Dưới Mồ Huyệt Hoang

Chương 8

Việt Anh thở dài nói:

– Đó vốn dĩ là số mệnh của bọn họ rồi, chúng ta cũng không có đủ khả năng để cứu họ. Giờ nếu để Trần Vũ Bình phát hiện ra, nhỡ đâu hắn lại gọi thêm vô số con quái vật từ cái lỗ đen kia lao ra thì sao? Chúng ta khi ấy chỉ còn con đường chết.

Quyền không cho là đúng, anh nói:

– Cho dù có chết thì tôi cũng phải cứu bọn họ.

Việt Anh bối rối xoa đầu một lúc rồi mới gật đầu nói:

– Được rồi, vậy để chúng ta tìm cách.

Việt Anh vừa nói xong câu đó, thì chợt có một giọng nữ vang lên đầy yếu ớt:

– Cứu tôi!

Khi bọn họ quay đầu lại, thì chỉ thấy một người phụ nữ mặc một bộ quần áo cổ trang đỏ tươi, đang nằm trên mặt đất run rẩy.

Phùng Lê Long thúc giục Việt Anh nói:

– Cậu đến đỡ cô ta dậy, rồi chúng ta lấy đá huyệt hoang sau đó mau chóng rời khỏi đây.

Việt Anh nghe lời chạy tới rìu người phụ nữ đó, người phụ nữ đó yếu ớt nép sát vào thân mình Việt Anh không nói tiếng nào.

Phùng Lê Long cùng với hai lão già còn sống sót, nhảy vào bên trong cái quan tài đá khổng lồ.

Chưa được nửa giây sau, thì đã có tiếng kêu gào khủng khϊếp phát ra từ trong đó. Âm thanh Phùng Lê Long lợm giọng kêu lên:

– Việt Anh, buông người phụ nữ đó ra… cô ta… a

Phùng Lê Long chưa kịp nói xong thì giống như đã bị một thứ gì đó luồn sâu vào trong cổ họng không thể kêu gào thêm được nữa. Máu bắn tung tóe ra từ bên trong cái quan tài bằng đá.

Việt Anh tới đây liền ý thức được có chuyện không ổn. Anh liền cố sức đẩy người phụ nữ ra. Nhưng không ngờ từ lúc nào cô ta và anh đã dính chặt lấy nhau như keo. Người cô ta nặng nề kéo cả thân người anh ngã xuống đất.

Trong quan tài đá lúc này, còn sống sót một lão già bò ra được bên ngoài, lão ta bị cụt mất một cái chân và sau khi rớt ra đến bên ngoài thì bò lê trên mặt đất.

Trong tay lão ta cầm một viên đá màu xanh to chừng hai mươi xăng ti mét. Lão thì thào dúi nó vào tay Quyền và nói:

– Chạy đi!

Lão nói xong như thế thì liền tắt thở. Còn Việt Anh lúc này thì đang phải vật lộn với người phụ nữ, miệng anh ta liên tục gào lên:

– Không, chúa quỷ. Vì sao chọn ta, ngươi cút đi…

Nhưng khuôn mặt người phụ nữ vẫn cười đầy vẻ thích thú, vẻ mặt yêu mỵ hết sức xinh đẹp. Miệng cô ta khẽ hé mở tới trước gần khuôn mặt Việt Anh. Rồi chợt miệng cô ta mở ra to như một cái lỗ máu sâu hoắm hoắm.

Đem cả cái đầu của Việt Anh nuốt trọn vào bên trong. Tiếng xương đứt vỡ đến cực một cái, cũng là lúc mà thân xác Việt Anh lìa khỏi đầu, một tia máu bắn mạnh phun lên trời.

Quyền quá kinh sợ, anh không dám ở lại chỗ này một mình. Vội vàng chạy như bay ra khỏi hướng cửa động huyệt. Khuôn mặt anh cắt không còn một giọt máu nào.

Ra đến nơi bên ngoài thì cuộc chiến vẫn chưa hề kết thúc. Đám người các quốc gia dường như đã lựa chọn cách phá hủy động huyệt. Nên đã cử một đám lính chuyên nghiệp cầm bom hẹn giờ cảm tử xông thẳng vào bên trong.

Quyền cứ mặc kệ bọn họ, tiếp tục xông về phía trước chạy thoát.

Ngay khi anh vừa ra đến bờ biển, thì cũng là lúc hòn đảo phát ra tiếng nổ lớn rung chuyển. Một trận động đất dữ dội diễn ra. Cả mặt đất như sụt lún ngược trở lại chìm sâu xuống nước biển.

Quyền đang loay hoay không biết làm sao, thì chợt ngoài khơi xa. Một chiếc chiến hạm tung bay lá cờ Việt Nam tiến vào trong hòn đảo này. Trên đó có rất nhiều lính hải quân đang cầm chắc tay súng.

Quyền kêu cứu liên hồi rồi lao thẳng xuống biển bơi về phía họ.

Khi anh bơi được một lát thì toàn bộ vùng 16 cũng chìm nghỉm hẳn xuống nước. Một vùng biển chuyển sang màu đỏ thẫm của máu.

Quyền đươc tàu hải quân cứu lên, và giao nộp lại viên đá hoang huyệt. Tiếp đó anh đem hết mọi chuyện kể lại cho thiếu tướng Kiên.

Đám người còn lại của các quốc gia thì coi như xui xẻo, bọn họ đều đã chết hết ở trên hòn đảo đó. Bao gồm hai mươi người lính đặc công của thiếu tướng Kiên cử đi cũng không còn sống sót người nào.

Sau này Quyền trở về, liền đem toàn bộ câu chuyện viết thành một cuốn sách hư cấu để kể lại chuyến hành trình gian nan đó.



Nhưng sự việc tới đó chỉ là bề nổi. Đâu đó trên biển ngoài khơi, giữa vùng 16 có nước biển đỏ lòm. Một cái thân xác trồi lên khỏi mặt nước, lững lờ trôi thả cho sóng vỗ vào mặt. Thân xác đó chính là của Trần Vũ Bình. Rất lâu sau khi cái xác tưởng như đã chết, mà đôi mắt của nó chợt mở to và miệng nở một nụ cười đầy lạnh lẽo.

Ác quỷ luôn luôn hồi sinh.

Hết!