Bên Hồ Ma Da

Chương 2

Ùm!

Hoàng nhảy ngay xuống mặt nước hồ một cách khoan khoái. Anh thoải mái bơi trong mặt hồ gần nhà, rồi mỗi ngày dần xa bờ hồ một chút, rồi một chút nữa. Cảm giác khoan khoái đến tận trí óc, một cảm giác xả hơi chưa từng có. Anh đang tận hưởng dòng nước mát lạnh như vậy, thì lại đột nhiên cảm thấy một cỗ không khí lạnh buốt tràn qua. Bàn chân co duỗi thoải mái của Hoàng, hình như có một thứ gì đó cuốn lấy, muốn lôi Hoàng xuống mặt hồ.

Hoàng hoảng sợ vẫy vùng, anh cảm thấy lạnh sống lưng, cố sức muốn bơi thật nhanh vào bờ hồ. Nhưng càng bơi anh lại càng cảm thấy bờ hồ ngày một xa cách, anh dần đuối sức, và thấy toàn thân mình đang trầm dần xuống hồ, hình như có một cánh tay nào đó, đang cố sức lôi kéo anh xuống, muốn anh vĩnh viễn ở dưới mặt hồ này, vĩnh viễn không còn thở trên bầu không khí phía trên.

Từng dòng nước tràn vào buồng phổi, vào lỗ mũi, miệng của Hoàng khiến anh hoàn toàn ngộp thở. Hoàng hối hận vì những gì mình đã làm, anh ước rằng mình chưa bao giờ nhảy xuống hồ như lúc này. Trước khi chìm xuống mặt hồ, trong cái ảo ảnh cuối cùng, Hoàng nhìn thấy một người con gái xinh đẹp bên bờ hồ, ở chính cái chỗ vừa lúc nãy anh ngồi đọc sách, đang nhìn anh mỉm cười, và trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, có một chút gì đó nhẹ nhõm.

Sáng sớm hôm sau, bên bờ hồ Đầm Sòi, người ta phát hiện ra một cái xác của một người đàn ông không rõ khuôn mặt, toàn bộ khuôn mặt đã bị biến dạng, toàn thân trương phềnh nổi lên. Khuôn mặt người đàn ông biểu hiện một thái độ sợ hãi đến cùng cực, dường như trước khi chết anh ta đã gặp phải một chuyện gì đó rất kinh khủng. Quanh hồ hàng trăm người dân xúm lại nhìn một người đàn ông vớt cái xác lên, người đàn ông vớt xác trước khi làm công việc của mình, lại cúng bái lẩm nhẩm một thứ gì đó, rồi mới tiếp tục công việc của mình.

Một người phụ nữ trong hàng trăm người đứng bên hồ, đang quải cái nón cũ cho mát mẻ, nhìn người đàn ông xấu số bạc mệnh nổi trên mặt hồ mà liên tục thở dài, có lẽ đây đã là một thứ vận mệnh, một thứ vận mệnh mà bà có cố cũng không sao ngăn cản nổi, vì nó đã là một cái vòng luẩn quẩn không theo ý mình.