Chăn Đỏ Oan Nghiệt

Chương 2

Ban đầu, Huân không hề có một chút cảm giác lo lắng hay sợ hãi nào hết. Bởi lẽ anh có một niềm tin sắt đá của những người trẻ nhiệt huyết, không nơi đâu không phải là đường.

Anh bị ngất đi và xuất hiện ở nơi này, chứng tỏ là người đàn bà dân tộc kia đã đưa anh tới đây, thì cũng phải có một con đường nào đó để bà ta có thể trở về. Điều khiến Huân thắc mắc duy nhất, chính là vì sao người đàn bà dân tộc ấy lại làm Huân bất tỉnh và thả anh ở nơi này, hơn nữa lại đem tấm chăn đỏ mà anh hỏi mua, đặt lên người anh. Chứng tỏ bà ta lo lắng nơi này tiết trời lạnh, nên đem theo chiếc chăn này nhằm giữ thân nhiệt cho Huân, còn về mục đích tại sao bà ta lại làm như vậy thì Huân không hề rõ.

Hình ảnh cuối cùng Huân nhìn thấy là đôi mắt mở to đáng sợ, cái miệng hôi hám đang trào ra chất dịch đỏ lòm tanh hôi. Khuôn mặt đáng sợ ấy hiện lên thì cũng là lúc Huân ngất đi, và Huân cũng phần nào đoán được, khuôn mặt ấy không ai khác chính là của người đàn bà dân tộc mà lúc trước Huân hỏi mua tấm chăn đỏ.

Nhưng bây giờ, Huân càng đi, càng đi càng thấy hình như mình đã đâm vào một nơi rừng sâu. Sương mù đã dần tan, anh nhận ra rằng mình đã tới một nơi địa ngục. Nơi mà không dành cho cõi người mà nó chỉ dành cho… cõi quỷ.



Một cái vũng máu đỏ tươi đen kịt với những vẩn vẩn tích tụ lại thành một vệt dài nước nhớp nháp, nó giống như là nước rãi của một thứ sinh vật nào đó.

Huân chạm chân vào thứ nước rãi ấy mà thầm cảm thấy kinh tởm đến tột bực. Đó là thứ gì vậy? Anh tự hỏi.

Huân đem tấm chăn nhét vô cái ba lô đeo trên lưng, rồi nhanh chóng rút chân ra khỏi cái vũng nước đỏ lòm đầy nhớp nháp.

Đi tiếp thêm một chút nước, khung cảnh xung quanh bắt đầu dần biến đổi. Những thứ kinh dị mà trước nay Huân chưa từng nhìn thấy dần xuất hiện.

Ẩn sau lớp sương mù trải dài dằng dặc, giờ đây lại là một tòa lâu đài to lớn đồ sộ. Thứ kinh tởm nhất khiến Huân muốn lợm cổ họng, là tòa lâu đài này được xây dựng bằng những khúc xương, những khúc xương người trắng ởn.

Huân tự hỏi đây là nơi nào vậy? Không phải là anh đang ở một căn nhà ở cuối một lối đường mòn hay sao? Bà già người dân tộc kia đã ném Huân đến chỗ này, tột cùng là nơi nào? Đâu là con đường có thể khiến anh trở về chốn cũ.

Huân cố gắng kìm nén sự kinh tởm, bước tiếp về phía trước.

Anh bắt đầu đảo mắt dõi lên tòa lâu đài được xây dựng bằng xương cốt, bàn tay chậm rãi sờ vào một khúc xương. Lạ thay, khi đôi bàn tay anh chạm vào khúc xương ấy, thì nó liền tan ra thành một đống bụi vụn, giống như khúc xương ấy đã tồn tại ở đây vô tận năm tháng.

Tiếp theo đó, như một hiệu ứng domino, toàn bộ tòa lâu đài được xây dựng bằng thi cốt trực tiếp toái thành phấn vụn, bụi bay tung mù mịt. Chỉ một cái chạm tay nhè nhẹ của Huân, đã khiến cấu trúc đồ sộ của một tòa lâu đài hoàn toàn bị phá hỏng.

Anh không tin vào những gì mà mắt mình vừa mới nhìn thấy. Anh dụi mắt một lúc rồi gần như bừng tỉnh, vì tự lúc nào anh đã quay trở lại căn nhà cũ trên đỉnh đồi, và trong tay anh giờ này đang nắm tấm chăn đỏ. Chiếc xe máy vẫn còn đang ở bên, cứ như một cố sự vừa rồi xảy ra, hoàn toàn chỉ là do ảo giác vậy.

Huân tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, anh ngơ ngác nhìn quanh thì đã thấy căn nhà của bà già dân tộc kinh tởm kia đã biến mất, tựa như chưa hề tồn tại. Cũng thật giống như tòa lâu đài xương cốt mà anh đã phá hỏng, rõ ràng đã nhìn thấy trước mắt, vậy mà cuối cùng nó lại không phải là thật.

Vậy căn nhà của bà già đó đã biến mất đi đâu? Cả bà ta cũng như vậy nữa, chắc chắn rằng không thể là việc anh tưởng tượng ra được, vì minh chứng vẫn còn rất rõ ràng. Tấm chăn đỏ ấy vẫn đang còn ở đây và Huân vẫn đang cầm nó trên tay.

Tìm kiếm thêm một lúc nữa, Huân không tìm thấy thêm một điểm khác biệt nào. Cuối cùng anh đành phải tự lắc đầu cho rằng những sự kiện mình vừa mới trải qua chỉ là một sự tưởng tượng vậy.

Chiếc ba lô còn vắt trên yên xe máy, đèn pha chiếu rọi về phía cuối đồi, bạt ngàn toàn là ngô.

Huân lên xe, quay trở lại đường cũ để đi ra đại lộ, trở về thị trấn Nậm Nhùn.

Khi vừa mới ra đến đại lộ, Huân thấy một chiếc xe phân khối lớn vùn vụn phóng qua, rồi đột nhiên chiếc xe ấy ngừng lại, quay đầu, chạy sát về phía Huân.

Một giọng nữ vang lên:

– Anh Huân, anh đi đâu mà làm cả đoàn lo sốt vó hết cả lên. Bọn em còn tưởng anh lạc đường chỗ nào nên chia nhau đi tìm…

Huân nhìn kĩ lại, liền phát hiện ra đó là Liên, cô em gái trẻ nhất trong đoàn phượt lần này. Huân cười nói:

– À, anh thấy cái đường mòn đẹp quá, nên rẽ vào thử xem. Để mọi người lo lắng rồi, chúng ta về thôi!

Liên hơi cảm thấy khó hiểu, nhưng cũng gật đầu. Rồi cô phóng xe đi trước dẫn đường.



Thị trấn huyện thành Nậm Nhùn của tỉnh Lai Châu, là đơn vị hành chính cấp huyện gần nhất với đất Trung Quốc trên toàn tỉnh, cũng là nơi có nhiều cảnh đẹp hoang sơ mà hiếm người biết đến.

Đoàn đội đi phượt lần này của Huân có tổng cộng mười hai người, đều hẹn nhau sau khi thăm thú hết các nơi của huyện thành Nậm Nhùn, sẽ họp mặt tại thị trấn huyện thành làm một bữa cơm cuối cùng. Sau đó bọn họ mới trở lại tỉnh Điện Biên thăm hầm tướng Christian de Castries hay theo tên gọi của người Việt thì chính là hầm tướng Đờ Cát, rồi kết thúc chuyến hành trình thăm thú vùng đất Tây Bắc nửa tháng để trở về Hà Nội.

Mất thêm ba mươi phút nữa, Huân cùng với Liên đã chỉ còn cách thị trấn Nậm Nhùn chưa đến mười lăm cây số.

Hai người gặp lại đoàn phượt của mình trên một khúc cua vắng người của đại lộ. Tại khúc cua này, trước đây đã có không ít người đã từng gặp tai nạn ở đây vì khuất tầm nhìn.

Đoàn trưởng của đoàn phượt lần này là Tiến, một vị Tiến sĩ trẻ tuổi ngành khảo cổ học. Tiến ngoài đam mê khảo cổ, lại còn rất mê phượt danh lam thắng cảnh.

Nghe tin Huân mất tích, Tiến trước đó đã cử bốn người đi dò tìm tung tích của Huân, đến Liên là người thứ năm thì cuối cùng cũng đã thu được kết quả.

Tiến nhìn thấy Huân trở về, liền thở phào nhẹ nhõm, anh nói:

– Tôi còn cứ tưởng là cậu chết ở chỗ nào rồi kia, rốt cuộc là cậu đi đâu thế hả?

Huân gãi đầu gãi tai tỏ ra áy náy, rồi chợt như sực nhớ ra điều gì đó anh nói:

– Mọi người, tôi vừa kiếm được một thứ này. Mọi người xem…

Huân nhớ đến tấm chăn đỏ, liền chìa ra cho Tiến, Liên và tám người trong đoàn đang có ở đây xem.

Nhìn thấy Huân rút ra một tấm chăn có màu đỏ, lại bóng bẩy óng ánh. Liên vừa nhìn đã cảm thấy thích, liền hứng thú reo lên:

– Ôi! Cái chăn đẹp quá, anh kiếm nó ở đâu vậy?

Tiến đứng bên cạnh Liên, thấy Huân lôi ra tấm chăn đỏ, thì chỉ liên tục nhíu mày như đang suy nghĩ đến điều gì đó.

Huân thấy mọi người hỏi về lại lịch của tấm chăn, liền không hề giấu giếm. Anh nói:

– Kể ra thì cũng lạ, tôi tìm thấy nó ở một căn nhà của một người phụ nữ dân tộc, tại chính điểm cuối đường mòn mà tôi đi vào. Thế nhưng không hiểu sao khi cầm xong tấm chăn này, là tôi lại bị ngất đi đến bất tỉnh. Khi tỉnh lại thì cái nhà của bà ta ở đâu tôi cũng không còn thấy nữa, chỉ thấy mình đang nằm giữa đường…

Huân kể xong, người nào người nấy đều cười, và cho rằng Huân đang nói đùa để dọa mọi người.

Riêng Tiến thì không nói gì đến vấn đề này, anh chỉ im lặng một chốc rồi chợt nói:

– Còn bốn người nữa đang quay lại tìm cậu, chúng ta phải chờ họ rồi mới có thể tiếp tục đi. Chắc đêm nay họ không về nhanh được ngay đâu, chúng ta tìm một chỗ trống trải gần đây rồi hạ trại nghỉ qua đêm thôi!

Huân áy náy, gãi đầu gãi tai nói:

– Em xin lỗi, vì em mà mọi người phải chịu khổ như vậy, không thì hôm nay cả đoàn được ngủ trong nhà nghỉ ấm áp rồi!