Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
“Em tới tìm anh, nhưng không thấy anh đâu, đành phải ngồi chờ một lúc, ai ngờ lại ngủ quên mất.” Hoắc Nhiễm nhẹ giọng giải thích, “Đâu đâu cũng tối đen như mực, em lại sợ không gian tối, không dám ở một mình, sợ đi ngủ sẽ gặp ác mộng…”
Hoắc Nhiễm nói xong câu đó, Khương Nghiêu Xuyên ngây ngẩn cả người. Anh bỗng nhớ tới đêm qua, Hoắc Nhiễm gặp ác mộng, tủi thân ôm lấy tay anh, cho tới bây giờ, đôi mắt cô vẫn còn sưng đỏ.
Anh bỗng nhớ lại nhiều năm trước, lúc tập kích vào bên trong, không gian tối đen như mực, không thể thấy rõ năm ngón tay, một bé gái như cô lại ở lì trong đó suốt nửa tháng.
Có thể thấy là cô thực sự sợ hãi, chứ không phải vô cớ gây sự, cố tình gạt người.
“Nhưng có anh ở đây, cho dù có tối như thế nào, em cũng không sợ.” Hoắc Nhiễm chớp chớp mắt, lời nói vô cùng chân thành tha thiết.
Cô gái nhỏ là người ỷ lại, mà người duy nhất cô có thể dựa dẫm, cũng chỉ có Khương Nghiêu Xuyên. Anh là ân nhân, là người hùng của cô, không có Khương Nghiêu Xuyên, Hoắc Nhiễm sẽ không tồn tại. Trong suy nghĩ của cô, cô tồn tại là vì anh.
“Anh đưa em về phòng, hai chúng ta cùng nhau chờ tới lúc có điện trở lại.” Giọng Khương Nghiêu Xuyên nhẹ hơn rất nhiều.
“Không được.” Hoắc Nhiễm lập tức không đồng ý, lắc đầu nói: “Không thể ở đây được sao? Ngồi đây chờ tới khi có điện cũng được.”
“Cái giường này em đã nằm nóng rồi, về phòng lạnh lắm, lại không có điện để bật hệ thống sưởi ấm…”
“Anh, anh cũng mau nằm xuống đi, ở đây rất ấm áp.” Hoắc Nhiễm thấy anh không nói gì, liền vỗ gối đầu của anh.
Hoắc Nhiễm nói rất đúng lý hợp tình, Khương Nghiêu Xuyên không có lý do gì để cự tuyệt, nhưng cũng không thể để Hoắc Nhiễm ngủ trên giường anh được.
“Vậy thì…” Hoắc Nhiễm đặt một cái gối ở giữa, hỏi: “Anh nằm ở bên kia kể chuyện cho em được không?”
Thấy Khương Nghiêu Xuyên không nói gì, cô bĩu mỗi, nũng nịu gọi “Anh” một tiếng.
. . .
Đây là lần đầu tiên Khương Nghiêu Xuyên gặp phải người mà mình không thể đối phó, không thể dùng vũ lực giải quyết, nói lĩ lẽ với cô cũng như không, chỉ có thể đồng ý. Đặc biệt lúc cô gọi một tiếng “Anh”, anh cảm giác nếu mình từ chối, không khác gì phạm tội tày đình.
Cô chỉ coi anh là anh trai, chắc anh nghĩ nhiều rồi.
Vậy nên Khương Nghiêu Xuyên nằm sát mép giường phía bên kia, cách Hoắc Nhiễm một khoảng rất xa. Ngẫm nghĩ một lúc, anh quyết định kể cho cô lần sang Việt Nam truy nã tội phạm.
Hoắc Nhiễm chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng còn đáp lại anh vài câu, lúc nghe tới đoạn thú vị, cô nín thở tập trung, dáng vẻ lo lắng đề phòng.
Cũng không biết hiện tại đã là mấy giờ, trong phòng vẫn tối đen, không thấy có điện trở lại.
Khương Nghiêu Xuyên nghiêm túc kể chuyện, lúc kể tới đoạn bắn súng, Hoắc Nhiễm đột nhiên hỏi một câu, “Anh có bị thương không?”
“Có.” Khương Nghiêu Xuyên gật đầu, giơ cánh tay trái của mình lên, nói: “Để lại sẹo lớn.”
Rõ ràng là chuyện rất đáng sợ, thậm chí nguy hiểm tới tính mạng, nhưng anh lại coi như chuyện nhỏ không đáng quan trọng.
“Lúc anh cứu em, anh cũng bị thương.” Hoắc Nhiễm nói xong, sụt sịt mũi, trái tim đau đớn khó chịu, “Nếu không vì em, anh sẽ không bị thương nhiều như vậy.” Cô im lặng cúi đầu.
“Chỉ là vết thương nhỏ, cứu người là trách nhiệm của anh.” Khương Nghiêu Xuyên nhẹ nhàng nói. Lúc đó căn phòng sụp xuống, cũng may xương cốt chưa gãy, không tính là vết thương lớn.
“Khương Nghiêu Xuyên, anh có biết trên đời này có một câu gọi là ‘lấy thân báo đáp’ không?” Hoắc Nhiễm hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nhẹ giọng hỏi anh, thậm chí còn gọi thẳng tên.
Bốn chữ này phiêu đãng trong không khí, khiến cho van vật xung quanh như ngừng lại.
“Anh cứu em một mạng, em lại chưa từng báo đáp anh.” Hoắc Nhiễm nói thêm một câu.
Đấy chỉ là chức trách của anh, anh đã cứu rất nhiều người, nhưng không cần báo đáp, nếu ai ai cũng đòi báo đáp, sao anh có thể ứng đối kịp? Anh định lên tiếng, nhưng lại không thể nói nên lời.
Khương Nghiêu Xuyên ngẩn ra, nhìn về phía đối diện, trong bóng đêm, anh có thể nhìn thấy ánh mắt của Hoắc Nhiễm, trong suốt không nhiễm bụi trần, giống hệt như lần đầu tiên anh thấy cô năm năm trước.
Nó như khắc sâu vào trí óc anh, không thể quên được.
Năm năm trước anh cũng có loại cảm giác này, khiến lý trí của anh biến đi đâu, làm ra một ít chuyện không nên làm.
Sau này anh nghĩ lại, chắc đây là “động lòng trắc ẩn”.
Nhưng loại động lòng trắc ẩn này, rốt cuộc là đại biểu cho cái gì, chính anh cũng không rõ ràng.
Thời điểm Khương Nghiêu Xuyên đang ngây người suy nghĩ, Hoắc Nhiễm đã ném chiếc gối chắn giữa hai người sang một bên, di chuyển tới gần anh, tay chạm tay với anh.
Cả người Khương Nghiêu Xuyên cứng đờ.
Anh có thể cảm giác cơ thể mềm mại trước mặt, chóp mũi thoang thoảng hương thơm thanh mát của thiếu nữ, bốn chữ “lấy thân báo đáp” đảo quanh trí óc anh, khiến đầu anh choáng váng mơ hồ.
Lần đầu tiên anh cảm thấy hoang mang mơ hồ.
Đúng lúc này, đột nhiên có tiếng “bộp” vang lên, lập tức phá vỡ sự yên tĩnh, khiến cả người giật nảy, hồn lìa khỏi xác. Hoắc Nhiễm hét lên, chui vào l*иg ngực Khương Nghiêu Xuyên theo bản năng, ôm chặt lấy anh, run rẩy sợ hãi.
“Cái gì vậy?” Hoắc Nhiễm hỏi.
“Không có gì, chỉ là quyển sách rơi.” Khương Nghiêu Xuyên thấp giọng, thường ngày giọng anh vẫn luôn lạnh nhạt, nay lại có phần trầm đυ.c khàn khàn.
“Thật sao?” Hoắc Nhiễm vẫn còn sợ hãi, nghi ngờ hỏi: “Sao em còn nghe thấy tiếng gì khác nữa?”
“Em nghe nhầm rồi.” Khương Nghiêu Xuyên bất đắc dĩ.
Hoắc Nhiễm ôm chặt lấy anh, mặt dán vào l*иg ngực anh, thân thể nhỏ bé yếu ớt, muốn tìm kiếm nơi che chở cho bản thân.
Một lúc sau, tay cô dần ôm lấy lưng anh.
Khương Nghiêu Xuyên định đẩy cô ra, nhưng thấy Hoắc Nhiễm nắm chặt, khớp tay dùng sức, cũng không hiểu cô đang sợ hãi cái gì. Anh vốn có thể ngăn lại, dù sao trước mặt anh, sức lực của Hoắc Nhiễm yếu ớt không đáng nhắc tới, nhưng lúc này, anh lại không có biện pháp ra tay.
“Phòng anh đã lâu không ai ở, có khi nào có chuột hay không?” Hoắc Nhiễm nhẹ giọng hỏi anh, không dám động đậy.
“Chẳng phải cuối tuần nào em cũng vào đây dọn dẹp sao?” Khương Nghiêu Xuyên hỏi lại.
“Em…” Hoắc Nhiễm ngây ra, nói thầm: “Em chỉ phụ trách dọn dẹp, không có nghĩa vụ phải bắt chuột.”
Thật ra trong phòng này không có chuột, chẳng qua do cô thần hồn nát thần tính, Khương Nghiêu Xuyên sống ở đây hai mươi năm, đừng nói chuột, ngay cả phân chuột còn chưa từng thấy.
Thấy Hoắc Nhiễm sợ hãi, vì một tiếng động mà nói không nên lời, Khương Nghiêu Xuyên không biết nói gì hơn.
Trên giường, xúc cảm mềm mại ngày càng rõ ràng, Khương Nghiêu Xuyên cứng người, ý thức tập trung cao độ, ngay cả hơi thở cũng dần bắt đầu không khống chế được.
. . .
Lúc Hoắc Nhiễm tỉnh lại đã là năm giờ sáng. Ngoài trời vẫn chưa hửng nắng, trong phòng mờ mờ ảo ảo, giống hệt như tối hôm qua.
Cô vẫn ở trong phòng Khương Nghiêu Xuyên, nhưng chỉ có một mình cô, không biết Khương Nghiêu Xuyên đang ở đâu. Hoắc Nhiễm nhớ rõ, tối hôm qua cô ôm anh ngủ. Ở trong l*иg ngực anh, cô cảm giác cực kỳ an toàn, anh thay cô che chắn tất cả mưa gió ngoài kia, khiến cô yên tâm thả lỏng, đã rất lâu rồi cô mới có giấc ngủ ngon như vậy.
Nhưng Khương Nghiêu Xuyên đi đâu rồi?
Hoắc Nhiễm đang định ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân. Cô lập tức lùi vào trong, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, dừng lại ở trước cửa, bật đèn lên.
“Tỉnh rồi?” Khương Nghiêu Xuyên lại gần. Hoắc Nhiễm vẫn nằm trên giường, nhắm mắt không nhúc nhích.
“Tỉnh rồi thì dậy đi.” Anh đứng cạnh giường, nói.
Hoắc Nhiễm cảm nhận được sự áp bức rõ ràng, tuy rằng cô nhắm mắt, nhưng lông mi không nhịn được run rẩy, kiềm chế một hồi, rốt cuộc cũng không nhịn được, vì thế cô đành mở mắt, chậm rãi ngồi dậy.
Khương Nghiêu Xuyên đứng bên cạnh, ánh mắt như đang chất vấn cô.
“Vừa rồi anh xuống dưới nhà, phát hiện công tắc điện bị tắt.” Khương Nghiêu Xuyên bình tĩnh nói: “Không phải do mất điện.”
Anh chợp mắt một lúc, sau đó tỉnh lại, phát hiện vẫn chưa có điện, đoán là công tắc điện xảy ra vấn đề, thử xuống nhà nhìn xem, kết quả không có vấn đề, mà là có người cố tình tắt đi.
Anh lập tức đoán được chuyện gì xảy ra, dù gì trong nhà cũng chỉ có anh và Hoắc Nhiễm.
“Em…” Hoắc Nhiễm muốn biện giải cho bản thân, nhưng lời đến bên miệng, cô lại không biết nên nói gì cho tốt. Quả thật đúng là cô làm, bởi vì cô không nghĩ ra lý do gì khác để ở bên cạnh anh, cũng chỉ còn mỗi cách này, nào ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy.
“Có chịu nhận sai không?” Khương Nghiêu Xuyên giống như phụ huynh dạy dỗ con cái.
“Có.” Hoắc Nhiễm thấy anh buông tha, lập tức trả lời, cả người bật dậy. Bởi vì vừa rồi còn nằm trong chăn, quần áo trở nên lộn xộn, lộ ra bả vai trắng như tuyết, xương quai xanh như ẩn như hiện.
Từ góc độ của Khương Nghiêu Xuyên, anh có thể nhìn thấy rõ ràng.
Cổ họng đột nhiên nghẹn lại.