Thời Bạc Y cùng Hữu hộ pháp đi đến sân lớn, phong cảnh nơi này vô cùng đẹp, non bộ lưu thủy, cây xanh hoa hồng.
Chính giữa sân, hai mươi thiếu nam thiếu nữ quy củ ngồi xổm, đây đều là những đệ tử mới nhập môn. Tuổi từ 12 đến 15 tuổi, đều là độ tuổi phù hợp để dạy dỗ.
“Tham kiến tông chủ.” Tả hộ pháp cúi người hành lễ, nhóm đệ tử cũng vội hành lễ theo, có mấy đứa gan lớn còn ngẩng lên nhìn trộm Thời Bạc Y.
Thời Bạc Y mím môi, có chút không thích ứng.
“Không cần đa lễ. Thời Bạc Y đi vào tiểu đình phía trước, ngồi lên bảo tọa xa xỉ.
Tả hộ pháp theo quy củ báo cáo tình hình của nhóm đệ tử mới, nhưng mà Thời Bạc Y lại chẳng nghe lọt, thực chất mấy chuyện này cũng không cần để hắn xử lý, nhưng vẫn phải nói qua. Dù sao thì vẫn phải thông báo cho Hạ Hàm Tử, để y sắp xếp.
Trong đám người có ánh mắt khiến Thời Bạc Y không thoải mái, ánh mắt khó hiểu nhưng người khác thì lại không thế. Thời Bạc Y nghĩ do hắn quá nhạy cảm, nhưng bàn tay bị ống tay áo che khuất theo bản năng nắm thành quyền, thân thể cũng cứng lại.
“Tông chủ?” Tả hộ pháp thấy có gì đó là lạ, thấp giọng hỏi.
Thời Bạc Y nghi hoặc nhíu mày, có chút muốn rời đi.
Đột nhiên Hạ Hàm Tử xuất hiện, y vươn tay kéo Thời Bạc Y vào lòng, hắn nhào tới đối phương, thân thể cũng thả lỏng, yên tĩnh nằm trong l*иg ngực y.
Hạ Hàm Tử ôm người ngồi xuống, lấy cam lộ đưa cho hắn uống.
“Đừng sợ.” Hạ Hàm Tử ghé sát vào tai hắn nói nhỏ.Mắt đẹp trừng lớn, tay không tự giác nắm chặt vạt áo đối phương, âm mũi mềm mại vang lên: “Ừm…”
“Hạ tiên sinh.” Hai vị hộ pháp cung kính hô lên, lui xuống.
Hạ Hàm Tử vừa xuất hiện, ánh mắt khó chịu đó cũng biến mất. Thời Bạc Y quay đầu nhìn đám đệ tự mới một lúc, cũng không nhìn ra cái gì, nhất thời chán nản.
Hạ Hàm Tử phất tay để hộ pháp dẫn nhóm đệ tử đi điều – giáo, tay véo véo khuôn mặt tức giận của Thời Bạc Y, ôm ngang người lên, trở về tiểu viện của hai người.
“Lần sau chờ ta rồi cùng đi.” Hạ Hàm Tử dặn dò “Đừng nên cách ta quá xa.”
Thời Bạc Y mơ hồ gật đầu đồng ý, Hạ Hàm Tử phiền muộn thở dài, dặn dò không chừng lại vô dụng, ngày mai lại quên mất. Xem ra chỉ còn cách ngày nào cũng nói thì hắn mới có thể nhớ được.
Chuyện hôm nay rất kì lạ, có lẽ Hạ Hàm Tử cũng đoán ra được phần nào.
Chính đạo nhân cơ hội Hợp Hoan tông chiêu mộ đồ đệ mà cài cơ sở ngầm vào hoặc hơn thế. Tu vi của Thời Bạc Y có thể ngầm cảnh giác, chứng tỏ thực lực rất cao có thể ngụy trang thành người phàm không có tu vi, còn có thể thay đổi tuổi tác.
Có lẽ vì tao ngộ kiếp trước nên sau khi trọng sinh Thời Bạc Y vô cùng nhạy cảm. Tuy rằng đau lòng vì chuyện đó, nhưng Hạ Hàm Tử không khỏi cảm thán, may mà Thời Bạc Y nhạy cảm hơn người, nếu không chỉ sợ y lại không biết, khiến Thời Bạc Y lại chịu tổn thương thêm lần nữa.
“Tiên sinh.” Thời Bạc Y như mèo con cọ cọ cằm y, tay ôm chạt Hạ Hàm Tử: “Ngài phải bảo vệ ta nha.”
Hạ Hàm Tử hôn lêи đỉиɦ đầu hắn: “Ừ, ta biết rồi.”