Xuyên Thành Nam Chính Trong Cẩu Huyết Ngược Văn

Chương 67: Phiên ngoại.

Sáng sớm thứ hai ánh nắng tươi sáng, bạn nhỏ Trang Vân Kỳ bị lão sư nắm tay, bé ngửa đầu nhìn ba mẹ mình.

Trên mặt Trang Hàn cùng Cố Tư mang theo một tia lo lắng, trong lo lắng lại lộ ra một tia giải thoát cùng vui mừng.

“Lão sư, thật là phiền phức cho cô.” Trang Hàn nói: “Đứa bé nhà chúng tôi tương đối nghịch ngợm, khiến cô phải lo lắng nhiều.”

Lão sư nhìn đôi tuấn nam mỹ nữ trước mặt, nhớ tới bọn họ là cỡ nào hào khí, nào dám nói phiền phức? Cô cười đến mức mặt muốn cứng lại, “Yên tâm đi, nhà trẻ chúng tôi có tôn chỉ là. . .”

Blah blah nói một đống, Trang Hàn nhìn thời gian, nói với Cố Tư: “Anh còn có chút việc, phải đi rồi.”

“Vậy đi thôi.” Cố Tư kéo cánh tay Trang Hàn, nói với Trang Vân Kỳ: “Bảo bảo, chúng ta đi đây.”

Trang Vân Kỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn mẹ một cái, gật gật đầu, ý tứ là phải đi thì đi thôi.

Lão sư nắm tay Trang Vân Kỳ nói: “Có phải là luyến tiếc ba mẹ hay không? Yên tâm đi, buổi chiều ba mẹ liền sẽ tới đón con, mau chào ba mẹ đi.”

“Gặp lại sau.” Trang Vân Kỳ: “Ba mẹ.”

“Thật ngoan.” Trang Hàn nắm tay Cố Tư lưu luyến mỗi bước rời đi.

Ngày đầu tiên tiến vào nhà trẻ các bạn nhỏ thường thường đều tương đối khó thích nghi, lão sư sợ Trang Vân Kỳ luyến tiếc cha mẹ đến thương tâm, liền ngồi xổm trước mặt bé nói: “Bạn nhỏ Trang Vân Kỳ phải dũng cảm một chút nga, khóc nhè thì không phải nam tử hán đâu.”

Trang Vân Kỳ hờ hững nhìn lão sư, dùng thanh âm non nớt nói: “Con mắt nào của cô thấy con muốn khóc nhè?”

Lão sư: “. . .”

Nhà trẻ vốn dĩ chủ yếu cũng không phải đi đọc sách, các lão sư ngày thường đi trông trẻ cũng mang trẻ con đến chơi theo. Một khắc Trang Vân Kỳ đi vào lớp kia, đã bị dọa bởi tiếng khóc rung trời ầm ầm.

Một cái phòng học mười mấy đứa trẻ tất cả đều đang khóc, có vài lão sư đang trấn an. Nhóm nhà trẻ cũng đều có thói quen như vậy, chỉ có lão sư đang nắm tay nhỏ của Trang Vân Kỳ có chút không quen, đứa nhỏ này mới nhỏ đã có khí phách như vậy là có chuyện gì?

“Trang Vân Kỳ con cứ ngồi ở nơi này đi.” Lão sư an bài cho Trang Vân Kỳ ngồi cùng bàn với một bé gái.

Nhiều trẻ con đang khóc như vậy, lão sư cũng không rảnh lo Trang Vân Kỳ, an bài bé ngồi xong liền nhanh đi trấn an các bạn nhỏ khác.

Trang Vân Kỳ ngồi ở trên ghế nhỏ ngó trái ngó phải, sau đó lực chú ý của bé đã bị bé gái ngồi cùng bàn hấp dẫn. Bé gái ngồi cùng bàn khá mập mạp, tóc xoăn tự nhiên, bộ dáng đặc biệt giống như búp bê Tây Dương ba bé mua cho. Đẹp tinh xảo giống nhau, cũng giống nhau ngốc hề hề.

Bé gái ngày đầu tiên rời khỏi cha mẹ, đang khóc rất thương tâm, khuôn mặt nhỏ hồng hồng cùng cái miệng nhỏ đang gào khóc.

Trang Vân Kỳ yên lặng nhìn trong chốc lát, hỏi: “Cậu khóc cái gì?”

Bé gái nước mắt lưng tròng nhìn Trang Vân Kỳ nói: “Tớ muốn ba mẹ. . .”

“Cậu chơi thật tốt.” Trang Vân Kỳ nói: “So với đồ chơi ba ba tớ mua cho vui hơn rất nhiều, chúng nó chỉ biết cười, căn bản không biết khóc.”

Bé gái nho nhỏ bị những lời này của bé làm cho phát ngốc, cái gì cũng không hiểu, bé gái tự hỏi một hồi lâu vẫn không quá hiểu ý tứ của Trang Vân Kỳ, vì thế bé gái lại tiếp tục khóc.

Thưởng thức bạn ngồi cùng bàn khóc một hồi lâu, Trang Vân Kỳ nói: “Đừng khóc, không mệt sao?”

Bé gái: “Ô ô ô. . . Tớ muốn ba mẹ. . . Ô ô. .”

“Thật phiền phức.” Trang Vân Kỳ oán giận một câu, sau đó duỗi tay một cái đã bắt được đầu của bé gái, lúc sau lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai đem bé gái kéo vào trong ngực của mình một phen, học bộ dáng ba ba mình nhẹ nhàng sờ sờ mặt bé gái, nói: “Đừng khóc, cậu không phải muốn ba ba sao? Liền lấy tớ làm ba ba cậu đi.”

Lão sư đang chuẩn bị lại đây trấn an bé gái trùng hợp nghe thấy một câu nói kia, dưới chân lảo đảo thiếu chút nữa té ngã trên đất, mẹ ta a đây là đứa trẻ kiểu gì?

Thần kỳ chính là bé gái cư nhiên thật sự không khóc nữa, cứ như vậy dựa vào trong ngực Trang Vân Kỳ ngoan ngoãn bất động, vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Buổi tối lúc Cố Tư tới đón con trai hỏi hôm nay bé có biểu hiện như thế nào, biểu tình lão sư trong nháy mắt liền tang thương, sau đó nói: “Bé rất tốt, vừa ngoan vừa hiểu chuyện, xem như là đứa trẻ hiểu chuyện nhất mà tôi biết.”

Cố Tư cao hứng không chịu được, vui vẻ liền mang theo Trang Vân Kỳ về nhà.

Đại khái hai tháng sau, Trang Hàn mới nhớ tới hỏi con trai ở nhà trẻ như thế nào. Không phải hắn không quan tâm, mà là con trai cùng với lúc trước cũng không có gì khác nhau, hơn nữa hắn mỗi ngày đều đi sớm về trễ, thời điểm về nhà bé đã ở nhà, cùng với trước kia không khác lắm.

Hôm nay hắn cảm giác có chút mệt nên không muốn đi công ty, vì thế liền bồi hai mẹ con cùng ăn bữa sáng. Cố Tư để đồ chơi cùng đồ ăn vặt vào ba lô, Trang Vân Kỳ càng ngày càng lớn thì biểu tình trên mặt cũng càng ngày càng ít đi, người không biết còn tưởng rằng từ nhỏ đã chịu ngược đãi làm cho tính cách bé tối tăm.

Bé nhìn Cố Tư một bên chuẩn bị đồ vật, đột nhiên nói: “Con muốn thạch trái cây.”

Cố Tư sửng sốt, nói: “Không phải không thích ăn thạch trái cây sao?”

“Con muốn thạch trái cây.” Trong giọng nói của Trang Vân Kỳ mang theo một loại chân thật đáng tin.

Cố Tư khó xử nói: “Con không thích ăn thạch trái cây, mẹ cũng không có mua.”

“Con muốn thạch trái cây.” Ngữ khí cùng ánh mắt vẫn như cũ, phảng phất không có được thạch trái cây bé liền không bỏ qua.

“Bang!”

Một cái tát vỗ vào trên đầu bé, Trang Vân Kỳ mặt không biểu tình nháy mắt xuất hiện vết nứt, bé duỗi tay ngắn ôm đầu bẹp miệng ngẩng đầu lên, liền thấy Trang Hàn chỉ vào mũi bé nói: “Như thế nào lại nói chuyện với mẹ như vậy? Nói cho tử tế.”

Khuôn mặt nhỏ của bé chậm rãi đỏ ửng, nội tâm bé giãy giụa một chút, lúc sau lộ ra thần sắc khuất nhục, bắt được tay áo nàng, đáng thương vô cùng nói: "Ma ma ~ con muốn ăn thạch trái cây đông lạnh ~"

Cố Tư: “. . .”

“Ai, đúng rồi.” Trang Hàn vui mừng nói: “Đi, ba ba đưa con đi đến trường học, mua thạch trái cây đông lạnh cho con.”

Nói xong hắn bế Trang Vân Kỳ lên, Trang Vân Kỳ đem khuôn mặt nhỏ chôn ở trên vai ba ba, một bộ dáng xấu hổ không muốn gặp người khác.

Đưa bé vào nhà trẻ, Cố Tư kỳ quái nói: “Bảo bảo rõ ràng không thích ăn thạch trái cây, như thế nào đột nhiên lại muốn ăn.”

“Có chút kỳ quái.” Trang Hàn vuốt cằm nói: “Em cùng anh đều không thích ăn thạch trái cây, nó như thế nào sẽ thích ăn?”

Cố Tư cạn lời, nói: “Khẩu vị cũng sẽ không di truyền, anh nói như vậy có phải hay không quá võ đoán?”

“Nó trước kia cũng không thích ăn không phải sao?” Trang Hàn nói: “Tiểu tử này có quỷ, nhất định có việc gạt chúng ta.”

Cố Tư bị chọc cười, “Con còn nhỏ như vậy có thể giấu chúng ta chuyện gì?”

“Nói không chừng là yêu sớm.” Trang Hàn nói: “Thạch trái cây là để lấy lòng bé gái.”

“Anh thật là.” Cố Tư nhẹ nhàng đấm lên ngực Trang Hàn một chút, “Lời nói lên một chút bộ dáng người lớn cũng không có.”

“Ai da.” Trang Hàn khoa trương che lại ngực, “Đau quá đau quá đau quá a ~”

Cố Tư: “. . .”

“Không được.” Trang Hàn híp mắt nói: “Tiểu tử kia khẳng định có chuyện gạt anh, anh muốn đi điều tra.”

Nói xong hắn liền đi vào nhà trẻ, khom lưng bước chạy tới bên cạnh cửa sổ lớp của Trang Vân Kỳ.

Cố Tư cạn lời che mặt, cảm thấy chính mình có hai đứa con trai.

Vị trí Trang Vân Kỳ chính là bên cạnh cửa sổ, Trang Hàn nhìn xuyên qua cửa sổ thấy con trai chính mình ngồi ở trên vị trí, đem ba lô buông xuống sau đó từ bên trong móc ra một đống thạch trái cây. Sau đó bé đem thạch trái cây đẩy, tất cả đều đẩy đến chỗ bé gái ngồi cùng bàn, hơn nữa mặt không biểu tình nói: “Ăn đi, tớ đối với cậu có tốt không?”

Bé gái thanh âm nhẹ nhàng nói: “Tốt.”

“Em xem em xem đi.” Trang Hàn vô cùng đau đớn nói: “Anh nói nó hẳn là yêu sớm đi?”

Cố Tư cũng chấn kinh rồi, con trai chính mình nhỏ như vậy đã yêu sớm rồi sao? Sớm như vậy đã trưởng thành sao?

Sau đó hai vợ chồng liền thấy con trai lộ ra một biểu tình vui mừng, lúc sau dùng một loại ngữ khí như ông cụ non nói: “Ba ba đối với con tốt như vậy, con gái mau kêu ba ba nghe một chút.”

Bé gái: “Ba ba ba ba ba ba ~”

Trang Hàn cùng Cố Tư hóa đá ngay tại đương trường.

- Toàn Văn Hoàn -