Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Ngày hôm sau mọi người vốn định đi ăn lẩu, nhưng vì cấp trên giao nhiệm vụ khẩn cấp, vậy nên đành phải hoãn lại tạm thời.
Du Ti Du có phần thất vọng.
Lúc nhìn thấy chiếc camera mới trong tay Hoắc Nhiễm, anh ấy vô cùng bất bất ngờ, vừa ao ước vừa ghen tị, hỏi: “Hoắc Nhiễm, chẳng phải cậu nói cậu không có tiền sao?”
Mới hai ngày trước còn nói sẽ tiết kiệm tiền mua camera, ngay cả Malatang [1] cũng không chịu mời anh ấy ăn, thế mà chưa được bao lâu, giờ đã mua camera mới.
[1] Malatang là món bình dân đặc sắc truyền thống bắt nguồn ở trấn Ngưu Hoa, địa cấp thị Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, lẩu cay Tứ Xuyên cũng là sự cải tiến ưu điểm đã hấp thu từ Malatang mà đến
Du Ti Du ngạc nhiên, kinh hoàng hỏi cô, “Chẳng lẽ cậu… Đi bán thân?”
Anh ấy vừa nhìn vừa đánh giá Hoắc Nhiễm, sắc mặt phức tạp.
Hoắc Nhiễm chỉ là một cô gái trẻ, gia đình hoàn cảnh thì không nói, chính đầu óc của cô cũng không đủ dùng, camera lại là món đồ đắt tiền, đương nhiên giá trị không nhỏ….
“Cậu mới đi bán thân!” Thành Tranh đánh lên đầu Du Ti Du một phát, hung dữ nói.
“Với cái mặt này của cậu, ra ngoài cũng có khi được phú bà bao nuôi.”
Thành Tranh lạnh giọng nói, nhếch môi cười, hàm ý khinh bỉ vô cùng rõ ràng.
“Dù gì Hoắc Nhiễm cũng không cần tích cóp tiền nữa, chúng ta lấy tiền đó đi ăn lẩu đi.” Du Ti Du hưng phấn nói.
Đúng là thiếu đòn.
“Nhiễm Nhiễm, đi thôi.” Thành Tranh đánh cũng đã đánh, không để ý tới anh ấy nữa, trực tiếp kéo tay Hoắc Nhiễm ra ngoài.
Dù sao các cô vẫn chỉ là thực tập sinh, luôn bị sai làm việc nặng, phải tới nơi xa xôi hẻo lánh như vậy, đường còn rất khó đi.
Ngay cả camera cũng không cung cấp cho các cô.
Lên xe, đã không còn Du Ti Du, Thành Tranh cảm giác rốt cuộc thế giới cũng yên lặng.
“Người nhà mua?” Thành Tranh nhìn camera trong tay Hoắc Nhiễm, thản nhiên hỏi.
Chỉ có mình Thành Tranh biết rõ gia thế của Hoắc Nhiễm, biết cô có quan hệ với nhà họ Khương, thậm chí Du Ti Du cũng không biết, cô chỉ nói với cậu ấy rằng nhà mình rất nghèo.
Mọi chuyện đều chỉ nói sơ qua.
Hoắc Nhiễm gật đầu, “Quà sinh nhật.”
“Mấy chuyện khác không nói, nhưng riêng việc này, mình thấy họ đối xử với cậu rất tốt.” Thành Tranh cười cảm thán.
“Mình biết.” Hoắc Nhiễm không nói, tâm tình có phần nặng nề.
“Cô chú đối xử với mình rất tốt, mình rất hạnh phúc, nhưng cũng cảm thấy nặng trĩu.” Hoắc Nhiễm vẫn luôn cúi đầu, nghiêm túc suy ngẫm.
“Chờ mình tốt nghiệp xong, sau này vào làm chính thức, sẽ báo đáp cô chú.”
“Cho nên hiện tại mình phải thật cố gắng.” Hoắc Nhiễm gật đầu, tự mình quyết tâm.
Ngồi hơn nửa tiếng, sau khi rời khỏi thành phố, đường càng ngày càng hẹp, thỉnh thoảng còn xóc nảy, khiến Hoắc Nhiễm choáng ván buồn nôn.
Thế nhưng cô vẫn phải gắng gượng, bàn bạc với Thành Tranh.
“Nghe nói nơi đó rất hỗn loạn, còn là nơi tập trung những người mắc bệnh AIDS.” Thành Tranh nhỏ giọng nói với Hoắc Nhiễm.
Trên núi Tử Lĩnh xảy ra ẩu đả, thậm chí có người nói xuất hiện súng đạn gì đấy, ai đó báo cảnh sát, tòa soạn cũng nhận được tin tức, liền bảo phóng viên tới đây.
Cuối cùng không biết thế nào, lại rơi xuống đầu hai thực tập sinh các cô.
Vừa vất vả lại còn nguy hiểm.
Thành Tranh khinh thường, Hoắc Nhiễm lại vô cùng lạc quan.
“Không sao, lỡ đâu đây là tin tức lớn, có khi mình lại được nhận vào làm chính thức thì sao?” Hoắc Nhiễm cười nói, “Bản thảo vừa được xét duyệt, vừa được nhận tiền lương, vậy thì thật là tốt.”
“Mạng quan trọng hay tiền quan trọng?” Thành Tranh hỏi vặn lại.
Hoắc Nhiễm dừng một chút, đôi mắt mở to, còn dám đáp lại, “Sứ mệnh quan trọng nhất!”
Đã là một phóng viên thì phải có ý thức và trách nhiệm.
Đây chính là điều quan trọng nhất.
Thành Tranh “hừ” một tiếng, bị cô chọc cười, đành gật đầu cho qua.
“Đúng vậy, quả nhiên phóng viên Hoắc của chúng ta là người vĩ đại nhất.”
. . .
“Đưa camera cho mình.” Thành Tranh vươn tay, muốn lấy camera trong tay Hoắc Nhiễm.
Vẫn còn một đoạn đường nữa, nhưng đường xá lầy lội chật hẹp, xe không vào được, hai người chỉ có thể tự đi bộ.
Bởi vì không ngờ hôm nay sẽ phải ra ngoài, lại còn tới chỗ này, Hoắc Nhiễm đi một đôi giày trắng, giờ đã dính đầy bùn đất.
Hơn nữa đường không dễ đi, Hoắc Nhiễm cầm camera lại càng thêm khó khăn.
Nhìn trên bản đồ, còn khoảng 500 mét.
Hoắc Nhiễm vẫn cầm camera, không đưa cho Thành Tranh.
“Không sao, mình tự cầm được.” Hoắc Nhiễm rất khỏe, năm năm qua, cô vẫn luôn rèn luyện bản thân như một quân nhân thực thụ.
Nói xong, cô thẳng người, bước đi vững vàng.
Cách một con sông, nhìn tình hình phía đối diện, Hoắc Nhiễm và Thành Tranh đều khϊếp sợ.
Đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy xóm nghèo.
Nhà chỉ là vài miếng gỗ đắp lại, nóc nhà lợp tôn xen lẫn nhưng miếng nhựa, trước cửa chất đầy củi lửa linh tinh.
Nói chúng là vô cùng lộn xộn.
Nơi cần tới ở gần xóm nghèo này.
Nhưng xung quanh quá mức yên ắng, không hề có người, bầu không khí u ám khiến lòng người hoảng loạn.
Hai người các cô gặp được một ông chú, hỏi ra mới biết, vừa rồi cảnh sát đã đi truy nã, nói là có kẻ chạy trốn.
Ông chú đó cũng vội vã rời đi, chỉ nói qua loa, bỏ lại hai người các cô đứng đợi ở đây.
Ông ta nói ở đây mới nổ súng, cực kì nguy hiểm.
Nơi này vốn đã rất hỗn loạn, bình thường không ai quản lý, hôm nay người dân lại đào được gì đó quý hiếm, giống như cổ vật, ẩu đả tranh giành, cuối cùng đánh nhau.
Nói như vậy, các cô cũng hình dung được chuyện gì đã xảy ra.
“Mau cất camera đi.” Thành Tranh nhìn xung quanh, mở balo ra, hướng về phía Hoắc Nhiễm.
Hoắc Nhiễm sửng sốt một lúc, nhanh chóng hiểu ý Thành Tranh, cất camera đi.
Nhiều năm trước, núi Tử Lĩnh là trận địa chiến tranh, nghe nói đây là một phòng tuyến vững chắc, bảo vệ thành phố Đồng, có tác dụng ngăn chặn quân địch.
Cho nên cũng không quá ngạc nhiên khi đào được mảnh vụn gì đấy.
Thành Tranh nắm chặt tay Hoắc Nhiễm, hai người cùng đi về phía trước, đúng lúc gặp được một ông lão đang quét rác
Thành Tranh buộc tóc lên, Hoắc Nhiễm cũng nhanh chóng chạy tới, lăng xăng giúp ông lão dọn rác.
“Ông ơi, ông là người vùng này sao?” Tuy Hoắc Nhiễm nhỏ con, nhưng sức lực rất lớn, nhanh chóng giúp ông lão dọn xong.
“Ông là người vùng bên…” Ông lão nói tiếng địa phương, Hoắc Nhiễm cố gắng lắm cũng chỉ nghe được vài chữ.
“Nghe nói sáng nay đào được cổ vật, ông có biết đó là gì không?” Hoắc Nhiễm bắt chước khẩu âm bản địa, thân thiết hỏi.
“À…” Ông lão vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói, bên trong bỗng có tiếng quát tháo.
“Đào cái gì mà đào, tao đào con mẹ mày đấy!” Giọng ông ta vô cùng ngang ngược.
Hoắc Nhiễm sợ tới mức trái tim đập thình thịch.
Ngay sau đó, ông ta mở cửa, nhìn chằm chằm Hoắc Nhiễm và Thành Tranh.
Vóc dáng cao gầy, trên người toàn bùn đất, đôi mắt hẹp dài nheo lại, liếʍ khóe môi, nhìn chằm chằm balo của Hoắc Nhiễm.
“Chúng mày tới đây làm gì?” Ông ta cảnh giác hỏi.
“Bọn cháu là sinh viên đại học S, tới đây làm khảo sát thực tiễn.” Thành Tranh bình tĩnh trả lời.
Người đàn ông có vẻ không tin tưởng lắm, nhìn chằm chằm balo của Hoắc Nhiễm, giống như có thể xuyên thấu vào bên trong.
Trong balo của Hoắc Nhiễm chỉ có camera, không còn gì khác.
Cô cảnh giác nhìn ông ta, nghiêng người tránh đi, không để ông ta nhìn balo của mình.
“Trong đó có gì?” Người đàn ông thấy cô trốn tránh, dường như đoán ra được gì đó, rống lên “Không được nhúc nhích”, tiến lên muốn cướp balo của cô.
Hoắc Nhiễm là người thông minh, nhanh chóng chạy trốn, khiến ông ta bắt phải khoảng không.
Nhưng điều này lại khiến ông ta tức giận.
Bàn tay ông ta dính đầy bùn đất, trong kẽ móng tay toàn cặn bẩn, ánh mắt ông ta sáng lên, trực tiếp kéo lấy balo của Hoắc Nhiễm.
Mở balo ra, có thể thấy được loáng thoáng chiếc camera.
“Bọn mày là phóng viên?” Người đàn ông nhanh chóng đoán ra.
Hoắc Nhiễm không chịu nổi sức lực của ông ta, bị kéo như vậy, suýt nữa ngã sấp xuống, may mà cô kịp thời chống đỡ, không dám nhúc nhích, quay đầu nhìn người đàn ông kia.
Dưới tình huống này, đương nhiên là không thể lấy cứng đối cứng.
Hai người các cô không phải người địa phương, đường xá lại khó đi, muốn trốn chạy cũng rất khó khăn.
“Bọn cháu chỉ là sinh viên.” Trái tim Hoắc Nhiễm đập kinh hoàng, nhưng vẫn cố kiềm chế nỗi sợ, giọng nói vô cùng bình tĩnh.
“Bọn cháu phải chụp ảnh phục vụ cho hoạt động thực tiễn, vậy nên mới mang camera theo, đúng lúc nghe nói ở đây có gì đó rất thú vị, nên chúng cháu tới nhìn xem.”
Hoắc Nhiễm nói xong, lấy danh thϊếp trường đại học ra, đưa cho người đàn ông kia.
Vốn muốn đưa cả thẻ sinh viên, vậy sẽ càng thuyết phục, nhưng trên thẻ sinh viên có ghi chuyên nghành báo chí, cuối cùng cô đành giấu đi.
Người đàn ông vẫn nửa tin nửa ngờ.
Ông ta vô cùng mẫn cảm với hai chữ “Phóng viên”, cảnh giác nhìn Hoắc Nhiễm và Thành Tranh, không hề có ý buông tha.
Đột nhiên, ông ta lấy một thứ gì đó từ sau lưng ra.
Vật đó màu đen, nhắm thẳng vào hai người Hoắc Nhiễm và Thành Tranh.
Hai người tập trung nhìn kĩ, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Là súng!
Hai cô gái chưa gặp tình huống này bao giờ, đôi chân nhũn ra, chỉ biết trợn mắt, không dám cử động.
“Nói thật cho tao, chúng mày có phải là phóng viên hay không? Tới đây chụp cái gì?” Người đàn ông mở miệng, ngón tay đặt lên cò súng.
Chỉ cần bóp một cái là sẽ lấy mạng người.
Hoắc Nhiễm muốn nói nhưng lại không thể nói nên lời, cô vô cùng sợ hãi, giống hệt cảnh tượng năm đó.
Cả người như chìm trong hầm băng, không còn tri giác.
“Bọn cháu…” Thành Tranh mở miệng.
Đúng lúc này, người đàn ông cảm nhận có gì đó khác thường, liếc mắt nhìn qua.
Không biết từ khi nào, bên cạnh đã có người.
Người đó mặc áo khoác đen, ống quần nhét vào ủng, cả người nghiêm chỉnh. Anh bình tĩnh mở miệng, ra lệnh, “Bỏ súng xuống.”
Giống như vị thần từ trên trời giáng xuống.
Người đàn ông kia vẫn tiến lên, họng súng nhắm thẳng vào Hoắc Nhiễm, gần trong gang tấc…
Con ngươi Hoắc Nhiễm co rút, nhìn sang phía phát ra âm thanh.
Trong chớp mắt, người lạ mặt vừa rồi xông lên, chế trụ cổ tay đối phương không chút do dự. Hoắc Nhiễm thấy sườn mặt nghiêm nghị của anh, cơ thể cường tráng, giống hệt người mà cô vẫn luôn nhớ mong. Cũng là ngày đó, thân hình cao lớn vững vàng kia đã che chắn cho cô.
Trước mặt anh, tất cả sợ hãi hóa thành hư vô.
Anh ra tay không một chút đắn đo, người đàn ông kia thấy vậy, lập tức bóp cò súng.