Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 2 - Chương 39

Thuộc hạ Tiểu Thất làm việc chưa bao giờ cần hắn quan tâm.

Tần Vãn được Yến Phù Hoa phái tới cho Tiểu Thất sai sử vào Phiêu Hương viện không bao lâu đã nắm hết thảy thực quyền, trở thành chủ tử phía sau của Phiêu Hương viện.

Phiêu Hương viện hiện giờ mặt ngoài tuy là kỹ viện, nhưng ngầm là một phân đà của Phù Hoa cung tại Quy Nghĩa huyện.

Mà người Tần Vãn phải nghe lệnh chính là một bộ khoái nho nhỏ trong nha môn Quy Nghĩa huyện, Trần Thất.

Tiểu Thất trèo tường vào hậu viện Phiêu Hương viện, trực tiếp đi tới tiểu lâu của Tần Vãn.

Tần Vãn ở bên trong đang xem sách, vừa thấy Tiểu Thất tức khắc đứng dậy chào đón. “Phó cung chủ hữu lễ.” Nàng nói như vậy.

Tiểu Thất khoát tay áo, nghênh ngang đi vào trong khuê phòng cô nương người ta.

Tiểu lâu của Tần Vãn kỳ thực bố trí rất đơn giản sạch sẽ, bởi vì chỗ này không phải thanh lâu chiêu đãi khách nhân. Nơi này chỉ dùng làm nơi Tiểu Thất nghỉ tạm, là sương phòng Tần Vãn đặc biệt chuẩn bị vì cho Tiểu Thất.

Tiểu Thất nằm lên ghế quý phi, từ sau rèm liền có hai cô nương đi ra. Các nàng hướng Tiểu Thất hô thanh: “Công tử!” Sau đó đi tới bên Tiểu Thất, một vắt khăn vì hắn lau mặt, một thay hắn lau tay, còn giúp hắn cởi giầy, nơi này đấm bóp nơi kia đấm bóp, bộ dáng lanh lợi khiến Tiểu Thất ấm lòng đến hốc mắt đều rưng rưng.

“Hai người các ngươi tới từ khi nào?” Tiểu Thất hỏi.

Tử Vấn cùng Tố Hành nhu thuận đáp: “Mới tới mấy hôm trước.”

Tiếp theo Tố Hành phân phó người bên ngoài, nhóm tiểu tư lập tức bưng lên nước ấm. Các nàng hiểu rõ tính nết Tiểu Thất, mỗi khi quay về Tiểu Thất nhất định muốn tắm rửa tịnh thân, sau đó chuẩn bị ngủ nghỉ.

Công tử của các nàng ở bên ngoài bôn ba không ngừng, thật sự quá mức vất vả.

Trong lúc Tiểu Thất tắm rửa Tần Vãn ra ngoài trong chốc lát, chờ Tố Hành Tử Vấn hầu hạ tốt, nàng mới đi vào.

Tiểu Thất tắm táp sạch sẽ nằm nghiêng trên giường, Tử Vấn ngồi dưới giường ôn nhu thay hắn bóp chân, Tố Hành thì bưng tiểu điểm tâm hắn yêu nhất từng miếng từng miếng đút cho hắn, Tiểu Thất vẻ mặt thong dong mà thả lỏng, mí mắt buông xuống xem chừng muốn ngủ. Tần Vãn nhìn dung nhan kỳ thực cũng không xuất chúng của Tiểu Thất đến xuất thần một chút, người này, phó cung chủ Phù Hoa cung bọn họ, trời sinh đã có loại khí độ hấp dẫn người, vô luận khuôn mặt hắn là “Trần Thất” hay là “Lâm Ương”, đều làm cho người ta không cách nào bỏ qua.

Tiểu Thất miễn cưỡng phiêu mắt nhìn Tần Vãn hỏi: “Gần đây trong cung có xảy ra chuyện gì không?”

Tần Vãn thuyết một ít việc lớn nhỏ của Phù Hoa cung gần đây cho Tiểu Thất nghe, vẻ mặt vô cùng cung kính.

“Còn cung chủ cùng tiểu cung chủ?” Tiểu Thất lại hỏi.

Tần Vãn tinh tế thuật lại tình hình hai người cho Tiểu Thất.

“Ân.. Không xảy ra việc gì là tốt rồi…” Tiểu Thất gật đầu.

Lát sau, Tần Vãn lui ra ngoài, Tố Hành thấy mắt Tiểu Thất nửa nhắm nửa mở liền hỏi: “Công tử, Tử Vấn có học mấy thủ khúc, để nàng gẩy nghe một chút không?”

“… Cũng tốt.” Tiểu Thất đánh cái ngáp.

Bên ngoài trời vẫn sáng, nhật quang bạch lượng hắt nghiêng bên cửa sổ tiểu lâu, Tố Hành châm đàn hương trong lư, Tử Vấn mang cầm tới, ở trong phòng nhẹ nhàng gảy đàn.

Tiểu Thất nằm nghiêng trên giường bán híp mắt, ăn từng miếng từng miếng hoa quả Tố Hành truyền tới.

Đầu tiên Tử Vấn gảy mấy khúc nhẹ nhàng, đại gia hắn cũng khoái trá ngâm nga theo: “Trăng ba mốt đón xuân hoa nở rộ, mỹ nhân a, một đám đi đến~~”

Tiếp theo khúc càng gảy âm điệu càng chậm, hắn liền thoải mái nhắm mắt lại, miệng còn thủ thỉ, từ từ theo làn điệu ôn nhu chìm vào mộng đẹp.

***

Tiểu Lan Hoa từ Thanh Châu trở về, kể một việc khiến cho Lan Khánh kinh ngạc.

Nguyên lai ngày đó Lan Khánh dẫn Tiểu Trư đi đến Thanh Châu,

lão bà bà mù mà Tiểu Trư ngửi quần áo Đàm Hoa sau ba ngày hai đầu chạy tới cắn cải trắng người ta chính là mẹ Đàm Hoa, mẹ Đàm Hoa năm mươi tuổi mới sinh được một nhi tử là Đàm Hoa, lão bạn đi, nhi tử thất tung, chỉ còn bà cô linh linh tại Thanh Châu bán đồ ăn.

Tiểu Lan Hoa cùng mẹ Đàm Hoa mới gặp đã như quen thân, liền nhận bà làm mẹ nuôi, sau đó đón trở về Quy Nghĩa huyện sống cùng nàng.

Lan Khánh nghe xong vô cùng đắc ý lại ôm heo yêu đi tìm Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh khoe mẽ.

Tiểu Xuân cười cười xoa đầu Tiểu Trư, chỉ có Vân Khuynh vẫn giống như trước kia ly thật xa, không chịu tới gần Tiểu Trư nửa phần.

“Tiểu Trư thực sạch sẽ, ba ngày ta đều tắm cho nó một lần!” Lan Khánh nói như vậy với Vân Khuynh, nhưng Vân Khuynh nghe thấy heo kia cư nhiên ba ngày mới tắm một lần lại càng trốn xa hơn.

Tiểu Xuân nhìn vẻ mặt Vân Khuynh liền chỉ vào người kia cười.

Lan Khánh cảm thấy Tiểu Xuân cười đến mặt đỏ hồng trông thật đáng yêu, ngón tay ngắn ngủn cũng thật đáng yêu, làm hắn nhớ tới tiểu Tiểu Thất đêm qua nằm ở trên giường hắn mặc hắn đùa bỡn.

Tiểu Tiểu Thất bộ dạng giống như Tiểu Xuân, một đôi mắt hoa đào cơ hồ y hệt, chỉ là trên mặt tiểu Tiểu Thất có nhiều rất nhiều vết kiếm, vết thương này tuy rằng ngày thường bị Tiểu Thất dấu dưới lớp nhân bì diện cụ, nhưng mà chỉ cần nghĩ đến, hắn vẫn thấy trong lòng không thoải mái.

Lan Khánh liền hỏi: “Ngươi là thần y, nhất định y thuật rất lợi hại, cái gì cũng có thể trị phải không?”

Tiểu Xuân đáp: “Đương nhiên, không có gì là ta không thể trị!”

Lan Khánh nói: “Vậy vết thương lưu lại trên mặt một người lâu thật lâu có thể trị không?”

Tiểu Xuân sửng sốt, hiển nhiên biết Lan Khánh nói tới ai. Hắn lấy ra một bình bạch ngọc nhỏ từ trong ngực giao cho Lan Khánh, nói: “Cái này là Hồi Xuân cao, là hồi xuân thánh phẩm trên trời dưới đất có một không hai! Chỉ cần dùng một chút, chẳng những có thể tiêu hủ

(thối nát, mục ruỗng)sinh cơ, dung mạo tái sinh, còn có thể làm cho tóc bạc da mồi trở lại mỹ mạo thanh xuân. Không nói ngươi không tin, thứ này rất được! Năm đó khẩu tử nhà ta bị vây khốn trong đám cháy, sau tìm được thì nửa gương mặt đã bị đốt trọi, cũng là ta dùng Hồi Xuân cao này bôi từng điểm từng điểm, đem khuôn mặt như ngọc của hắn từ từ quay lại.”

Tiểu Xuân lại nói: “Mặt thất sư huynh tuy rằng bị thương mười mấy năm nhưng cũng không việc gì, chỉ cần kiên nhẫn bôi, không đến một tháng liền có thể hoàn lại khuôn mặt kiền kiền tinh tịnh anh tuấn tiêu sái cho hắn!”

Lan Khánh vô cùng cao hứng nhét Hồi Xuân cao Tiểu Xuân cho hắn vào lòng ngực. Sau đó Tiểu Xuân lại tự biên tự diễn kể thuốc này có bao nhiêu hảo, nhìn mặt khẩu tử nhà hắn đến vết tích bị lửa đốt cũng không có, còn nói năm đó vài lần sư phụ muốn giúp thất sư huynh tiêu đi vết thương đó thất sư huynh cũng không chịu, nhưng lần này nếu đại sư huynh xuất mã, nhất định có thể thành, còn nói thất sư huynh trong lòng vẫn còn đọng lại chút gút mắc nho nhỏ mà thôi, đại sư huynh nên cố gắng làm hết thảy tiêu tan vân vân…

Đôi hoa đào mắt linh động lúc nói chuyện mở thật lớn, khiến Lan Khánh nhịn không được nhớ tới bộ dáng Tiểu Thất thu nhỏ lại.

Cảm thấy tiểu phấn đoàn trông rất ngon miệng, nghĩ nghĩ, Lan Khánh liền há mồm, cắn một miếng lên khuôn mặt phấn nộn của Tiểu Xuân.

“Oa ô nhất nhất” Tiểu Xuân sợ tới mức kêu ra tiếng.

Nhưng Lan Khánh cắn xong còn cảm thấy hết sức ghiền răng ngứa ngáy, lại bắt lấy tay Tiểu Xuân, hướng đến bàn tay nhỏ bé mềm mềm, cắn một miếng nữa.

“Ngươi hỗn trướng— buông hắn ra—” Vân Khuynh đứng một bên xa xa nhưng vẫn chú ý đến bọn họ phát giác Tiểu Xuân bị cắn, thân thể người yêu dính nước miếng kẻ khác liền giận dữ rút kiếm ra.

Nhưng một cái tiểu oa y bạch y nho nhỏ chưa dài răng, cầm một thanh kiếm rất dài, thêm gương mặt nổi giận đùng đùng phồng hết lên thoạt nhìn so với Tiểu Xuân còn ngon miệng hơn trăm ngàn lần.

Kết quả Vân Khuynh không xông tới còn đỡ, hắn tới gần Lan Khánh, Lan Khánh chẳng những tránh cũng không thèm tránh, ánh mắt còn tỏa sáng nhảy ra sau gáy Vân Khuynh.

Sau đó hai người lăn lộn trên đất đánh đấm.

“Đừng a–” Tiểu Xuân ở bên khẩn trương kêu to.

Lan Khánh giương mồm to cắn Vân Khuynh vài miếng, cắn chỗ này lại cắn chỗ kia, cắn đến Vân Khuynh thiếu chút nữa phát điên.

Đêm hôm đó, tôi tớ nha môn nấu một thùng nước ấm đưa đến viện của Vân Khuynh cùng Tiểu Xuân, bởi vì dính nước miếng kẻ khác, Vân Khuynh đem bản thân cùng Tiểu Xuân ngâm trong thùng tắm rửa lâu lắc không ra.

Lan Khánh ở cừa phòng bọn họ ngó nghiêng toan vào tắm cùng, nhưng nhiều lần đều bị Vân Khuynh đuổi ra.

Vân Khuynh tức giận đến gân xanh trên trán đều nổi lên, ánh mắt sắc bén giống như muốn gϊếŧ người.

Lan Khánh cố vài lần cũng không vào được, hắn ở ngoài cừa phòng giận rống: “Ta không thèm cùng các ngươi tắm, ta đi tìm Tiểu Kê tắm!”

Nhưng rống thì rống vậy, chạy về tiểu viện của mình tìm gà mới phát hiện…

Kỳ quái, sao lại không thấy gà của hắn?

“Di?” Vuốt qua đệm giường lạnh ngắt vừa thấy đã biết không có người nằm qua, Lan Khánh nghi hoặc.

“Gà a?” Hắn nhìn trái nhìn phải kêu một tiếng.

Tiểu Kê chạy đi nơi nào, làm sao đột nhiên lại biến mất?

***

Phê văn do tam ti hội thẩm truyền tới Quy Nghĩa huyện, Đông Phương Lôi Dẫn bị hành hình.

Tuy rằng Đông Phương Chiên vẫn ý đồ cướp ngục vài lần, nhưng không có biện pháp ngăn cơn sóng dữ, chỉ có thể mắt nhìn nhi tử đầu rơi xuống đất trên pháp trường, lão lệ tuôn trào, khóc rống ra tiếng.

Tiểu Thất ở trong tiểu lâu của Tần Vãn, nghe bọn nha đầu kể lại sự việc phát sinh bên ngoài, hắn híp mắt nằm ườn trên giường vạn phần nhàn nhã, Tử Vấn gảy cầm, Tố Hành bóp vai, làm cho cả người hắn thoải mái vô cùng. Ngay lúc Tiểu Thất sắp ngủ, hai chú chim đột nhiên từ ngoài cửa bay lại, một con hồng ly điểu to bằng bàn tay ríu rít kêu hai tiếng, điểu này chính là chim yêu Tiểu Hồng của Tiểu Thất. Còn bên cạnh Tiểu Hồng là một con tiểu hắc điểu đại khái to bằng ngón cái, tiểu hắc điểu kia chiêm chϊếp kêu hai tiếng, cùng tiểu hồng điểu nhĩ tấn tư ma, cảm tình tựa hồ rất tốt.

Tiểu Thất buồn ngủ không nhận thấy có chim bay vào tiểu lâu, sau đó lực tay Tố Hành đột nhiên yếu đi rồi ly khai người hắn.

“Sao không tiếp tục xoa bóp? Công tử nhà ngươi đang rất thoải mái!” Tiểu Thất nhắm mắt nói.

Một đôi bàn tay trắng noãn như ngọc vươn tới nhẹ nhàng bóp nắn vai Tiểu Thất.

“Ân…” Tiểu Thất thoải mái hừ thanh. “Lực đạo không tồi, so với mới rồi tốt hơn nhiều…”

Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh truyền đến, đôi tay trên vai Tiểu Thất thình lình sử lực, bóp đến mức Tiểu Thất nhảy dựng khỏi giường, lớn tiếng kêu to: “Đau chết, Tố Hành ngươi muốn gϊếŧ người sao?”

Nhưng đợi Tiểu Thất ngoái đầu nhìn lại người bên cạnh hắn, kế tiếp chính là run rẩy, mắt trợn thật lớn, ngay cả nói cũng không nên lời.

“Thoải mái sao? Có muốn thêm mấy lượt nữa không?” Lan Khánh một thân đen tuyền như ác quỷ chui từ dưới đất lên, song nhãn sâu không thấy đáy nhìn thẳng Tiểu Thất, mục quang âm u.

“Đại, đại, đại sư huynh—” Thanh âm Tiểu Thất đột nhiên cất cao. “Ngươi sao lại tới đây?”

Lan Khánh liếc nhìn hai chim tương thân tương ái trên bàn nói: “Tiểu hắc điểu kia là Tiểu Xuân cho ta, hắn nói con chim kia cùng chim của ngươi cảm tình tốt lắm, chỉ cần đem chim thả ra tức có thể tìm thấy tiểu hồng điểu của ngươi, chỉ cần tìm được tiểu hồng điểu, tự nhiên sẽ tìm được ngươi…”

“Hắc… hắc hắc hắc hắc…” Tiểu Thất rụt cổ nói: “Sư đệ ta có thông cáo với Thi đại nhân, hiện đang nghỉ phép… Sư huynh hưng trí như vậy, lại tới tìm sư đệ ta…”

Lan Khánh âm trầm nói: “Không phải đã nói không cho ngươi đến thanh lâu? Ngươi lại tới thanh lâu làm gì? Lần trước bất quá một cô nương tiếp khách, hôm nay lại còn hai? Trần Tiểu Kê, ngươi rốt cuộc có đem ta để trong mắt? Cư nhiên to gan như vậy, ngay cả lời ta nói cũng không nghe!”

“Nghe nghe nghe nghe, mọi lời sư huynh ta làm sao dám không nghe!” Tiểu Thất muốn nhảy ra sau nhưng sợ làm Lan Khánh tức giận, đành bức mình tiếp tục dừng tại chỗ, nói: Ngươi nghe ta giải thích, trước đừng phát giận. Phiêu Hương viện này đã được Phù Hoa cung thu mua, ta là tới thăm dò, thuận tiện nghe thuộc hạ báo cáo sự tình lớn nhỏ của Phù Hoa cung, tuyệt không có ý phiêu kỹ túc xướng, ngươi ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, đừng cởϊ qυầи ta đánh bản tử! Nếu đánh đủ một lần bốn mươi đại bản, sư đệ ta tuyệt đối mất mạng, bồi đám Đàm Hoa hạ âm phủ sau đó đầu thai chuyển thế luôn!”

“A?” nhãn tình Lan Khánh thoáng liếc hai nữ tử đứng phía sau: “Vậy hai người kia là vì chuyện gì?”

“A a a a a phải phải” Tiểu Thất vội vàng vẫy vẫy, nói với hai nha đầu: “Tố Hành Tử Vấn, mau tới bái kiến Thi Tiểu Hắc đại nhân! Vị Tiểu Hắc đại nhân này là ngỗ tác Thi đại nhân lợi hại nhất, được huyện lệnh đại nhân coi trọng nhất Quy Nghĩa huyện nha môn ta, kỹ thuật khám nghiệm tử thi của hắn siêu việt, thế gian tuyệt đối không người sánh bằng, còn có còn có, hắn một thân võ công xuất trần tuyệt luân, là trình độ công tử nhà ngươi khổ luyện mười đời cũng không đuổi kịp!”

Tố Hành Tử Vấn không hổ là nha hoàn Tiểu Thất thương yêu nhất, chỉ cần một ánh mắt ám hiệu, các nàng cũng có thể hiểu ý.

Hai nha đầu kia đi về phía Lan Khánh, đại đại hành lễ, nhất là Tố Hành, mở to đối mắt ngập nước sùng kính nhìn Lan Khánh nói: “Nguyên lai ngài chính là Tiểu Hắc sư huynh đại nhân mà công tử vạn phần tôn sùng, suốt ngày nhắc bên miệng, tiểu nữ nhiều lần được nghe tên Tiểu Hắc công tử từ miệng công tử, hôm nay được thấy, thật đúng là phúc khí của hai người chúng ta.”

Tử Vấn nhẹ giọng nói: “Tiểu Hắc công tử vạn phúc, Tố Hành Tử Vấn bái kiến công tử.”

“Hai nàng là nha hoàn của ngươi?” Thái độ cung kính của Tố Hành Tử Vấn làm cho Lan Khánh thập phần hưởng thụ, ánh mắt hắn tái quay về trên người Tiểu Thất, một thân liệt khí cũng thu hồi.

Tiểu Thất gật đầu như đập tỏi. “Trước kia vốn có bốn, nhưng đã gả đi hai, hai nha nha đầu này cũng đang tìm hiểu hảo nhân gia, chờ có người gia thế không tồi, nha đầu cũng hợp ý, sẽ gả đi.”

Lan Khánh hỏi: “Bao tuổi? Gả sớm như vậy?”

“Hai ba, hai tư!” Tiểu Thất đáp.

Lan Khánh gật đầu, biết hai người này là nha hoàn của Tiểu Thất chứ không phải thanh lâu nữ tử gọi tới bồi rượu cũng hết giận rất nhiều.

Tiểu Thất vội vàng nháy mắt ra hiệu, Tố Hành liền rót một chén rượu mang tới, Tiểu Thất cầm lấy cung kính đưa tới trước mặt Lan Khánh.

“Sư huynh uống rượu, đây là Hoàng Tửu hai mươi năm chính gốc Nam Thành, thứ tốt a!”

Lan Khánh vừa nghe nhãn tình sáng lên, tiếp nhận chén rượu ngửi ngửi, lộ ra tươi cười nho nhỏ.

Tiểu Thất lấy bình rượu, thay Lan Khánh rót một ly lại một ly.

“Sư huynh muốn bóp chân không?” Tiểu Thất nịnh nọt nói: “Hai nha đầu lực tay không tồi, bóp rất thoải mái.”

“Ngươi bóp.” Lan Khánh nói.

Tiểu Thất đưa bình rượu cho Tử Vấn, đợi Lan Khánh nằm thẳng trên giường liền hướng chân hắn nắm a nắm, gõ a gõ, cẩn thận hầu hạ đại sư huynh nhà hắn.

“Sư huynh tìm ta không biết có chuyện gì?” Tiểu Thất thật cẩn thận hỏi.

Lan Khánh hừ một tiếng: “Ta mới xoay người đã không thấy ngươi, vì sao ngươi muốn xin nghỉ không báo ta, lại tìm cha ta báo?”

Tiểu Thất nói: “Sư đệ thấy sư huynh cùng Tiểu Xuân Vân Khuynh chơi rất vui vẻ, không dám quấy rầy nhã hứng ba người các ngươi cho nên mới lén tìm Thi đại nhân.”

Lan Khánh chớp chớp mắt, đột nhiên nhớ tới lời Tiểu Xuân nói với hắn lúc hắn phát hiện không thấy Tiểu Thất, cơ hồ muốn lật tung toàn bộ nha môn lên. Lan Khánh từ trên giường ngồi dậy, cười mèo nhìn Tiểu Thất nói: “Tiểu Xuân bảo ta lạnh nhạt với ngươi, cho nên ngươi không vui mới chạy mất, có phải như vậy không?”

“A?” Tiểu Thất lặng đi một chút.

“Tiểu Xuân còn nói cái gì… Trước kia ta thực thích Vân Khuynh… Cho nên ta tìm Vân Khuynh cùng hắn chơi ngươi liền ghen tị…” Lan Khánh nghĩ một chút, tuy cảm thấy Tiểu Xuân khẳng định cũng giống Tiểu Thất, lẫn lộn mình với đại sư huynh của hắn, nhưng khi nghe Tiểu Thất nói như vậy, trong lòng cũng có chút cao hứng.

Mặt Lan Khánh tiến sát trước bộ mặt ngơ ngác của Tiểu Thất hỏi: “Cho nên nói, ngươi ghen tị? Ta toàn cùng Vân Khuynh còn có Tiểu Xuân chơi, không tìm ngươi, cho nên ngươi ghen tị?” Lan Khánh cười đến nhãn tình đều cong lên: “Đúng không, đúng không, đúng không?”

“A…” Tiểu Thất chớp chớp mắt “Không có a… Sư đệ nào dám ghen?”

“Hả—” Đáp án không đúng, Tiểu Hắc đại nhân trừng mắt, kéo dài giọng: “Ngươi nói cái gì—”

Tiểu Thất hít sâu một hơi, lập tức sửa miệng: “Đúng vậy đúng vậy, sư đệ ghen, sư đệ ăn một vại dấm chua thật lớn, hiện nay miệng vẫn còn chua loét, đi không xong a!” Hắn nói.

Lúc này Lan Khánh mới mặt mày hớn hở tiếp tục uống rượu.

Tiểu Thất cũng bồi cười theo.

“Kỳ thực,” Lan Khánh lay động tửu dịch trong suốt trong chén nói: “Ta thích nhất chính là cha ta, sau đó là Tiểu Trư, sau chính là ngươi! Ta đã nói, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, ta sẽ đối tốt với ngươi! Chỉ là…” Lan Khánh mị mị mắt liếc Tiểu Thất.

Tiểu Thất rùng mình một cái, tiếp tục cố gắng hèn mọn bóp chân đại sư huynh nhà hắn.

Lan Khánh thản nhiên nói: “Chỉ là ngươi vẫn cứ chọc giận ta! Trần Tiểu Kê lần này ta bỏ qua, nhưng nếu ngươi còn dám chọc ta tức giận, không được ta cho phép dám tự ý rời cương vị thủ bên cạnh ta mà chạy đi làm ta phải tìm kiếm, ngươi chết chắc có biết hay không?”

“Biết biết!” Tiểu Thất vội vàng nói. “Về sau ta tuyệt đối không dám không báo với sư huynh đã chạy lung tung khiến sư huynh ngươi phải tìm!”

“Ân…” Lan Khánh lúc này mới vừa lòng.

Sau bọn họ ở lại tiểu lâu cả buổi chiều, Lan Khánh uống rượu uống rất vui vẻ, liền muốn người khiêu vũ cho hắn xem.

Tiểu Thất vốn muốn tìm cô nương tới nhưng Lan Khánh không đồng ý, cuối cùng là Tiểu Thất mặc y phục rực rỡ mỏng manh của các cô nương trong viện hàm lệ nhảy cho Lan Khánh xem, Lan Khánh cười đến rung hết cả người, rượu cũng vẩy loạn, sau còn bắt Tiểu Thất ngồi xuống hầu rượu, hắn uống một chén, chuốc Tiểu Thất ba chén, cuối cùng Tiểu Thất say đến loạn thật bát tao mới để Lan Khánh khiêng trở lại nha môn.

Rất vui vẻ a rất rất vui vẻ nhất nhất—

Lan Khánh một đường khiêng Tiểu Thất ăn vận trang điểm xinh đẹp, ngâm ca nhảy tưng tưng về nha môn.

Gà của hắn tìm được rồi a nhất nhất án Đàm Hoa cũng phá a nhất nhất phụ thân thật cao hứng a nhất nhất mọi người trong nha môn rất vui vẻ a nhất nhất Tiểu Kê còn khiêu vũ cho hắn xem a nhất nhất.

Rất vui vẻ a rất rất vui vẻ nhất nhất.

“Hanh hanh!” Lan Khánh say khướt nghĩ, Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh không bồi hắn tắm rửa cũng chẳng sao, dù thế nào hắn còn có gà yêu này!

Tiểu Kê bồi hắn tắm cũng giống thế a!

Chờ chút về sẽ sai người nấu nước, hắn muốn cùng Tiểu Thất tắm rửa sạch sẽ.

“Cách” Tiểu Thất còn không biết chính mình lát nữa sẽ thê thê thảm thảm ợ hơi rượu, một đường mê man, một xíu dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.

***

Tự Từ giải thích:

Thái hậu tiền truyền tổng sộng sinh bốn người con.

Lão đại Túc vương: Đông Phương Chiên 东方旃

Lão nhị: Đông Phương Khách 东方缂 (phụ thân Vân Khuynh và Tiểu Thất)

Lão tam: Đông Phương La Khỉ 东方罗绮 (cha Tiểu Xuân)

Lão yêu (con út): thập ngũ công chúa (mẹ Tiểu Thất)

Túc Vương Đông Phương Chiên bốn mươi tuổi mới có một nhi tử, Đông Phương Lôi Dẫn, đó là tiểu vương gia gian da^ʍ cướp người trong “Nguyệt hạ mỹ nhân”. Bởi vì hắn khi dễ gian da^ʍ sát hại thiếu niên Đàm Hoa, sau thi thể được Tiểu Thất Tiểu Hắc phát hiện, mở ra án tử truy tung này.