Dưới Mồ Huyệt Hoang

Chương 4

Mấy lão già kia gồm có bốn người, quần áo đều ướt nhẹp như lông chuột dính mưa. Đang run lẩy bẩy mở ra va li, trong đó là rất nhiều cái cọc gỗ.

Mấy lão lấy cọc gỗ ra rồi, thì lại lần lượt cắm xuống mặt đất, thành một bãi cọc gỗ hết sức lộn xộn. Thoạt nhìn theo đó, có thể mơ hồ tưởng tượng ra đó là một hình thù gì rất giống với vẻ ngoài của hòn đảo này.

Rồi mấy lão ta lại lần lượt mắc những sợi dây có màu đỏ như máu, buộc vào hết lượt những cái cọc gỗ, tạo thành một vòng tròn.

Trần Vũ Bình không nhịn được, liền lạnh giọng hỏi:

– Mấy người làm cái trò gì thế hả? Có định đi tìm máy bay hay không đây?

Việt Anh cũng trừng mắt nhìn lại Trần Vũ Bình nói:

– Còn cần phải xác nhận thêm một chuyện đã, nếu anh muốn tự tiện đâm đầu vào chỗ chết thì cứ việc.

Ngay khi đó, bốn lão già kia khuôn mặt kinh khủng hô lên:

– Phát sáng rồi!

Việt Anh cũng tỏ ra cực kỳ sửng sốt, anh ta chết lặng đứng một chỗ hồi lâu.

Trần Vũ Bình không thể chịu nổi thêm nữa bởi hành động kỳ lạ của đám người này, liền lên tiếng hỏi dồn:

– Lũ điên các người mắc bệnh thần kinh hết cả lũ hay sao vậy?

Nhưng Phùng Lê Long ngay đó đã lập tức giải đáp thắc mắc chô anh ta:

– Có thể cậu không tin, nhưng đúng là chúng ta đã gặp chuyện lớn rồi đấy! Đây chính là hòn đảo đó…

Quyền hiếu kỳ hỏi:

– Hòn đảo gì kia? Sao các ông giống mấy thằng thầy bói làng tôi thế?

Phùng Lê Long trừng mắt nhìn Quyền nói:

– Tôi không hề đùa với cậu đâu. Hòn đảo này chính là Huyệt Hoang… Nó là nơi liên kết với Âm giới…

Phùng Lê Long sắc mặt nghiêm trọng, còn Trần Vũ Bình lại bật cười nói:

– Mấy người này điên rồi!

Rồi quay sang nhìn đám sĩ quan hạ lệnh nói:

– Tất cả đều kệ bọn họ hết cho tôi, từ giờ chúng ta sẽ bắt đầu chia nhóm ra để tìm kiếm dấu vết chiếc máy bay bị rơi, tìm kiếm người bị nạn. Tất cả nghe rõ chưa?

Cả đám sĩ quan đều hét to:

– Rõ thưa thủ trưởng!

Rồi họ lần lượt phân tách làm sáu nhóm người. Trong đó có hai nhóm bốn người. Một nhóm bốn người do Quyền phụ trách, một nhóm còn lại do Trần Vũ Bình phụ trách, tản ra xung quanh khắp hòn đảo để tìm kiếm giấu vết máy bay rơi.

Đám người Việt Anh thấy Trần Vũ Bình không quan tâm đến chuyện này thì cũng chẳng thèm để ý. Chỉ tiến tới gần Quyền và nói:

– Nhóm người của các anh đi theo chúng tôi đi, sẽ nhanh hơn đấy!

Khi này, bóng dáng của Trần Vũ Bình đã đi khuất. Quyền cũng không nể nang gì, anh ta cũng rất hiếu kỳ với công việc mà nhóm người của Việt Anh đang làm nên ngay sau đó đã nhanh chóng đồng ý với Việt Anh.

Nhóm người của Quyền và Việt Anh, đi vòng qua phía bên trái hòn đảo khoảng hai cây số, rồi mới từ hướng đó tiến vào giữa trung tâm hòn đảo.

Khi đi được thêm một cây số nữa, thì bọn họ liền phát hiện ra rất nhiều mảnh vụn từ vụ máy bay rơi vãi. Quyền mừng rỡ nói:

– Không ngờ chúng ta lại là nhóm tìm được bọn họ sớm nhất rồi, mau đi nhanh thôi.

Việt Anh thì không cho là vậy, anh chỉ chau mày nói với đám lão già:

– Đúng như điển tịch, vị trí này chính là nơi tiến vào lối vào huyệt hoang rồi. Đây là mồ chôn những thần ma cổ đại như trong truyền thuyết đã nói hay sao?

Phùng Lê Long gật đầu khẳng định nói:

– Đúng là huyệt hoang của thần ma. Chỉ có điều không biết là huyệt này là của một vị thần, hay là chúng ta vô tình đen đủi tiến vào huyệt của một con quỷ hay không thôi.

Việt Anh khẩn trương nói:

– Không cần phải biết đây là thần hay ma, tóm lại đây nhất định là con đường duy nhất tiến tới âm giới. Một cánh cổng không gian xuyên qua tỉ năm ánh sáng, tiến tới đại lục âm phủ, cõi thần ma.

Phùng Lê Long cũng nhanh chóng lên tiếng thúc giục nói:

– Mọi người đi nhanh lên, chúng ta phải đi đến cửa vào huyệt hoang, trước khi bầu trời hồng xuất hiện.

Ông ta nói xong liền dẫn đầu đi trước, đám sĩ quan còn lại cũng ngơ ngác đi theo sau. Quyền không hiểu chuyện gì đang diễn ra, liền đi sát bên cạnh Việt anh cất giọng hỏi:

– Bầu trời hồng mà mấy người nói là cái gì thế?

Việt Anh cười và giải thích:

– Theo như kinh thánh của đạo thiên chúa, bầu trời hồng xuất hiện, là báo hiệu cho sự diệt thế…

Quyền mở to mắt kinh ngạc. Việt Anh lại tiếp tục giải thích:

– Trước khi bầu trời hồng xuất hiện, sẽ có bầu trời màu xanh và bầu trời màu đỏ. Để ý kĩ hiện tượng thiên văn lần thứ hai, khi sao băng rơi trên trời thêm một lần nữa. Từ huyệt hoang nhất định sẽ xuất hiện dị tượng.

Quyền hỏi:

– Dị tượng gì?

Việt Anh chỉ lẳng lặng nói một câu:

– Quỷ…

Rồi đi thẳng không tiếp tục nói chuyện.

Tiếp đó, trên hành trình tiến vào trung tâm hòn đảo mới xuất hiện này. Có thể phát hiện trên chặng đường đi, xác những con mòng biển nằm chết la liệt, tạo thành một giấu hiệu hình thù hết sức kỳ lạ. Thêm nữa, là những con quạ không hiểu tại sao lại có thể xuất hiện tại đây. Chúng bay thành đàn dày đặc xuất hiện trên bầu trời, la ó ầm ĩ hết sức ồn ào.

Đi thêm được chừng một cây số, một cái ụ đất khổng lồ đỏ như máu xuất hiện trước mắt đoàn người. Một cái hốc sâu hoăm hoắm đâm thẳng vào lòng đất tối đen kìn kịt.

Phùng Lê Long cao giọng quát lên cho bốn lão già phía sau lưng:

– Lấy đồ nghề ra đi!

Mấy lão già kia nhanh chóng gật đầu, rồi rút ra từ trong vali một đám bùa chú màu vàng, trên đó toàn là những hình thù kỳ quái. Bọn họ đi tới gần những viên sĩ quan, phát cho mỗi người một tấm bùa rồi giải thích:

– Các cậu phải nắm chặt những lá bùa này trong tay, cố gắng tỉnh táo để bảo vệ chúng tôi. Sau khi tiến vào huyệt hoang, sẽ có nhiều thứ kinh khủng hơn nữa xuất hiện đấy!

Quyền nghe tới đây thì liền lớn tiếng ngăn lại:

– Khoan đã, việc của chúng ta chỉ là tìm kiếm chiếc máy bay bị rơi. Tôi nghĩ không nhất thiết mạo hiểm đi vào trong đó. Nhỡ đâu trong đó toàn là dung nham thì sao? Mọi người nhìn xem, đất ở đây vẫn còn rất nóng. So với rìa ngoài hòn đảo thì nó nóng hơn rất nhiều lần…

Phùng Lê Long nhấn mạnh nói:

– Một công đôi việc cả thôi, nếu muốn tìm chiếc máy bay đó và những người còn sống sót. Chúng ta vẫn phải vào trong huyệt hoang. Cậu nhìn xem…

Phùng Lê Long nói xong liền trỏ tay về phía miệng huyệt. Cái miệng huyệt rộng lớn như một hang động tự nhiên. Bên trong đó có lấp ló một vật gì đó rất quen thuộc đối với Quyền. Rồi một lát sau, anh ta liền há hốc miệng kêu lên:

– Đó không phải là chiếc máy bay hay sao? Thật không ngờ nó chỉ bị xước sát một chút mà thôi, không hề bị vỡ nát.

Một viên sĩ quan cũng đồng tình nói:

– Đúng vậy, thật không nghĩ chúng ta mới đầu phát hiện một vài bộ phận máy bay thì nó chắc chắn không còn nguyên vẹn. Nhưng bây giờ xem ra những người trên đó không sao. Thật may mắn…

Nhưng Việt Anh khi này lại cười nắc lẻ nói:

– Mấy người thật ấu trĩ, cho dù chiếc máy bay đó không bị phá hủy thì sao chứ. Đâu có gì chắc chắn là những người ở trong đó vẫn còn sống sót?

Quyền không cho là vậy, anh ta cố giải thích:

– Máy bay nguyên vẹn có thể chịu được một loại áp lực rất lớn. Cho dù là nhiệt độ hay áp suất bên ngoài có ảnh hưởng thì cũng không ảnh hưởng đến quá nhiều. Qua tình hình quan sát thì tôi lại càng khẳng định, những người ở trong đó chỉ bị ngất một lúc rồi sẽ tỉnh lại nhanh thôi.

Việt Anh vỗ vỗ vai anh ta rồi nói:

– Anh tin tôi đi.

Sau đó anh ta tiếp tục đi về phía cửa động huyệt hoang. Đám người phía sau không nói gì cũng đi theo anh ta.