Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Giữa trưa, Hoắc Nhiễm tới khách sạn, nghỉ ngơi một lúc, cô mới có thời gian mở WeChat. Du Ti Du gửi cho cô hai mươi tin nhắn, còn đang liên tục mắng cô là “Đồ ngốc”.
“Hoắc Nhiễm, đầu óc cậu có vấn đề hay sao? Lão Chu bảo cậu đi, sao cậu không biết từ chối!”
“Không phải nhà cậu có tiền có quyền sao? Cậu phải bật lại lão ấy! Uy hϊếp lão ấy chứ! Đây không phải điều đương nhiên sao?”
Lúc Du Ti Du biết tin, Hoắc Nhiễm đã lên tàu, có khi còn tới nơi rồi, không có biện pháp ngăn cô lại. Anh ấy thực sự tức giận, vì thế liên tục mắng mỏ.
Yêu cầu một thực tập sinh điều tra ngầm, cô cũng không phải phóng viên chuyên nghiệp, bị bắt đi công tác như vậy không nói, quan trọng hơn lần này còn liên quan tới xã hội đen.
Bắt một cô gái làm chuyện này, mẹ kiếp, lão Chu điên rồi.
Hơn nữa chính anh cũng biết sơ qua, câu lạc bộ dưỡng sinh Khang Ích Đường kia không khác gì nhà tù, vô cùng nguy hiểm, từ trước tới nay chưa hề bị ‘sờ gáy’.
Hoắc Nhiễm vốn muốn nhắn cho Du Ti Du rằng “Mình sẽ cẩn thận”, cố gắng trấn an anh, đừng nổi nóng như vậy, nhưng gõ một hàng dài, cô lại xóa đi. Hiện tại anh ấy đang tức giận, nếu cô nhắn lại, với tính cách của anh ấy, có thể gửi thêm một trăm tin nhắn nữa.
Tốt nhất vẫn nên từ bỏ… Cứ im lặng là ổn….
Hoắc Nhiễm ngẫm nghĩ, chờ ngày mai hoặc ngày kia anh ấy hết giận, cô sẽ nhắn tin báo bình an. Chắc đến lúc đó, cũng có thể bình thản nói chuyện được với anh.
Lúc này Chu Hành ở bên ngoài gõ cửa.
“Hoắc Nhiễm, đi ăn cơm trưa không?”
“Không đi.” Hoắc Nhiễm ngồi trước bàn làm việc, lấy máy tính ra, trực tiếp từ chối: “Mình làm nốt việc đã.”
Một lúc sau, giọng Chu Hành lại vang lên.
“Mình đi mua giúp cậu.”
Hoắc Nhiễm vẫn đang nghiên cứu, gõ phím như bay, nghe thấy Chu Hành nói vậy, cô đang định cự tuyệt, nhưng người đã đi mất.
Chu Hành nhanh chóng trở lại. Anh ấy mua một phần canh khoai sọ hầm xương sườn [1], một phần súp lơ xào thịt, một phần thịt xào cà tím [2], còn có hai hộp rau xanh, kèm thêm một cốc sữa ấm.
Hoắc Nhiễm kinh ngạc nhìn anh ấy, “Nhiều vậy?”
“Mình nhớ cậu thích ăn mấy món này, liền mua mỗi thứ một phần, ăn không hết cũng không sao.”
Chu Hành mở hộp ra, đẩy tới trước mặt cô, cười nói: “Tranh thủ sữa còn ấm, mau uống đi, trời lạnh, uống vào ấm bụng.”
“Cảm ơn.” Hoắc Nhiễm cảm thấy áy náy, dù gì cũng làm phiền anh ấy, nhưng đồ cũng đã mua, không thể bỏ được.
“Bao nhiêu tiền? Mình trả lại cậu.” Hoắc Nhiễm nói xong, định lấy ví tiền.
“Không cần.” Chu Hành lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.
Hoắc Nhiễm gắp hai miếng, đồ ăn thoạt nhìn vẫn còn y nguyên.
Cô thật sự không có tâm trạng ăn uống. Hoắc Nhiễm mở cuộc hội thoại với Khương Nghiêu Xuyên lên, chỉ có cô liên tục nhắn, mà tin nhắn mới nhất mà Khương Nghiêu Xuyên gửi cho cô, đã là của nửa tháng trước.
Hoắc Nhiễm còn muốn an ủi chính mình, nhưng cô không thể không thừa nhận, cô đang sợ hãi.
Cô sợ anh gặp chuyện không hay, sợ phải nhìn thấy cái chết.
. . .
Trời vừa mưa xong.
Trên vách đá ướt sũng còn có rêu xanh, trong không gian yên tĩnh, người đàn ông đè nén hô hấp, không phát ra chút tiếng động nào.
Khương Nghiêu Xuyên nắm chặt vách đá, cả người căng chặt, ngẩng đầu nhìn, trời đã sắp sáng.
Hiện tại là rạng sáng năm giờ.
Theo kế hoạch ban đầu, hừng đông bọn họ phải leo qua vách núi này, nhưng bởi vì mưa, tốc độ của họ chững lại.
“Nhanh lên, chỉ còn mười phút nữa.” Khương Nghiêu Xuyên cầm lấy bộ đàm, ra lệnh.
Trong 24 giờ ngắn ngủi, bọn họ đã trèo qua hai con núi lớn, sắc mặt Khương Nghiêu Xuyên căng chặt, nhìn không ra chút mỏi mệt, anh đã sớm quen với việc phải tập trung tinh thần cao độ.
Từ lúc nhận được nhiệm vụ tới giờ, đã qua mười hai ngày, suốt mười hai ngày qua, họ chỉ có chấp hành nhiệm vụ. Thỉnh thoảng sức khỏe và tinh thần không ổn định, anh lại thầm nghĩ tới Hoắc Nhiễm, giống như phát điên vì cô.
Khương Nghiêu Xuyên leo lên trước, rút một con dao ngắn ở bên hông ra, cạo sạch đám rêu xanh đi, sau đó lại cất con dao về chỗ cũ.
Đúng lúc này, dưới mặt đất “Ầm” một tiếng, con ngươi Khương Nghiêu Xuyên co lại, vừa mới nói hai chữ “Chú ý”, bỗng nhiên bên cạnh có tiếng động. Anh phản ứng rất nhanh, nắm chặt tay cậu ta, cắn răng kéo cậu ta lên.
Cậu ta kinh hoàng không thôi, ánh sáng bình minh chiếu xuống, cậu ta thở hổn hển mấy hơi, nói: “Cảm ơn đội trưởng.”
“Cẩn thận một chút.” Khương Nghiêu dặn dò, không nói nữa.
Trong hoàn cảnh hung hiểm, đội trưởng luôn luôn là chỗ dựa của bọn họ, anh là người bình tĩnh nhất, năng lực chỉ đạo tốt, có anh ở đây, khiến người ta vô cùng an tâm.
Mười phút sau, mọi người đã lên đến nơi, tạm thời nghỉ ngơi hồi phục một lúc.
Theo kế hoạch, đến ngày mai phải hoàn thành xong. Nhiệm vụ lần này tới rất đột ngột, cấp trên ra lệnh khẩn cấp, yêu cầu nhóm họ tham gia tác chiến, vốn đội trưởng Khương đang trong thời gian nghỉ ngơi, nay lại phải chỉ huy tiểu đội.
Có thể nói, đây là nhiệm vụ cuối cùng của anh. Anh chỉ huy tiểu đội này, nên phải dùng hết sức chiến đấu.
Trong đội có thằng nhóc hai mươi hai tuổi, năm ngoái mới tham gia bộ đội đặc chủng, lần này làm nhiệm vụ khẩn cấp, cậu ta còn gặp riêng Khương Nghiêu Xuyên, biết nhiệm vụ lần này nguy hại tới tính mạng, vợ cậu ta liền khóc hết nước mắt.
Cậu ta và vợ mình học chung một lớp trung học, vừa tốt nghiệp đại học liền lập tức kết hôn, mới cưới xong, còn đang trong tuần trăng mật. Cậu ta hối hận, đáng lẽ ra không nên kết hôn sớm như vậy, nếu như cậu ta chết, vậy cô ấy sẽ góa chồng, về sau muốn tái giá cũng khó khăn.
Nhìn cậu ta căng thẳng như vậy, Khương Nghiêu Xuyên vỗ bả vai cậu ta, nhẹ nhàng trấn an, “Yên tâm, cậu sẽ không chết.”
Những lời này, nói cho cậu ấy, cũng nói cho chính mình.
Trước đây nhận nhiệm vụ, anh chưa bao giờ có cảm giác như thế này, trong lòng có gánh nặng, bắt đầu sợ hãi cái chết. Khi đó anh nghĩ, người lo lắng nhất chắc là bố mẹ, nhưng họ có nhau làm bạn, có gia nghiệp phía sau, cho dù anh thật sự làm sao, ít nhất họ vẫn có thể an ủi lẫn nhau.
Nhưng Hoắc Nhiễm, cô không có gì cả. Anh đã đồng ý với cô, cả đời này sẽ bảo vệ cô, anh không phải người nói không giữ lời, cho dù còn sống hay chết, anh cũng sẽ làm chủ sinh mạng mình, cho dù bị dồn vào đường cùng, cũng phải mang trái tim này về, đem tới trước mặt cô.
Anh không khỏi thầm nghĩ.
. . .
Lần đầu tiên Hoắc Nhiễm làm nhiệm vụ ngầm, cuối cùng thất bại, đã chuẩn bị rất chu đáo, nhưng lại không tìm được chút dấu vết nào.
Câu lạc bộ xa hoa thế này, Hoắc Nhiễm không thường hay tới, hơn nữa nhân viên bên trong có tính cảnh giác rất cao, cô khách sáo hàn huyên với họ một lát, nhưng không hỏi được gì cả.
Đúng là lão Chu muốn làm khó cô.
Cô là con gái, người ta sẽ không làm gì cô, nhưng nếu bị phát hiện, có khi họ sẽ xem xét cô nên chết thế nào.
Đây tuyệt đối là sự thật.
“Khách quen của họ có cách khác để vào, chúng ta không thể lại gần.”
Đi một chuyến, Hoắc Nhiễm cũng biết một hai, lật giở tư liệu, có phần bối rối.
“Không thì cậu đánh lạc hướng, mình lẻn vào?” Hoắc Nhiễm ngẩng đầu nhìn Chu Hành, tuy rằng anh ấy tới đây không phải để “tìm vui”, nhưng là đàn ông, có thể giả vờ làm thiếu gia nhà giàu gì đó.
Hoắc Nhiễm bỗng nhớ tới Du Ti Du, nếu anh ấy ở đây, có thể để anh ấy đi, dáng vẻ của anh ấy rất giống người đang “tìm vui”, diễn rất đạt.
“Cậu phải thật cẩn thận, không được chạy lung tung, nếu có chuyện gì xảy ra, lập tức gọi điện thoại cho mình.” Chu Hành lo lắng cho cô, luôn miệng dặn.
“Không sao, mình có học trinh sát và phản trinh sát.” Hoắc Nhiễm nháy mắt mấy cái, cười trả lời.
Trinh sát hay phản trinh sát gì đó, cô không hề học qua, chỉ là xem mấy quyển sách trên giá sách của Khương Nghiêu Xuyên, cũng không hiểu lắm.
Cô mới chỉ hỏi Khương Nghiêu Xuyên một câu, bảo rằng cô không hiểu, cuối cùng lại thành anh bắt cô phải học hành chăm chỉ. Cô đọc tới mức buồn ngủ, gật gà gật gù, Khương Nghiêu Xuyên còn muốn kiểm tra cô, xem cô học tập như thế nào.
Ở phương diện này, đội trưởng Khương rất nghiêm túc. Hoắc Nhiễm không làm được còn bị bắt chép phạt một trăm lần.
Chỗ này xa hoa tráng lệ, cho dù là buổi đêm, nhưng ánh đèn rực rỡ, tưởng chừng như là ban ngày, không khí lại vô cùng yên ắng, hiển nhiên có gì đó bất thường.
Hoắc Nhiễm thăm dò, lấy cớ muốn đi WC. Đi qua hành lang, cô né tránh camera, chạy về hướng khác.
Chỗ này là tầng hai, chỉ có mấy khu nhà bình thường, không có gì khác thường, Hoắc Nhiễm trực tiếp đi xuống tầng hầm. Lúc trước tới thăm dò, cô có thấy mấy người đi xuống hầm ngầm, nếu cô đoán không sai, một khi xuống dưới đó, chắc chắn có thể lấy được tin tức.
Nhưng cô vừa mới đi xuống tầng một, đối diện có người đi tới, Hoắc Nhiễm cúi đầu theo bản năng, lùi sang một bên. Người nọ đi qua rồi, bỗng nhiên dừng bước, quay đầu nhìn xem.
“Hoắc Nhiễm.” Giọng nói mang theo chút nghi hoặc, nhìn cô chằm chằm.
Hoắc Nhiễm hoảng sợ, không dám ngẩng đầu, cảm giác giọng nói này rất quen, cô lại càng không muốn nhìn. Nếu bị bắt gặp ở đây, cô không muốn người ta nhận ra mình.
“Em tới đây làm gì?” Người nọ đi tới, đánh giá cô từ đầu tới chân, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm nghị, nói: “Đừng ở đây, theo chị.”
Cô ấy kéo tay cô.
Hoắc Nhiễm ngẩng đầu, nhìn người trước mắt, là Chung Tuệ.
Hoắc Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, đã bị lôi đi.
Chung Tuệ mang cô tới một quán coffee, gọi hai cốc coffee.
“Em tới đó với thân phận phóng viên?” Mặc dù Chung Tuệ hỏi, nhưng không cần cô trả lời, cô ấy cũng biết đáp án.
“Nể mặt Khương Nghiêu Xuyên, chị khuyên em, đừng chọc vào vũng nước đυ.c, một mình em lại càng không được.” Chung Tuệ bình thản nói.
“Em biết sẽ gặp nguy hiểm, nhưng đây là công việc của em, em phải hoàn thành nó.”
Hoắc Nhiễm cũng biết, lúc trước cô từng đọc trên báo, trong các nghề nghiệp phiêu lưu nguy hiểm, đứng thứ nhất chính là phóng viên, cũng bởi vì… dễ bị trả thù.
Nếu chọc giận người nào đó, họ cùng đường mạt lộ, hậu quả không thể lường trước.
Hai người nói chuyện chưa được bao lâu, coffee nhanh chóng được mang lên.
“Em sẽ không tìm được tin tức ở mấy chỗ đó, chị biết nơi khách quen hay tới ở đâu, chị sẽ giúp em vào, nhưng em phải cẩn thận.” Chung Tuệ nói.
Đối với Chung Tuệ, cô ấy không ghét cũng không thích Hoắc Nhiễm, cô ấy chỉ đơn thuần cho rằng, mình và Hoắc Nhiễm không cùng một giai cấp, không cần thiết phải tiếp xúc nhiều.
Nhưng mà… Có thể khiến Khương Nghiêu Xuyên yêu thích…
Chung Tuệ cảm thấy cô chính là một ngọn cỏ cứng cỏi, cho dù phong ba bão táp cũng có thể lớn lên, đón lấy ánh nắng mặt trời, vui vẻ hoạt bát, không hề sợ sệt.
Cô gái như vậy, nếu không phải bởi chuyện kia, sẽ không có bệnh tâm lý, nhất định còn chói mắt hơn cả bây giờ.
Chung Tuệ vừa nghĩ, vừa đi ra khỏi bãi đỗ xe, tiếng giày cao gót gõ “cộp cộp” xuống mặt đất.
Có một thiếu niên ngồi bên cầu thang, trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, ôm hai chân, dựa người vào lan can, cả người rét run. Nghe thấy tiếng động, cậu ấy ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Chung Tuệ, ánh mắt uất ức lên án.
“Chung Tuệ, em chờ chị đã hơn năm tiếng.”
Trời lạnh như vậy, cậu mua vé máy bay tới thành phố Đồng, không mang gì cả, trên người chỉ có duy nhất bộ quần áo này, bị tiết trời giá rét thổi cho đông cứng.
Nhưng cậu vẫn ở đây chờ Chung Tuệ.
Nhìn Phàm Lâm như thế này, trông không khác gì con mèo nhỏ lưu lạc bên ven đường.
Cậu muốn tới gần cô, nhưng lại không dám.
Chung Tuệ nhìn cậu bị đông lạnh, môi trắng bệch, mọi lần hoặc là mắng hoặc là làm lơ cậu ấy, nhưng cô không phải người tuyệt tình.
Nếu con mèo nhỏ chết bên ven đường, vậy cô đúng là người không có lương tâm.
“Chị cho em ở một đêm được không?” Đôi mắt Phàm Lâm hồng hồng, có ánh nước trong suốt, giống như chứa muôn ngàn vì sao.
Chung Tuệ ngừng một lúc, thong thả gật đầu, “Chỉ lần này thôi đấy.”