Dưới Mồ Huyệt Hoang

Chương 1

Trên bầu trời, từng đợt mưa sao băng có màu sắc kì lạ quét qua, từng vệt sáng nhàn nhạt màu xanh lá cây thẫm trông rất kì dị.

Trên Biển sóng vỗ gầm gào, như con dã thú miền viễn cổ bị đè ép vô vàn năm tháng đang muốn trỗi dậy.

Theo vĩ tuyến 16, cách thành phố Đà Nẵng 40 hải lý. Xuất hiện một cái lỗ đen sâu hoăm hoắm, giống như một vòng xoáy hút cạn mọi thứ xung quanh. Nếu một ai đó đam mê khoa học, hẳn sẽ phát hiện ra nó trông giống như một cái lỗ đen vũ trụ được hình thành giống dải thiên hà, cách xa Trái Đất của chúng ta hàng triệu năm ánh sáng.

Cái xoáy lỗ đen cứ mở rộng dần, mở rộng dần. Sau cùng trồi lên một ụ đất rất lớn, rồi hình thành một hòn đảo nhân tạo.

Tại trạm kiểm soát không lưu, tiếng radio bỗng nhiên bị ngắt đứt quãng. Hàng loạt chuyến bay không thể liên lạc với sân bay. Bầu trời đầy bão tố nổi lên và những mảng sao băng kéo theo dày đặc, và kì lạ thêm ở một điểm là chúng chỉ mang toàn màu xanh lá cây.

– TKS, chuyến bay Jetstar BL 220 xin phép được hạ cánh…

Âm thanh của cơ trưởng vang lên đều đặn dồn dập, nhưng không có tiếng đáp lại từ trạm không lưu. Cơn bão ngày càng mạnh, và họ chẳng thể nhận ra được những gì mà mình đang gặp phải vào lúc này.

Máy bay chao đảo, vật lộn giữa không trung. Hành khách bay lên và trùng xuống, nếu không nhờ dây an toàn thì có lẽ thân người họ đã bị đập vào sàn vô số lần.

Mồ hôi cơ trưởng ướt đẫm, vẫn liên tục bấm tín hiệu truyền về trạm kiểm soát hòng cầu cứu. Nhưng vẫn không thể liên lạc được, mọi tín hiệu sóng vô tuyến đều bị chấm dứt.

Rất lâu sau, máy bay ngừng trao đảo. Bầu trời chuyển sang yên tĩnh lạ thường. Cơ trưởng gạt mồ hôi thở phào nhẹ nhõm, cứ ngỡ cơn ác mộng đã qua.

Nhưng điều đó chẳng được bao lâu, vì khi mà chiếc máy bay vừa thoát ra khỏi đám mây phủ kín dày đặc. Thì đôi mắt người cơ trưởng đã mở to đầy kinh hãi và kêu lên thất thanh:

– Ôi…



Tại trạm kiểm soát không lưu, tín hiệu rada mập mờ trong phút chốc lại có thể liên lạc được.

Người ta nghe thấy qua sóng radio vang lên tiếng âm thanh thất thanh của vị cơ trưởng. Sau đó, tín hiệu lại lâm vào tình trạng ngắt quãng, từng tiếng tút tút vang lên dày đặc.

Trưởng bộ phận kiểm soát không lưu Đỗ Hào Quyền lập tức ngồi bệt xuống ghế, đôi mắt thẫn thờ đầy vẻ kinh sợ.

Thấy Quyền có hành động lạ như vậy, một nhân viên trạm không lưu lên tiếng hỏi:

– Trạm trưởng, có chuyện gì xảy ra vậy?

Quyền dùng đôi mắt đờ đẫn, cực kỳ hoảng sợ quay sang nhìn anh ta và nói:

– Xong rồi, đây chính là lần đầu tiên trong lịch sử, là thảm họa, là tai họa. Ngành hàng không Việt Nam đã phải hứng chịu một tai họa lớn…

Người nhân viên không hiểu, anh ta hỏi lại:

– Trạm trưởng, anh nói gì kia?

Quyền run run giọng nói:

– Toàn bộ 236 người, trên chuyến bay BL 220 đều đã tử nạn. Lập tức báo cáo cấp trên…

Quyền vừa nói ra lời này, tất cả những tiếng động, tiếng gõ bàn phím, tiếng hô hào trong trạm kiểm soát không lưu đều ngừng bặt. Từng đôi mắt với vẻ kinh khủng dần xuất hiện, họ chậm rãi ngước lên nhìn màn hình địa đồ ra đa.

Một chấm đỏ khi nãy còn hoàn toàn ngắt quãng, bây giờ đã hoàn toàn biến mất.



Năm phút sau.

Một sĩ quan quân đội khá trung tuổi đeo hàm thiếu tướng. Dẫn theo một đám sĩ quan quân đội bước vào đài kiểm soát không lưu.

Quyền nhanh chóng đứng lên nghiêm người chào hỏi.

Thiếu tướng kia trên ngực có đeo biển tên Hoàng Trung Kiên, gạt tay ra hiệu cho Quyền ngồi xuống.

Thiếu tướng Kiên nhìn chằm chằm vào bản đồ rada rồi trầm giọng hỏi:

– Sự việc nhiễu rada xảy ra cách đây đã lâu chưa?

Quyền nghiêm người báo cáo:

– Thưa thủ trưởng, rada mất sóng vào chín giờ tối hôm qua, nhưng chỉ chập chờn không rõ ràng. Khi ấy trời chưa có mưa bão. Chỉ mới đây khoảng một giờ đồng hồ mới bắt đầu có tình hình xấu xuất hiện…

Thiếu tướng Kiên nghiêm giọng lại hỏi:

– Tại sao đồng chí lại chắc chắn rằng chuyến bay đó đã gặp nạn, mà không phải chỉ vì mất sóng rada thông thường?

Quyền nhanh chóng nói:

– Xin phép thủ trưởng!

Thiếu tướng Kiên gật đầu đồng ý.

Quyền tiến tới gần bản đồ rada, dùng một chiếc bút ăng ten kéo dài trỏ vào màn hình giải thích nói:

– Cách trạm kiểm soát không lưu khoảng độ 40 hải lý, xuất hiện một vùng nhiễu từ trường, nơi này rada không thể hoạt động. Có thể đây là một vụ thử hạt nhân của Triều Tiên, gặp đúng thời tiết mưa bão nên bị bắn đến vùng này. Khiến cường độ phóng xạ dày đặc làm xuất hiện tình trạng nhiễu rada tạm thời. Nếu suy đoán này là đúng, thì chuyến bay đó chắc chắn đã gặp tai nạn vì bị tên lửa bắn hạ. Và còn một sự suy đoán thứ hai…

Quyền dừng lại một chút, dường như vấn đề đến đây thì liền có điều khó nói. Thiếu tướng Kiên thiếu nhẫn nại, thúc giục:

– Vấn đề thứ hai là gì?

Quyền ngẫm nghĩ một hồi rất lâu sau mới dám trả lời:

– Thưa thủ trưởng, hộp đen liên kết với máy bay đã bị nổ tung. Suy đoán không chút thực tế nên tôi không dám nói…

Thiếu tướng Kiên lại hỏi:

– Vì sao đồng chí biết là nó bị nổ tung?

Quyền trả lời:

– Là vì nó có một đoạn mã liên kết với trạm không lưu, khi nó bị nổ đúng lúc thì còn có thể liên lạc lại được. Một dòng mã sẽ được gửi về để báo động…

Quyền nói lời này, vô số người đứng phía sau anh cũng xôn xao nghị luận:

– Đúng vậy, khi ấy thật trùng hợp ở chỗ đúng lúc có tin báo tử. Thì rada lúc đó lại liên lạc được…

Thiếu tướng Kiên vỗ bàn quát lên:

– Đề nghị mọi người trật tự…

Rồi lại nhìn Quyền nhấn mạnh nói:

– Còn điều đồng chí cho rằng không thực tế thì sao? Nói ra rõ ràng, không được giấu giếm. Không thực tế cũng phải nói…

Quyền tỏ vẻ gian nan, khó xử, một lúc sau mới bấm bụng nói liều:

– Khả năng biến cố nữa. Là không phải máy bay gặp nạn vì thử hạt nhân của Triều Tiên, cũng không phải gặp nạn vì bão tố. Mà là vì, mưa sao băng… Có giấu hiệu của nhân loại, ngoài hành tinh.

Chữ nhân loại ngoài hành tinh được Quyền nhấn mạnh. Thiếu tướng Kiên sửng sốt khi nghe tới đây liền cau mày nói:

– Điều đồng chí nói quả là thật sự rất viển vông. Nhưng tôi cho rằng nếu đồng chí đã nói ra như vậy thì hẳn là phải có căn cứ chứ hả. Căn cứ vào đâu?

Quyền nhanh nhảu, chạy đến bàn vi tính, bật một đoạn thu âm sóng radio phát lên rồi nói:

– Mời thủ trưởng nghe kĩ phân đoạn ghi âm này…

Tiếng âm thanh phát lên, một loạt những thứ tiếng nhì nhằng không rõ là nói gì. Xen lẫn trong đó là tiếng kêu gào hoảng loạn của phi hành đoàn. Cuối cùng là một tiếng thét của cơ trưởng chuyến bay và một dòng mã lệnh đọc tự động được truyền đến trạm kiểm soát.

Thiếu tướng Kiên mặt mày nhăn nhó, lại hỏi tiếp:

– Đúng là có tiếng động lạ, nhưng chưa đủ căn cứ.

Quyền lại tiếp tục giải thích:

– Cách đó ba mươi phút, tôi cũng bắt được một tín hiệu tương tự, không phải từ phi hành đoàn, nhưng cũng có âm thanh y như vậy. Chỉ có điều nơi mà nó xuất hiện, chính là vị trí mà hiện giờ sóng rada bị mất!

Quyền lại chạy tới một chiếc máy vi tính khác, một tràng âm thanh nghe có vẻ tương tự được anh bật lên. Anh tiếp tục giảng giải nói:

– Thưa thủ trưởng, tần số âm thanh này hệt như âm thanh của loài cá voi, có điều nó cao cấp hơn nhiều. Để xem chuyện này có chắc chắn hay không. Tôi đã liên hệ thêm với một tiến sĩ nghiên cứu ngành sinh vật biển. Một lát nữa anh ta sẽ có mặt…

Thiếu tướng Kiên mặc dù vẫn không tin tưởng vào chuyện này cho lắm, vì nó hết sức viển vông. Nhưng theo lời khuyên của Quyền, ông ta vẫn hết sức nhẫn nại chờ đợi.