Gia Phả Của Máu

Chương 10

Ả hung hăng trừng mắt nói:

– Lời em nói là thật! Nếu anh muốn có con, thì chỉ có thể có con với em thôi. Chỉ có em mới có thể có đủ khả năng để đuổi mấy cái oan hồn kia đi, rồi trấn trụ chúng nó mà sinh cho anh một đứa con. Ngoài cách ấy ra thì chẳng còn cách nào đâu…

Hưng nghe đến đây, sắc mặt gã thoáng buồn rầu, vì suy cho cùng gã vẫn còn yêu Thúy.

Kiều lại kể lể chêm thêm nói:

– Anh nói xem, em thì có chỗ nào mà không hơn. Vừa tài giỏi lại còn xinh đẹp sắc sảo, chẳng hơn hẳn cái mụ vợ quê mùa của anh à? Hơn nữa, dù sao chúng ta cũng đã…

Kiều nói đến đây liền tỏ vẻ bẽn lẽn như con gái dậy thì, sắc mặt ả thoáng đỏ ửng. Hưng thở dài suy tính, dù sao thì gã cũng đã lên giường với Kiều. Gã bây giờ với Kiều đã giống như trên chung một chiếc thuyền, thuyền đổ là cả hai cùng chết. Nên bất đắc dĩ, gã đành phải gật đầu đồng ý với Kiều.

Ba tháng sau, Hưng viện cớ cãi nhau với Thúy mà bỏ nhà đi, ép Thúy ký vào tờ đơn ly hôn. Nhưng Thúy không ký, Kiều nhân đấy sai người đến đánh ghen dằn mặt Thúy, cuối cùng ép Thúy ký vào tờ đơn ly hôn cho bằng được.

Thúy cắn răng không còn biết làm cách nào khác, đành phải ký vào tờ đơn ly hôn. Trơ mắt nhìn hai kẻ bạc bẽo làm cưới với nhau ngay trước mặt cô.

Kiều ép Hưng phải làm đám cưới thật long trọng, phải thật hoành tráng. Hưng nghe theo lời ả răm rắp và cho dù ả có bảo gì đi chăng nữa thì gã cũng nghe. Hưng giờ chỉ có một ý nghĩ duy nhất là có một đứa con để nối dõi tông đường, và gã có thể đánh đổi bằng bất cứ giá nào, nhưng mong mãi mà chẳng được.

Lấy Kiều được vài tháng, Hưng đã liên tục hối Kiều tìm cách để có con. Kiều lúc này mới tận tình giúp gã.

Ả bày ra thủ đoạn gϊếŧ người để làm thần giữ của, hối Việt mua vài người con gái độ tuổi mới lớn từ biên giới về để ả sử dụng thủ đoạn này. Ả luyện ra lấy ba bốn cái hồn phách để trấn trụ những oan hồn quanh nhà của Hưng, rồi lúc đấy mới làm lễ cầu hồn, mời linh hồn đầu thai đến nhà Hưng để Kiều có thể hạ sinh cho Hưng một thằng con trai.

Và quả đúng như lời của Kiều nói, khoảng độ năm tháng sau, thì ả đã có tin vui. Ả báo cho Hưng biết qua tờ kết quả xét nghiệm đã có thai khiến Hưng mừng như điên. Gã mở hội ăn mừng mời khắp người trong làng, rồi cả các hiệu buôn lớn nhỏ trên thành phố cũng được gã mời về để góp vui giống hệt như cái thời mà gã cưới Thúy về vậy.

Kiều mang thai chín tháng mười ngày thì cũng đã sinh, đứa con sinh ra trông rất bụ bẫm kháu khỉnh giống hệt Kiều. Hưng vui mừng lắm, ngày nào cũng đi sắm sửa đồ đạc cho con, rồi thuê cả người giúp việc đầy nhà. Lại hối luôn cả Việt từ trên thành phố về thăm cháu.

Hôm sau, Việt về quê thật, và mang bao nhiêu là đồ đạc quà mừng cậu. Từ ngoài đầu ngõ, hai ba chiếc ô tô sang trọng hiệu mecedes ben đã được đỗ ở đó. Việt cùng với vợ và mấy cô bồ của gã đi vào nhà bê theo một đống đồ để mừng cho Hưng.

Vừa vào đến sân, thì Hưng đã chạy ra đon đả mà đón Việt nói:

– Ôi mày về chơi với cậu thế này là đã quý hóa lắm rồi, còn phải quà cáp làm cái gì cho nó rách việc ra.

Việt cứ cười đùa khách sáo, kêu Hưng lắm chuyện. Rồi hai người trò chuyện ăn uống vui vẻ lắm. Đến đêm, khi Hưng đã ngủ say, Việt chợt thức dậy, mò vào phòng Hưng rồi đánh thức Kiều.

Kiều lén lút nhìn Hưng, rồi lại ngó ngang dè chừng xung quanh, rồi mới theo Việt đi ra ngoài.

Ra đến ngoài cửa, trốn đến ngoài vườn là Kiều với Việt đã dấm dúi mây mưa. Được mấy hồi xong chuyện, Kiều mới nhìn Việt rồi nói:

– Sao anh để em đợi anh lâu thế, chẳng lẽ anh lại quên em rồi à? Em vào cái nhà này, muốn cướp lấy gia sản của lão ta, cũng chỉ là để làm cho anh vui lòng thôi đấy…

Việt cười, gã thoáng nựng Kiều vài cái lên má rồi nói:

– Được rồi cưng của anh, sau đợt này em muốn gì thì anh cũng chiều!

Kiều nguýt giọng đon đả nói:

– Kể cả việc anh bỏ mấy cô bồ và cả con vợ của anh ấy hả?

Việt gật đầu cho Kiều vui lòng rồi nói:

– Chẳng không bỏ thì gì à, con anh dù sao cũng là em sinh ra. Anh chỉ có mỗi đứa con này, không lấy em thì lấy ai…

Kiều mãn nguyện vui vẻ, gục vào vai Việt. Được một lúc, sắc mặt Việt thoáng chuyển sang vẻ nghiêm trọng rồi nói:

– Thế em đoán chừng xem lão Hưng còn sống được bao lâu nữa?

Kiều lười nhác trả lời:

– Cùng lắm thì dăm bữa nửa tháng là cùng, cái chất độc ấy nó ngấm từ từ qua từng ngày, nên khó mà đoán biết được. Chỉ còn cách chờ thôi…

Việt dùng giọng như đinh chặt sắt chắc chắn nói:

– Em phải lừa được lão, trước khi chết sang tên bản di chúc cho thằng con trai này của chúng mình đấy…

Kiều gật đầu chợt cười nói:

– Mà lão Hưng này cũng đúng là kẻ ngu, em lừa lão bao nhiêu lâu nay là thầy toán mà lão cũng tin.

Việt khẽ lườm Kiều rồi nguýt dài:

– Không tin làm sao được, anh đã bồi dưỡng em bao nhiêu lâu như thế cơ mà, học toán số của thầy Đại được nửa năm mà không thành tài thì hóa là…

Kiều chợt nhéo tai Việt, tức giận nói giọng lí nhí:

– Thì hóa là gì, hóa là gì…

Trong lúc hai kẻ bội bạc dấm dúi ở ngoài vườn, thì lúc này Hưng đã ngủ say. Gã không biết rằng thì ra bấy lâu nay, gã đã bị người ta toan tính. Vốn dĩ gã đáng nhẽ ra phải là người nắm đằng chuôi, ấy vậy mà hơn hết lại trở thành nạn nhân của Việt, người cháu họ xa của mình.

Kể từ cái lúc Hưng mở xưởng để nhuộm lụa, rồi dùng thủ đoạn ác độc để làm ra những tấm lụa quý theo công thức bí truyền, cũng là lúc gã luôn bị những người gã đã nhúng tay vào gϊếŧ quay về ám ảnh gã.

May là cả năm trời nay, có Kiều xuất hiện, nên ít khi những hồn ma như vậy về quấy quả gã. Nhưng ít không có nghĩa là không có, bắt đầu từ vài đêm nay. Gã đột nhiên mơ thấy ông Hùng về mắng chửi gã thậm tệ, và lại tiếp tục nghe thấy những âm thanh khóc lóc hết sức thảm thiết quanh nhà. Có đôi lần, gã còn nhìn thấy bóng dáng người đàn ông cụt đầu đi lại trong căn bếp sau gian nhà chính. Mà nhìn cái bộ quần áo người đàn ông ấy mặc, không ai khác lại chính là Tài, tên cháu họ của gã, mà mấy năm trước gã và Đức đàn em của gã đã ra tay sát hại rồi ném xác Tài xuống sông.

Mỗi lần Hưng nhìn thấy Tài như vậy, là lại một lần sởn gai ốc chạy trối chết. Hưng báo cho Kiều biết những việc ấy, nhưng ả cũng chỉ làm mấy cái lễ qua loa cho có lệ. Những cái lễ của Kiều làm cho Hưng, chỉ có thể ngăn trở hồn ma được vài ngày, rồi đâu lại vào đấy.

Càng ngày Hưng lại càng cảm thấy mệt mỏi, và muốn buông xuôi tất cả. Có đôi lúc gã muốn dừng lại việc sản xuất lụa, nghe theo lời Thúy dặn trước đây là chỉ ăn chay niệm phật để tĩnh tâm cho lòng thanh thản. Thế nhưng Kiều lại gàn gã, cho rằng gã bị dở hơi và lắm trò. Kiều khẳng định chỉ cần có Kiều ở đây là Hưng sẽ chẳng làm sao hết, và cho rằng vì gã đã già nên đâm ra nghĩ quẩn mà thôi.

Đêm nay gã chìm vào giấc ngủ sâu, rồi lại chợt mơ thầy ông Hùng tìm về báo mộng. Gã mơ thấy ông Hùng ngồi trong gian nhà cũ trước đây, hút thuốc lào, uống nước chè rồi chép miệng thở dài liên tục. Hưng thấy ông Hùng không giống như những lần trước xuất hiện, cứ về mà mắng chửi gã tới tấp thì lần này lại khác. Ông cụ chỉ dùng giọng ân cần mà nói với Hưng trong mơ:

– Bố nói với mày cũng như nước đổ lá khoai thôi con ạ, thôi thì dòng họ nhà mình khí số đã tận, nay mai con cứ chuẩn bị sẵn sàng đi rồi bố ở đây bố đón. Còn về đường con cháu, thì tao cũng đã xin cho mày với cái Thúy một đứa con để nối hương hỏa, nhưng đứa trẻ ấy không được để họ Lã nữa, mà phải đổi sang họ Triệu thì mới sống được. Thôi bố chỉ nói với mày như thế thôi, bố đi đây…