Bức Họa Treo Trên Tường

Chương 5

Cô gái trả lời:

– Loài voi đó là voi ma mυ'ŧ, và con hổ kia lại là một con hổ răng kiếm có từ thời viễn cổ. Hổ răng kiếm trong khung cảnh này giống như cáo ở bức tranh thứ ba và thứ tư.

Danh gật gù hiểu ra, thì ra mọi chuyện nhiều lúc có nhân duyên từ rất nhiều thứ. Rất có thể con cáo chính là con voi ma mυ'ŧ kiếp trước hóa thành, và kiếp sau chính là để trả nợ cho hổ. Càng nghĩ anh càng cảm thấy bức tranh này quá ư sâu sắc.

Nghĩ lại mọi chuyện từ trước tới nay, Danh còn cảm thấy có quá nhiều điều l*иg ghép hết sức sâu xa trong đó. Không chỉ tư bức tranh, mà còn là từ cô gái. Dường như những cuộc nói chuyện trước nay của anh dù muốn dù không thì cũng trở thành chủ đề liên quan đến bức tranh. Và dường như cho dù anh có tự chủ mở chủ đề như thế nào, thì cũng có thể khiến vấn đề tranh luận ấy trở thành chìa khóa để mở bức màn tiếp theo. Chẳng lẽ lại đúng như cô ta ta, đây thực sự là số kiếp?

Thêm một năm nữa trôi đi, Danh vẫn có tình cảm sâu đậm với cô ta. Con người anh biến đổi hoàn toàn, từ một kẻ lạnh lùng không hứng thú với bất cứ cô gái xinh đẹp nào. Thì nay, lại chết mê chết mệt cô ta và dần trở thành một anh chàng yếu đuối lụy tình đến mức điên dại. Còn gì khổ sở hơn khi ngày ngày nhìn thấy người mình thích, nhưng lại không thể thổ lộ.

Còn cô ta thì sao. Cô ta chẳng khác gì như những ngày đầu mà Danh gặp phải, vẫn là một cô gái có nét lạnh lùng khó tả, một sự quyến rũ đến bí ẩn. Và hai năm trôi qua rồi, sự bí ẩn đó chưa lúc nào giảm xuống. Quả là một con người có tâm tư sâu đến khủng khϊếp.

Danh gấp gọn lại cuốn sổ nhật ký, anh đã ghi lại toàn bộ những gì mà anh gặp phải trong hai năm qua, và để tạm nó ở trên bàn. Anh chuẩn bị hết sẵn sàng mọi thứ để tiếp tục đến căn biệt thự cổ kính đó.

Ngày hôm nay là một ngày trang trọng hơn tất cả mọi ngày. Bởi vì, hôm nay sẽ là bức màn cuối cùng được vén ra, khung cảnh cuối cùng trong bức tranh. Là lúc mọi thứ được sáng tỏ, cho cả cái chết của cả ba người trước đó. Cái chết vì sự hãi hùng đến tột độ rốt cuộc là thứ gì.

Dẫu vậy, đó vẫn không phải là điều mà Danh quan tâm nhất. Điều mà anh quan tâm nhất chính là ngày hôm nay, anh sẽ tỏ tình với cô ấy. Mặc cho mọi mũi dùi của cô ấy có hướng đến đâu. Nhưng chẳng thể ngăn cản được nữa rồi. Ngày hôm nay sẽ là cơ hội cuối cùng, qua ngày mai khi bức tranh được lý giải toàn bộ, thì cũng là lúc anh chẳng còn một chút lý do nào nữa để đến gặp cô ấy cả.

Đặt cuốn sổ nhật ký ở trên bàn, cùng với một lá thư ghi lại một vài dòng. Danh suy tính đến chuyện liệu rằng có khi nào mình cũng sẽ gặp phải kết thúc giống hệt như ba người trước đó hay không? Vậy nên anh có để dành lại một chút manh mối cuối cùng dành cho người kế tiếp, nếu như anh ta chẳng may đọc được thì cũng có thể sẽ tìm ra được câu trả lời.

Bước đến trước cửa căn biệt thự, cánh cửa gỗ lại được mở ra. Lần này Danh dành tặng một bó hoa hồng y như ngày đầu, nhưng là chín mươi chín đóa.

Cô gái tiếp nhận bó hoa trong tay của Danh, ngắm nhìn nó rồi cau mày, cô nói:

– Nếu điều gì vẫn cưỡng ép đi ngược lại số phận, thì tôi không dám chắc là anh có thể an toàn đâu.

Danh nghiêng đầu nói:

– An toàn ư, tôi không còn những thứ đó nữa. Đứng trước sự sát thương từ đôi mắt đẹp của em, lá chắn mong manh của tôi sụp đổ hoàn toàn mất rồi. Yêu tôi đi…

Danh thận trọng nói từng từ với vẻ rất nồng nàn. Cô gái hai má chợt đỏ hồng, cô cúi gằm mặt không nói lời nào. Danh khẽ nâng cằm cô và nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào. Sau đó anh nói:

– Nếu một khi trò đã thích thầy, thầy cản được không?

Cô gái đỏ mặt bẽn lẽn lắc đầu nói:

– Không cản được…

Danh lại thích thú hỏi:

– Vậy thầy có nên đáp lại tình cảm ấy không?

Cô gái lặng im, đôi mắt như làn thu ba sáng lấp lánh. Hai người đứng đó trân trối nhìn nhau một lúc rất lâu.

Rất lâu sau cố mới thở dài nói ba từ:

– Anh vào đi…

Rồi lại quay đầu cầm đóa hoa đem cắm vào chiếc lọ hoa quen thuộc. Lúc này vẻ diễn tả trên khuôn mặt cô hết sức khó tả, một thứ cảm xúc lần lộn trào ngược lên trong người cô. Cô lặng lẽ rơi nước mắt mà Danh không hề hay biết.

Thêm một phút nữa trôi qua, Danh lặng lẽ đi đến ngắm nhìn bức tranh. Và lần này không chờ cô gái phải nhắc, anh đã lập tức vận dụng hết những chi tiết của buổi gặp gỡ định mệnh này, nhìn vào bức tranh để suy diễn nó.

Anh chầm chậm nhìn vào bức vẽ cuối cùng, khung cảnh thứ một trăm trong bức tranh.

Một người mới đã hoàn toàn xuất hiện trong bức tranh này, chẳng phải những con vật như mọi khi. Mà là một người, người đó chính xác hơn là một gã họa sĩ, gã đang vẽ những bức tranh khác trên tổng thể toàn bộ khung cảnh bức tranh lớn này. Từng lớp sơn dầu trồng trồng lớp lớp lên nhau khiến cho nó trở nên cực kỳ vĩ đại và mờ ảo.

Chợt danh chú ý đến một điểm, rằng khuôn mặt của người họa sĩ này khi điểm những nét cuối cùng thì lại tỏ ra hết sức kinh ngạc và thảng thốt.

Danh nhìn sâu vào trong bức tranh mà anh ta đang vẽ, thì liền thấy anh ta đang vẽ chính bản thân anh ta ngã gục trước một bức tranh cũng do chính anh ta vẽ. Mọi sự việc trồng chất lên nhau khiến cho người ta cực kỳ khó hiểu nhưng cũng tỏ ra hết sức lý thú.

Nhưng rồi Danh suy nghĩ lại hết mọi sự kiện trong bức tranh, nét mặt anh cũng chuyển sang vẻ thảng thốt không hề kém người họa sĩ kia.

Anh phát hiện ra rằng người họa sĩ đó không phải ai khác mà chính là Hà Dương Cầm. Chính là người đã vẽ lên bức tranh kì vĩ này.

Trong mắt anh thì giờ phút nào ở khung cảnh thứ một trăm. Hà Dương Cầm như đang sống thực sự, anh ta kêu gào không ngừng với vẻ hết sức thảm thiết. Và từ bức tranh thứ một lẻ một trở đi thì mọi thứ hết sức sinh động.

Từng cái chết, từng nạn nhân chết ra sao trước sự kêu gào điên loại của họ. Như một thước phim l*иg ghép trong phim kéo rất dài từ trong bức tranh mà Hà Dương Cầm vẽ trong tranh. Lại thêm một điểm nữa, là trong mỗi bức tranh khi người đó chuẩn bị chết thì đều có một người phụ nữ đứng cạnh họ.

Mồ hôi bắt đầu chảy dài ướt đẫm áo của Danh, khi anh nhìn đến khung cảnh thứ một lẻ tư, lại là một người đàn ông hoàn toàn khác biệt cũng hãi hùng trước bức tranh. Và người đàn ông đó dường như cũng đang đứng ở ngay vị trí này của Danh, kêu gào đến hãi hùng mà chết. Bên cạnh hắn ta cũng có cô gái như vậy xuất hiện.

Cuối cùng, khi anh có thể nhận ra được cô gái luôn xuất hiện trong các bức tranh là ai, thì bức tranh thứ một lẻ năm cũng được anh nhìn ra. Và người đứng trong đó không phải ai khác, chính là anh, Hoàng Xuân Danh.

Khi anh phát hiện ra được sự thật kinh khủng đó, thì cũng là lúc ảnh cảm nhận được một bàn tay đặt vào vai anh. Là của cô gái anh yêu đến mức cuồng dại, cũng là của cô gái luôn xuất hiện trong bức tranh.

Khi cô ấy đặt xong bàn tay lên vai của Danh, cũng là lúc máu từ mắt anh chảy ra. Anh đã bị xuất huyết não vì kinh hãi đến chết.

Xác Danh đầy lạnh lẽo, với đôi mắt hoảng sợ mở to như không tin nổi. Hệt như những người trước đó, anh cũng chết theo cách giống như họ. Cả thảy là bốn mạng người đã qua, đến lượt anh là năm.

Trong bức vẽ ấy, còn có một người đàn ông thứ tư cũng chết. Nhưng tại sao hắn lại không được biết đến, chắc có lẽ hắn chính là chủ nhân thứ tư của bức tranh này?



Sau khi Danh chết, người ta nhanh chóng tìm ra xác anh nhờ cuốn nhật ký được để ở trên bàn của anh. Vụ việc Danh chết bất đắc kỳ tử trước bức tranh hệt như các vụ án bốn năm trước khiến cho người ta dấy lên nhiều nghi ngại. Người ta còn phát hiện ra xác của một người đàn ông khác ngay cạnh chỗ của Danh. Nhưng chỉ có điều là xác gã ta đã hóa ra xương. Điều đó chứng tỏ là từ hai năm trước đó gã ta cũng chết theo một cách tương tự giống hệt như Danh. Gã ta có thể chính là tên siêu đạo chích trộm tranh trong buổi đấu giá. Và rằng số người chết trước bức tranh này không sai biệt chính là đều đặn với khoảng cách hai năm sẽ lấy một mạng người sở hữu nó.