quay về phủ, Ngân Bích biết ý, liền chọn cho ta một bộ hồng y xinh xắn.

Ta vốn cảm thấy chẳng có gì không ổn, nào ngờ khi bước ra ngoài, công tử vừa trông thấy xiêm y trên người ta, sắc mặt tức khắc trở nên tái nhợt, run run nói:

"Y Y, thay y phục màu khác đi, được không?"

Ta nghĩ rằng chàng ta lại muốn quản cả chuyện ăn mặc của mình, trong bụng không vui, bảo:

"Tại sao bản quận chúa phải nghe theo lời của công tử?"

Sắc mặt của công tử đã trắng bệch như xác chết, hạ giọng nói:

"Y Y, xem như ta cầu xin nàng... Thay xiêm y màu khác đi..."

Ta nhìn thấy thần sắc của chàng ta có vẻ không ổn, sợ rằng chọc cho chàng ta lăn ra chết ở đây thì khổ, chỉ đành phụng phịu vào trong thay ra một bộ khác.

Mãi đến khi đã ngồi lên xe ngựa, công tử mới lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói:

"Ngày hôm đó, nàng cũng mặc một bộ giá y đỏ rực như thế, nằm im bất động, gọi mãi không dậy, vĩnh viễn rời xa ta."

Ta nghe thấy câu này, chợt ngây người, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt của công tử rất bình thản, nhưng mắt lại hoe đỏ.

Chẳng rõ vì sao, oán giận với chàng tích tụ trong lòng bấy lâu, đột nhiên liền tan đi.