Dưới Mồ Huyệt Hoang

Chương 3

– Nó nằm trên vĩ tuyến 16, vậy từ giờ chúng ta đặt tên nó là vùng 16. Từ giờ phải cấm tất cả các chuyến bay bay qua vùng 16, cho dù là nội địa hay quốc tế. Mọi người nghe rõ chưa?

Toàn bộ nhân viên trạm không lưu và Quyền đều nghiêm người hô to dõng dạc nói:

– Rõ thưa thủ trưởng!

Thiếu tướng Kiên chợt quay sang nhìn Quyền rồi ra lệnh:

– Trong chuyến bay đêm nay tiến vào thám hiểm vùng 16, cậu cũng cần phải có mặt. Cậu là trạm trưởng kiểm soát không lưu, về vấn đề kiểm soát lưu thông và tình hình vùng này cậu rõ ràng nhất, nên rất cần phải đi theo để hỗ trợ.

Quyền lập tức đáp lại:

– Tuân lệnh thưa thủ trưởng.

Thiếu tướng Kiên nói xong, liền xoay người cùng đoàn sĩ quan, rời khỏi đài kiểm soát.

Đám người Việt Anh cùng với Quyền, sau đó ở lại bàn bạc một chút. Rồi cũng rời khỏi đài kiểm soát để chuẩn bị cho chuyến hành trình sắp tới.



Đúng tám giờ tối.

Một đội bay gồm hai mươi sĩ quan và ba chiếc máy bay trực thăng cỡ lớn đã chờ sẵn tại phi trường Đà Nẵng. Nhóm người Việt Anh sớm đã có mặt. Sau lưng anh ta, đám người Phùng Lê Long mỗi người đều có sắc mặt căng thẳng, nhìn lên máy bay. Trong tay bọn họ, tất cả đều cầm theo một chiếc vali rất lớn. Cũng không biết là rốt cục ở bên trong những chiếc vali đó của bọn họ có ẩn chưa thứ gì.

Mười phút sau, một chiếc xe jeep tiến vào phi trường xuất hiện trước đội bay. Thiếu tướng Kiên từ trên xe bước xuống, sau lưng ông ta là một viên sĩ quan trẻ tuổi, có khuôn mặt điển trai đầy góc cạnh, một vẻ lạnh lùng luôn luôn xuất hiện trên khuôn mặt anh ta.

Thiếu tướng và viên sĩ quan đi đến gần đám người Việt Anh và giới thiệu:

– Đây là Trần Vũ Bình, là một lính đặc công giỏi nhất của tôi. Nhiệm vụ lần này sẽ do cậu ta chỉ huy, các người tuyệt đối phải phục tùng chỉ thị của cậu ta, và trước khi hành động điều gì, cũng cần phải báo cáo lại qua cậu ta để cậu ta cho tôi biết.

Việt Anh gật đầu, cẩn trọng nói:

– Được rồi, chúng tôi sẽ làm theo lời Thiếu tướng.

Nói xong, Việt Anh khách sáo bước tới trước mặt viên sĩ quan trẻ tuổi, giơ bàn tay ra định bắt tay và nói:

– Chào cậu!

Nhưng Trần Vũ Bình làm ngơ, anh ta không hề trả lời, đứng yên bất động như một tảng đá.

Thiếu tướng Kiên thấy vậy thì liền cười nhạt nói:

– Các cậu đừng để ý, lính đặc công cứng rắn như sắt thép. Tâm lý cậu ta cũng giống như tảng đá, không thích giao tiếp…

Việt Anh cũng gật đầu cười nhạt, hơi miễn cưỡng rút bàn tay vừa giơ ra lại.

Một lát sau, người cuối cùng trong đội bay lần này là Quyền cũng đã xuất hiện. Quyền chạy hớt ha hớt hải tới giữa phi trường thở dốc. Thiếu tướng Kiên xác nhận mọi người đã có mặt đầy đủ thì liền hạ lệnh:

– Được rồi! Xuất phát đi…

Nhanh như chớp, quân lệnh như núi đổ. Cả đoàn sĩ quan nhảy lên máy bay ngồi yên vị vào vị trí, thắt dây an toàn. Trần Vũ Bình cũng nhảy lên một chiếc máy bay gần nhất, đeo tai nghe nhắm mắt chờ đợi.

Đám người Việt Anh cũng lục tục kéo lên trên máy bay. Quyền chạy theo sau bọn họ, ngồi vào một chiếc ghế trên máy bay rồi thắt dây an toàn.

Khi tất cả mọi người đã đều yên vị trong vị trí. Tiếng quạt trực thăng ngày một nhanh và mạnh, ba chiếc máy bay nối đuôi nhau bay lên bầu trời. Tiến vào trong màn đêm sâu thẳm.

Thiếu tướng Kiên thở dài một hơi, rồi quay đầu lại ngồi lên xe jeep, hối thúc anh lái xe cho xe rời khỏi phi trường.



Ba chiếc trực thăng tiến về vùng 16, nơi đó sóng rada đều bị vô hiệu hóa hoàn toàn. Chỉ có thể dùng phương thức thô thiển nhất là dùng miệng hoặc ánh sáng ám hiệu để liên lạc.

Mỗi một sĩ quan được trang bị trong chuyến đi này, đều kèm theo pháo sáng, cùng loạt đạn pháo nổ lớn để làm tín hiệu.

Sau khoảng ba mươi phút bay, ba chiếc máy bay chầm chậm tiến vào vùng 16. Và khung cảnh kỳ bí dần xuất hiện trước mắt bọn họ.

Một hòn đảo khổng lồ tự lúc nào đã nghiễm nhiên nằm sẵn ở đó. Cộng thêm là có những thứ âm thanh réo rắt, len lỏi vào trong tâm trí của mỗi người khiến cho bọn họ phải ôm đầu tỏ ra khó chịu. Đến gần đây, máy bay gần như trao đảo sắp rụng. Một giọng nói hốt hoảng vang lên từ trong khoang lái, một viên phi công nói:

– Không ổn rồi, không thể tiến vào thêm bên trong được nữa. Tất cả phải thả thang dây để xuống biển bơi vào đó thôi. Nếu đi thêm là quạt máy bay sẽ ngừng chạy, từ trường ở đây quá mạnh!

Chưa chờ viên phi công nói xong, nhanh như chớp. Trần Vũ Bình đã tháo một chiếc thang dây ở gần cửa thả xuống rồi đu dây nhảy xuống biển.

Tiếp theo đó, lần lượt các sĩ quan ở trên cả ba chiếc máy bay cũng có hành động tương tự anh ta. Bọn họ lao xuống biển mà không một chút sợ hãi, cũng không nói một lời nào.

Quyền là người hành động nhanh nhất trong đám người còn đang ngẩn ngơ còn lại, anh ta lao thẳng xuống biển với một tiếng rú kéo dài.

Đám người Việt Anh lần chần nhìn nhau, mấy lão già xanh mặt nói:

– Chúng tôi không biết bơi…

Chưa kịp đáp lại, thì đã có tiếng viên phi công thúc giục:

– Nhanh lên, còn không nhảy nữa là máy bay sẽ bị hút sâu về phía hòn đảo và rụng xuống đấy. Đến khi đó tất cả đều chết hết…

Việt Anh nghe tới đây, liền gào lên:

– Cơ hội cuối cùng rồi, mấy lão còn không nhảy nhanh lên là coi như công toi.

Mấy lão già run lập cập bước dần về phía cửa. Thì bị Việt Anh đạp cho mỗi người một nhát vào mông và rớt xuống biển. Chỉ còn lại Phùng Lê Long và anh ta. Không chờ anh ta nhắc, Phùng Lê Long đã lạnh lùng nhảy xuống biển mà chẳng cần đu dây.

Việt Anh cũng hít thở sâu thêm một hơi rồi lao theo.

Khi đám người vừa rời khỏi, thì ba chiếc trực thăng trên bầu trời cũng phải trao đảo, vật vã mất một lúc thì mới có thể quay ngược trở lại và thoát ra khỏi vùng 16.

Mấy lão già đi theo Việt Anh sặc sụa ho khan, đám sĩ quan mỗi người thấy vậy, lại bơi tới gần mấy lão lôi mấy lão ta theo bơi cùng.

Việt Anh trong cả đám ấy không tính là bơi giỏi, nhưng cũng là dẫn đầu trong đám người tiến lên hòn đảo bí ẩn, chỉ sau Trần Vũ Bình.

Khi mọi người lên được đến bờ, toàn bộ quần áo của bọn họ đều ướt sũng. Trần Vũ Bình chợt đi tới gần Quyền, cất giọng hỏi:

– Đảo này tên là gì?

Quyền cũng tỏ ra hơi cảm thấy ngạc nhiên, vì từ đầu tới cuối Trần Vũ Bình luôn câm như hến, mà lúc này lại hỏi anh ta như vậy. Chỉ có điều, anh ta cũng rất nhanh gạt đi những dòng suy nghĩ linh tinh đó và trả lời:

– Tôi không biết, trước đây tại khu vực này không có bất cứ hòn đảo nào cả…

Chưa kịp chờ Quyền trả lời xong, đã có tiếng của Việt Anh xen ngang:

– Anh ta không biết thì cũng đúng thôi, tại vì hòn đảo này vừa mới được tạo dựng.

Trần Vũ Bình nheo mày, lạnh lùng hỏi:

– Vừa mới được tạo dựng ư? Làm sao anh biết?

Việt Anh gật đầu, rồi cúi người bốc lên một nắm đất giải thích:

– Mọi người xem, đất ở đây vẫn còn rất nóng, nếu tôi đoán không nhầm, thì vài giờ trước thậm chí nó còn chảy thành dung nham. Chỉ có điều vì sao thời gian ngắn như vậy mà đất ở đây lại có thể nguội nhanh đến như thế thì quả thật là kì lạ.

Trần Vũ Bình nhếch miệng cười, khinh thường Việt Anh nói:

– Dung nham ư? Lũ mọt sách các anh quả thật là một bọn có tư tưởng hết sức viển vông.

Việt Anh chỉ hơi cau mày, cũng không thèm giải thích với đám người Trần Vũ Bình. Mà chỉ quay lưng lại, dùng giọng hối thúc với mấy lão già sau lưng anh ta:

– Mấy lão nhanh lấy đồ ra xác nhận đi, xem đây có phải chính là hòn đảo đó hay không?

Trần Vũ Bình cùng với Quyền, tỏ ra rất hiếu kỳ trước hành động của Việt Anh. Bọn họ chỉ chăm chú nhìn đám người Việt Anh xem xem bọn họ đang làm cái gì.