Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 2 - Chương 14

Thi Vấn, Nam Hương mới ngủ được một nửa, đột nhiên bị Tiểu Thất cùng Lan Khánh dựng dậy. Nhưng hai người cũng không hổ đã kinh qua sóng gió to lớn, thần sắc buồn ngủ trong chốc lát liền nhanh chóng rút đi, Nam Hương còn mau chóng đem tiểu thư phòng trong viện Thi Vấn sửa sang thành nơi thương nghị lâm thời, bốn người cùng nhau đi vào.

“Đàm Hoa thật sự nói như vậy?” Thi Vấn lộ ra bộ mặt đen đến không thể đen hơn, mơ hồ thấy được gân xanh giận dữ nổi lên.

Lan Khánh vốn định đi xoa bóp khỏa gân xanh của cha hắn, không nghĩ tới mới đi qua liền bị cha hắn bắt được tay ấn ngồi vào ghế bên cạnh.

Lan Khánh nghiêng đầu nhìn Thi Vấn một chút rồi ngửa đầu tựa lưng vào ghế, ngắm tinh tú lập lòe ngoài cửa sổ.

Tiểu Thất nói: “Phải! Chỉ tiếc còn lại cái gì hắn cũng không nhớ được, đã quên mất kẻ gϊếŧ hắn là ai, cũng không nhớ ra bộ dáng người nọ.”

“Nói như thế, khả năng ở Thanh Châu không chỉ mình Đàm Hoa thụ hại là rất cao, vẫn còn thiếu nam thiếu nữ vô tội bị giam hãm, không thể thấy mặt trời, cơ khổ bất lực!” Thi Vấn tức giận một chưởng đập thật mạnh xuống bàn trà.

Bàn trà kia cứ mỗi lúc hắn tức giận là lại bị đập nên có chút lung lay sắp đổ, Nam Hương trong lòng suy tính, không qua bao lâu chỉ sợ bàn trà trong thư phòng Thi Vấn cùng phòng khách bên ngoài đều phải đồng loạt đổi mới.

Tiểu Thất dừng một chút, nói tiếp: “Đúng rồi, phía trước ta có hỏi một lão đạo người nhà giới thiệu về việc của Đàm Hoa, lão đạo sĩ kia nói bởi vì Đàm Hoa trước khi chết chấn kinh quá độ, thiếu chút nữa hồn phách đều tan, cho nên sau mặc dù thành quỷ nhưng là con quỷ hồn phách không được đầy đủ, lúc này mới nhớ không nổi chuyện trước kia. Nói cách khác, nếu chúng ta có thể tìm về đầy đủ hồn phách Đàm Hoa, có lẽ có thể làm cho hắn khôi phục trí nhớ, hết thảy đều nhớ lại.”

Nam Hương nhìn Tiểu Thất nói: “Tiên sinh nhận thức thật nhiều kỳ nhân dị sĩ.”

Tiểu Thất liếc Nam Hương. “Ta còn rất quen thuộc với danh kỹ Tần Vãn Vãn trong Phiêu Hương viện kia. Người nọ cũng là dị sĩ, nếu không thì ta giúp ngươi dẫn kiến, một đêm không cần nhiều tiền, có ta giới thiệu, mười lượng vàng là đủ rồi.”

Toàn bộ nha môn chỉ có Nam Hương người này lòng dạ tối hiểm độc, minh lý nói một câu lại ngầm cất giấu hai ba ý tứ, phụ cái mặt quá trắng của hắn! Tiểu Thất nghĩ bụng bản thân mà không cẩn thận một chút, chắc chắn toàn bộ thân gia đều bị người này tra ra nhất thanh nhị sở, đào sâu không còn một mảnh.

Nam Hương cười cười. “Nghe nói quỷ hồn hồn phách không được đầy đủ căn bản không thể thành hình. Thi thể phơi dưới thái dương sau bảy ngày coi như hồn phi phách tán. Cho dù là có cơ duyên thành hình cũng không duy trì được bao lâu, không biết tiên sinh…”

Tiểu Thất biết Nam Hương suy tính kỹ càng, Đàm Hoa nếu xong đời, vậy manh mối bọn họ tám phần là tra không nổi, vì thế nói: “Đạo sĩ kia ở tại Nguyên Sướиɠ cung trên Tiểu Thương sơn. Trước ta đã đặt hắn một mảnh ‘oan hồn bình an phù’, bạc Tiểu Hắc đã đưa, mấy ngày nữa ngươi phái người lấy trở về, sau đó gọi Đàm Hoa kêu chính hắn cầm lấy liền có thể tái bảo toàn hắn mấy ngày.”

Nam Hương gật đầu, trên mặt lộ ý cười. “Ngươi nghĩ thật chu đáo.”

“Đều là chu đáo như nhau cả thôi.” Tiểu Thất bớt thời giờ liếc nhìn Lan Khánh, phát giác hắn vẫn nhàm chán đếm sao, thấy hắn cũng không làm ầm liền cảm thấy thực tại an ổn rất nhiều.

Thi Vấn một lúc lâu mới mở miệng nói: “Án Đàm Hoa là một đại án tử, kẻ hành hung một ngày không bắt được, dân chúng Thanh Châu thật sự khó có thể an cư. Ta trước vốn định chờ Đinh Kim Lý Trung trở về mới để hai người các ngươi đi Thanh Châu tra án, nhưng việc này xem ra cấp bách, hai ngươi tối nay nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai liền lập tức khởi hành.”

Lan Khánh vừa nghe thấy Thi Vấn phái hắn xuất ngoại giải quyết công việc, nhãn tình sáng lên, lập tức từ trên ghế nhảy xuống nói: “Ta đây có thể mang Triệu Tiểu Trư cùng đi không?”

“…” Tiểu Thất nhìn Lan Khánh, nghĩ thầm người này làm như đi Thanh Châu là đi chơi không bằng!

“Đương nhiên không được.” Thi Vấn nói.

Nhưng Lan Khánh không thuận theo, cùng Thi Vấn mắt to trừng mắt nhỏ một lúc lâu mới hừ một tiếng quay đầu đi.

Cách ngày, Tiểu Thất tỉnh lại, Lan Khánh sớm đã chờ trong phòng.

Lan Khánh từ tốn uống trà nóng tôi tớ mới vừa đưa tới, trên bàn còn có mấy cái màn thầu cũng nóng hầm hập, hắn thấy Tiểu Thất tỉnh cũng không nói gì, chỉ đem đĩa màn thầu thẩy tới trước.

Tiểu Thất cử động xương cốt đau nhức, khập khiễng khập khiễng đi tới bên người Lan Khánh cầm màn thầu ăn, cắn một cái rồi thì thào: “Tối hôm qua bị đánh ba mươi đại bản hiện nay còn cực kỳ sưng, cái mông đều biến lớn mấy lần…”

“Hửm? Còn đau?” Lan Khánh nói: “Vậy đợi chút ngươi cởϊ qυầи, ta giúp ngươi thoa dược.”

Lan Khánh vừa bảo thế, Tiểu Thất lập tức hồi đáp: “Không cần không cần, chỉ là sưng mà thôi, thật ra cũng không đau đớn đến thế, hơn nữa sư đệ ta càng không dám làm phiền ngài động thủ, lát nữa tự mình làm là được!”

Lan Khánh liếc hắn, cũng không nói tiếp, chờ Tiểu Thất ăn xong một cái màn thầu tái lấy cái thứ hai mới nói: “Đã muộn, muốn ăn thì để đi đường ăn. Hành lý chuẩn bị xong chưa? Nên xuất phát đi Thanh Châu thôi.”

“Vâng vâng!” Tiểu Thất vội vàng gật đầu, cắn màn thầu rồi đi vào trong phòng tùy tiện thu xếp đồ tế nhuyễn, gia sản dịch dung của chính mình toàn bộ cũng nhét vào trong, nhưng đến lúc đi ra lại bị bao hành lý không biết được Lan Khánh đặt lên bàn từ khi nào dọa sợ.

“Sư huynh….” Tiểu Thất hỏi: “Ngươi là tính ở lại Thanh Châu dài dài sao?” Tiểu Thất nhìn tay nải Lan Khánh hẳn phải sắp ít nhất cũng hơn mười kiện y sam để thay đổi, bằng không như thế nào lại lớn đến cơ hồ chiếm non nửa mặt bàn.

Lan Khánh cũng không nói, thấy Tiểu Thất đã ổn thỏa liền cầm lấy hành lý của bản thân khoác lên vai, đi ra cửa.

Tiểu Thất đi theo phía sau hắn, nhìn bao kia thật sự rất nặng, cũng chẳng rõ là chứa vật gì, lại thấy Lan Khánh không mang theo binh khí tùy thân, hắn bước chân ra đến cửa liền vội vàng thu về, quay vào trong phòng cầm lấy bội kiếm của Lan Khánh, rồi mới bước nhanh theo sau cùng Lan Khánh ra khỏi nha môn.

Lan Khánh đi tương đối mau, ngay cả cùng Thi Vấn cáo biệt cũng không làm, nhưng đối với khinh công của Tiểu Thất mà nói vẫn là truy nổi, vì thế hắn liền đạp khinh công lao theo phía sau Lan Khánh, cho đến khi ra đến ngoại thành bên dòng Thanh Khê trong veo kia, Lan Khánh mới chậm bước.

Dọc theo đường đi bộ dáng tay nải kia đung đưa có chút kỳ quái, Tiểu Thất mặc dù hiếu kỳ Lan Khánh rốt cuộc nhét cái gì bên trong nhưng không có hỏi.

Chỉ là, bỗng dưng tay nải động vài cái, tựa hồ có cái gì đó ở bên trong cố gắng giãy giụa muốn phá kén thoát ra, một cỗ hàn khí lập tức theo bàn chân Tiểu Thất dâng lên.

Nãi nãi cá hùng, không phải là Đàm Hoa đi theo bọn họ chứ?

Khi hắn ý thức được có thể như thế, cước bộ đương trường liền ngạnh sinh sinh ngừng lại, cũng không có dám… đuổi kịp tới trước.

Rồi lại nhìn trời xanh trên đỉnh đầu, hiện giờ dương quang thiêu đốt, quỷ Đàm Hoa này nếu phơi nắng vậy còn không phải sẽ lập tức tán rụng mất tiêu sao, Tiểu Thất nghĩ vậy vội vàng cả kinh hô: “Đàm Hoa, không được!”

Liền ngay lúc đó, tay nải trên vai Lan Khánh bị dằng ra một cái động, rồi đột nhiên một đầu heo xông ra, Triệu Tiểu Trư giương đôi mắt nho nhỏ nhìn về phía Tiểu Thất.

“Hầu—” Nó kêu.

“…” Nãi nãi cá hùng… Nguyên lai là heo, không phải quỷ… Sư huynh làm gì lại nhét heo trong bao y phục, rõ là muốn dọa chết người mà…

Lan Khánh quay đầu thấy Tiểu Thất đứng cách rất xa, nghiêng đầu nghi hoặc hỏi: “Tiểu Kê ngươi làm gì đó?”

“Không có gì.” Tiểu Thất bước nhanh bắt kịp.

Tiểu sơn trư hướng Tiểu Thất kêu, nó chỉ có thể động đậy được mỗi cái đầu, thoạt nhìn thập phần đáng thương.

Tiểu Thất hỏi: “Sư huynh a, ngươi làm sao lại bắt nó mang theo?”

Lan Khánh nhìn Tiểu Thất, thình lình lộ ra nụ cười kiêu hãnh: “Cha không cho ta mang Tiểu Trư theo, cho nên ta liền trộm đặt nó trong bao y phục mang ra–”

“Vác ở trên lưng hẳn nặng lắm, hay là trước buông nó ra?” Tiểu Thất hỏi.

“Không cần, tuyệt không nặng.” Lan Khánh đem tay nải kéo lên vai, nện bước không ngừng tiếp tục đi hướng Thanh Châu.

“Ngươi bắt nó thả trong bao y phục, vậy…” Tiểu Thất nói: “… vậy nếu nó muốn đi tiểu thì làm sao? Không sợ đem y phục của ngươi lộng dơ sao?”

Lan Khánh nói: “Heo của ngươi hay của ta? Ngươi quản nhiều việc như vậy làm gì? Lúc muốn đi tiểu, nó sẽ nói với ta, ngươi không cần ồn ào!”

“…” Tiểu Thất trợn trắng mắt, rời rạc lẩm nhẩm: “Tốt nhất nó giống như ngươi nói…”

Lan Khánh đã hạ quyết tâm thì rất ít người có thể lay chuyển, Tiểu Thất cũng không có biện pháp, đành phải nhìn Triệu Tiểu Trư tiếp tục bị buộc trong bao y phục của Lan Khánh, lộ ra cái đầu nhỏ nhỏ, dùng ánh mắt nhỏ nhỏ đáng thương nhìn mình.

“Hầu hầu—”

Đi tới đi tới, Tiểu Thất từ trong lòng ngực lấy ra một bao đường, vốn là tính toán ở trên đường những lúc nhàm chán thì ăn, nhưng nhìn bộ dáng heo kia liền hỏi: “Hạt thông đường, muốn một viên không?”

Chờ Tiểu Trư hé miệng kêu, Tiểu Thất liền mở bọc giấy xuất ra một viên đường búng đến miệng nó.

Tiểu Trư nhai hai cái, cắn đến ‘khách băng khách băng’. Tiếp theo có lẽ cảm thấy ăn ngon lại kêu vài tiếng, Tiểu Thất chính mình ăn một viên lại búng cho nó một viên.

Đi được một đoạn, Lan Khánh ở đằng trước rốt cuộc phát hiện một người một heo bất thường, hắn dừng nện bước xoay người lại vừa vặn trông thấy hành động Tiểu Thất giơ tay lên muốn búng đường.

“Ngươi lại làm cái gì? Không hảo hảo gấp rút đi, lại cùng heo chơi?” Sắc mặt Lan Khánh có chút âm trầm.

“Ách… cái kia…” Cả người Tiểu Thất cứ định trụ như vậy, tay giơ lên cũng không ổn, hạ xuống cũng không ổn.

“Đó là cái gì?” Ánh mắt Lan Khánh phiêu phiêu đến viên tiểu cầu màu hổ phách trong tay Tiểu Thất.

“Là hạt thông đường.” Tiểu Thất vội vàng nói: “Sư huynh ngươi muốn ăn?”

Lan Khánh cả giận nói: “Cũng không phải tiểu hài tử, ăn đường làm gì?”

“Phải phải phải!” Tiểu Thất rụt cổ, vội vàng thu đường về.

“Vậy ngươi cầm hạt thông đường làm gì?” Lan Khánh hỏi.

“A, đương nhiên để búng cho Tiểu Trư ăn! Nó a, rõ ràng bị buộc trên lưng ngươi nhưng vô luận ta búng thế nào nó đều đón được, Tiểu Trư thật lợi hại a, không hổ là heo sư huynh ngươi dưỡng!” Tiểu Thất nịnh nọt nói.

Lan Khánh nhìn nhìn Tiểu Thất, đột nhiên mở miệng: “A—”

“A?” Tiểu Thất ngốc người. Người này lại làm sao nữa?

Lan Khánh hợp miệng, cả giận nói: “Ngươi sao lại không búng? Ngươi búng cho Tiểu Trư ăn lại không búng cho ta ăn, ta chính là sư huynh của ngươi a, ngươi có tin ta đánh què rồi ném ngươi vào trong suối cho cá ăn không?”

Lan Khánh một tiếng công án lập tức đánh cho Tiểu Thất phục hồi tinh thần, hắn tức khắc lấy hạt thông đường vừa thu lại ra, khẩn trương nói: “Ta búng, ta búng, sư huynh ngươi mở miệng ra!”

“A—” Hai cánh môi hồng nhuận non mềm lần thứ hai mở ra.

Sau đó Tiểu Thất liền búng một viên hạt thông đường đến miệng đại ma đầu lúc này đang phát nộ thực thực đáng sợ.

Lan Khánh cắn đường, miệng cũng giống Tiểu Trư phát ra thanh âm “khách băng khách băng” rồi mới vừa lòng quay người tiếp tục chạy.

Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm, cũng bước về phía trước. Một chốc chê bai đường là cho tiểu hài tử ăn, một chốc lại nói muốn ăn, người này thật đủ tiêu chuẩn tính cách của tiểu hài nhi, làm gì đều theo ý thích của mình, lại còn là nghĩ muốn mới làm.

Lan Khánh nhìn Tiểu Thất dừng ở phía sau lại nói: “Đi chậm như vậy làm gì, còn không nhanh lên!”

Tiểu Thất nhận mệnh đi nhanh hai bước cùng Lan Khánh sóng vai.

Lúc này Lan Khánh lại “a—” hé miệng chờ, Tiểu Thất nhanh lẹ tái búng một viên đường vào miệng hắn.

Hơn nữa chỉ búng cho hắn cũng không được, thỉnh thoảng còn phải búng cho Tiểu Trư ăn, vì thế dọc đường đến Thanh Châu, Tiểu Thất phải cho một người một heo ăn, búng rồi lại búng liên tục, thẳng đến hạt thông đường búng hết, Lan đại ma đầu phát tiểu nộ một chốc, rồi sau đó Tiểu Thất bị bức chạy một trận, thẳng đến đại ma đầu chạy đã mệt không chơi nữa, Tiểu Thất lúc này mới có thể nghỉ ngơi.

Bởi vì trên mặt Lan Khánh mang nhân bì diện cụ Tiểu Thất tỉ mỉ làm thành, giấu đi vài phần dung mạo hắn, tuy rằng chỉ vài phần cũng dẫn tới một số người ao ước, nhưng sau hai ngày rốt cuộc vẫn là bình an tới Thanh Châu, không có đại sự phát sinh.