Đêm đã khuya, vốn nên là thời khắc mọi người cuộn mình trong ổ chăn, phòng khách lại sáng lên ánh đèn dầu.
Đám người vào trong phòng khách, Thi Vấn ngồi lên
ghế, Nam Hương đứng bên cạnh chủ vị. Bản thân Lan Khánh chọn lấy một chỗ cho mình. Tiểu Thất vốn muốn dính lấy Thi Vấn, nhưng Lan Khánh khụ một tiếng, lại liếc hắn một chút, Tiểu Thất gượng gạo cười, lúc này mới đứng bên người Lan Khánh.
Dù sao, bất luận là đại gia nha môn hay tiểu sát tinh nha môn này oan hồn đều e ngại không dám tới gần. Tiểu Thất nghĩ, dựa không được Thi Vấn, vậy dựa vào Lan Khánh cũng được. Nói không chừng, so với huyện lệnh Thi Vấn, oan hồn còn sợ sát tinh này hơn.
Thân ảnh mơ hồ theo đuôi bọn họ vào phòng khách, nhưng vừa vào đến cửa liền khiến người ta cảm thấy một cỗ hàn lương lạnh thấu xương.
“Được rồi, được rồi, ngươi đứng cửa là được, lại gần, ngươi không tốt mà chúng ta cũng lạnh.” Tiểu Thất liên thanh nói.
“Vâng, đại nhân…” Oan hồn trả lời.
“Hắn gọi ngươi đại nhân!” Lan Khánh cảm thấy mới mẻ nhìn về phía Tiểu Thất. “Đại nhân trong nha môn từ trước tới nay chỉ có cha ta cùng ta thôi, hắn cư nhiên gọi ngươi đại nhân.”
“A, sư huynh ngươi không biết đó thôi, trong mắt dân chúng, chỉ cần làm việc trong nha môn thì đều gọi là đại nhân. Hắn cũng chỉ là xưng hô, không phải ý ta là đại nhân.” Tiểu Thất vẻ mặt đau khổ nói.
“Ngươi dám nói ta không biết!?” Lan Khánh nhướn mi.
“Không, không, không, ngài hiểu được, ngài cái gì cũng hiểu được, là sư đệ ta không rõ!” Tiểu Thất thấy sắc mặt Lan Khánh hơi đổi lập tức biện giải.
Lan Khánh còn muốn nói gì đó, nhưng bị một câu của Thi Vấn ngăn lại.
“Tiểu Hắc, chính sự quan trọng hơn. Cùng Tiểu Thất tán gẫu thì chờ làm xong việc này đã.” Thi Vấn nói.
“Úc!”
Lan Khánh còn muốn cùng Tiểu Thất giảng, bất quá cha đã mở miệng, cứ gặp chính sự cha đều thực nghiêm chỉnh, nghĩ nghĩ, vẫn là quên đi. Hắn thường thường làm cha tức giận, bất quá hôm nay đúng là không nên, vì thế liền ngậm miệng lại.
“Tiểu Thất, oan hồn kia hiện đang đứng ở nơi nào?” Thi Vấn hỏi.
Tiểu Thất nói: “Đang quỳ ở cửa, hơi tiến vào một chút.”
“Lời bản quan hắn có thể nghe không?”
Tiểu Thất vẫn chưa trả lời, thiếu niên đã thuận nói: “Hồi, lời đại nhân oan hồn nghe rõ.”
“Hắn nói hắn có thể nghe.” Tiểu Thất trả lời Thi Vấn.
“Tốt lắm.” Thi Vấn nghiêm mặt. “Oan hồn đường hạ, ngươi tính danh là gì, nhân sĩ phương nào, vì sao bị gϊếŧ, có gì oan khuất đều hãy nói ra.”
Tiểu Thất bị oan hồn nhìn như vậy, da gà đều nổi lên, hắn run rẩy tay chân nhích nhích nện bước, ngồi xổm xuống, đem nửa người giấu phía sau Lan Khánh, sau đó mới đối với oan hồn nói: “Thi đại nhân hỏi ngươi cái gì liền nói đi, nhìn ta làm gì? Muốn nhìn thì nhìn Thi đại nhân kìa!”
Lan Khánh thấy bộ dáng Tiểu Thất, lẩm bẩm một tiếng: “Không tiến bộ! Như thế nào lấy mật heo, mật gấu cả mật xà bồi bổ lâu vậy vẫn không có chút can đảm nào?”
Tiểu Thất sợ hãi nói: “Là sư huynh ngài lá gan quá lớn ấy. Không sợ trời, không sợ đất, ngay cả quỷ cũng không!”
“Trời và đất có gì hảo bá? Sẽ đổ sập xuống ép xẹp ngươi hay là nứt ra nuốt rụng ngươi?” Lan Khánh không hiểu, nhưng vẫn thật nghiêm túc hỏi: “Quỷ có gì phải sợ? Một đám trăng trắng, nói không chừng gió thổi lớn một chút liền tán mất. Lá gan của ngươi, lúc sinh, mẹ ngươi có bảo ngươi mang ra theo không? Nếu không thì ngươi quay về bụng mẹ đi, kêu nàng sinh ngươi lại lần nữa!”
Tiểu Thất thanh âm run rẩy nói: “Mẹ ta sớm đã mất. Thử tái kiến lần thứ hai, nàng khẳng định cũng sẽ chỉ trực tiếp đem ta bóp chết, chứ không muốn sinh ta lần nữa…”
“Vì cái gì?” Lan Khánh hỏi.
Thấy hai người trò chuyện chuyện trò đến quên cả chính sự, Nam Hương khụ một tiếng, nói: “Công tử, đại nhân vẫn đang chờ hồi thoại.”
“A?” Lan Khánh có chút ngượng ngùng nhìn về phía cha hắn mặt đã muốn đen sẫm, mách: “Là Tiểu Thất không tốt, hắn lôi kéo ta nói!”
“Ai lôi kéo ngươi nói?” Tiểu Thất thấp giọng nhổ một miếng.
“Hả?” Lan Khánh liếc Tiểu Thất, khí thế quanh thân đột nhiên tăng vọt, hàn khí so với quỷ hồn quỳ gối cách đó không xa còn nặng hơn ba phần.
“Phải phải phải, là tiểu nhân không tốt.” Cổ Tiểu Thất co rụt lại run lên, lập tức nói: “Trước hết ta làm chính sự đã!” Tiếp theo hướng ra bên ngoài kêu: “Cái kia… cái kia, Thi đại nhân hỏi ngươi, còn không mau trả lời.”
Thiếu niên ai oán nói: “Oan hồn không phải không muốn nói, chính là… oan hồn cái gì cũng đều không nhớ rõ…”
“Cái gì cũng đều không nhớ rõ?” Tiểu Thất ngơ ngẩn, đột nhiên thanh âm bén nhọn hẳn lên: “Cái gì cũng đều không nhớ rõ mà ngươi lại truy ta lâu như vậy, còn kêu mình oan uổng? Nãi nãi cá hùng, cái gì cũng đều không nhớ rõ còn đi cáo quan? Nói oan uổng, ta so với ngươi còn oan uổng hơn, làm gì tìm ai không tìm, cố tình tìm đại gia ta, khiến đại gia ta sợ tới mức mấy ngày nay buổi tối cũng không dám ra ngoài đi nhà xí, một đường nhẫn nhịn đến hừng đông! Nhẫn đến hừng đông nhiều thống khổ thế nào ngươi có biết hay không? Con bà nó, thật sự muốn nổ tung a?!” Tiểu Thất vừa nãy là sợ tới phát run, hiện
tại là tức giận đến phát run.
“Cái gì đều không nhớ rõ?” Thi Vấn nghe Tiểu Thất nói, cũng sửng sốt.
Nam Hương chần chừ một lúc mới nói: “Đại nhân, không bằng để hắn tái ngẫm lại, vì có oan khuất, hồn phách không tiêu tan ngưng tụ thành oan phách hẳn cũng do trời xanh thương xót, cho hắn cơ hội giải oan.”
Thi Vấn rõ ý tứ Nam Hương, điểm đầu hướng cửa phòng nói: “Oan hồn đường hạ, trước hết chậm rãi nghĩ xem danh tính của mình là gì, trước khi chết trải qua sự tình gì, vô luận chỉ là một đoạn ngắn cũng được. Lúc bộ khoái Tiểu Thất cùng ngỗ tác Thi Tiểu Hắc tìm thấy ngươi, thi thể ngươi gieo tại Thanh Khê ngoài Quy Nghĩa huyện, trên người đều là dấu tích đả thương tàn độc, cùng…. dấu vết bị người da^ʍ nhục… Ngươi từ từ hồi tưởng, nhất thiết phải đem toàn bộ sự tình hổi tưởng lại kể ra, bản quan mới có manh mối đưa kẻ gϊếŧ ngươi ra trước công lý.”
Thiếu niên co rúm run rẩy tựa hồ vì Thi Vấn nhắc nhở mà nhớ tới điều gì, sau một hồi lâu thân thể không ngừng run rẩy mới chậm rãi mở miệng: “Oan hồn… oan hồn nhớ ra một chút…. Oan hồn bị người cưỡиɠ ɠiαи gϊếŧ chết, rồi sau đó bị thả trôi sông…. Kẻ cưỡиɠ ɠiαи gϊếŧ chết oan hồn là một danh nam tử… Oan hồn sau cùng chỉ nhớ rõ một chút vụn vặt. Hắn, hắn, hắn lúc ở trên mình oan hồn quát tháo có gọi oan hồn là ‘Đàm Hoa’… Danh tính oan hồn có lẽ là Đàm Hoa!”
Mang máng nhớ lại tên của chính mình, Đàm Hoa ngẩng đầu lên, hai mắt tỏa ra lục quang, Tiểu Thất trông thấy run lẩy bẩy, liền chộp lấy bả vai Lan Khánh.
Nhưng Lan Khánh cũng không tức giận, mặc cho Tiểu Thất bám lấy, Tiểu Thất chính mình cũng không phát hiện hắn chính là bắt lấy “sự che chở”* của Lan Khánh, mở miệng đem toàn bộ những điều thiếu niên kể nói cho Thi Vấn cùng Nam Hương.
Nam Hương nhớ kỹ cái tên, lại hỏi tiếp: “Sông kia tên gọi là gì? Nước sông thủy lượng có lớn không?”
“Thanh Giang.” Đàm Hoa nói xong, Tiểu Thất thuật lại. “Nước sông rất lớn, tựa hồ… tựa hồ cách phủ đệ người kia rất gần… còn có… phủ đệ kia rất lớn… lớn vô cùng… Ta ở bên trong chạy thật lâu, cuối cùng vẫn bị bắt lại…”
Nam Hương đối Thi Vấn nói: “Nước sông rất lớn, lại thêm trước đó có một trận mưa to sau khi chết bất quá chỉ mới hai ngày, như vậy tính ra phải là Thanh Giang đi qua Thanh Châu, lệch về phía nam, cách Thanh Khê tầm mười dặm.”
Thi Vấn gật đầu tái nói: “Ngươi còn nhớ cái gì không? Dung mạo của sát nhân ngươi có chút ấn tượng nào không? Y phục hắn như thế nào?”
Lúc này oan hồn trầm mặc có phần lâu hơn, sau mở miệng nói: “Giống như có trụy tử* lay động… những lúc lay động vang lên tiếng đinh đang đinh đang…” Nói xong đột nhiên che mặt thấp giọng nức nở.
Tiểu Thất nhìn xem cũng không nhịn được, hắn nói đến “lay động”, còn nói Đàm Hoa đang khóc, mọi người trong phòng liền hiểu được từ kia đại biểu cho cái gì. Hồi tưởng lại chuyện bị người da^ʍ nhục, dù là người sống hay đã chết cũng sẽ trải qua cảm giác rất không du khoái.
Nhớ tới sự tình này là Lan Khánh kiêng kị, Tiểu Thất vội vàng đem tầm mắt phóng tới trên người hắn, nhưng may mắn Lan Khánh chỉ là tăng thêm hứng thú nhìn Đàm Hoa giống như sương khói, không đem chuyện kia tiến vào trong lòng.
Lúc này Tiểu Thất mới thở dài nhẹ nhõm.
“Tiểu Kê.” Lan Khánh mở miệng.
“Ân?” Tiểu Thất đáp.
“Vì cái gì ngươi có thể thấy hắn đang khóc, trong khi ta chỉ nhìn ra một đám sương mông lung, ngươi có thể thấy rõ mắt mũi miệng cùng nước mắt của hắn sao? Vì cái gì ta nhìn không thấy?” Lan Khánh hỏi.
“A, ân…” Tiểu Thất suy nghĩ một chút nói: “Hình như là bởi ta không cẩn thận điểm huyết trên xương cốt hắn, nguyên nhân tường tận ta cũng không hiểu được…”
Tiểu Thất còn chưa nói xong, Lan Khánh nhãn tình phát sáng, cả người nhảy dựng lên, bộ dạng muốn phóng ra ngoài. Tiểu Thất suy đoán một tí cũng biết người này là muốn làm gì, vội vàng giữ lấy người ấn xuống ghế, cúi đầu thở dài một tiếng: “Cha ngươi đang thẩm vấn, án tử còn không hỏi xong, trước đừng chạy ra bên ngoài!”
“Úc!” Lan Khánh lúc này mới không cam nguyện đem mông dính tại ghế gỗ tiếp tục nghe án.
Thi Vấn lại hỏi thêm mấy vấn đề, nhưng oan hồn đều là nhất vấn tam bất tri
(hỏi gì cũng không biết).
Tiểu Thất đứng ở một bên, hai tay khoanh trước ngực, lúc đầu rất sợ, nhưng nhìn lâu thấy Đàm Hoa có khi run rẩy so với hắn còn kịch liệt hơn, liền dần dần cũng không còn quá
sợ thứ này nữa.
Tiểu Thất nghĩ, quỷ hồn này nếu không phải thi thể trôi sông bị đập hư đập hỏng đầu, thì chính là giống như hắn nói hồn phách không đủ cho nên sự tình nhớ được cũng không trọn vẹn. Song manh mối chỉ bằng hạt vừng, lúc này người trong nha môn phải xử án thế nào đây?
Tiểu Thất thật sự không biết.
Hỏi, chờ, rồi kể lại. Lại hỏi, chờ, tái kể lại. Đợi Thi Vấn muốn hỏi gì đều đã hỏi nhưng không có thu hoạch, viện ngoại đen sẫm đã truyền đến tiếng gà gáy.
Sau khi tiếng gà gáy vang lên, sắc mặt oan hồn càng thêm trắng bệch, lo sợ không yên, hắn phủ phục tại chỗ nói: “Các vị đại nhân,
trời sắp sáng, Đàm Hoa phải đi rồi. Bằng không nếu để mặt trời chiếu đến, Đàm Hoa sẽ hồn phi phách tán.”
Thi Vấn nghe Tiểu Thất lặp lại xong liền lập tức nói: “Vậy ngươi đi xuống trước đi!” Suy nghĩ, tái nói: “Nếu nhớ ra bất cứ chuyện gì, vô luận lớn nhỏ đều tức khắc nói cho Tiểu Thất, để hắn lập tức chuyển cáo bản quan.”
“Tạ ơn Thi đại nhân…” Oan hồn mắt ứa lệ, nhẹ nhàng đi xuống.
Tiểu Thất tức khắc hô to: “Không đúng, đại nhân, ngươi như thế nào kêu hắn tới tìm ta? Tiểu Hắc đại nhân cũng thấy được, ngươi hẳn là bảo hắn tìm Tiểu Hắc đại nhân mới phải!”
“Cũng đúng.” Bất quá Thi Vấn còn nói: “Nhưng ngươi cùng Tiểu Hắc mỗi ngày đều ở chung một chỗ, tìm ngươi hay tìm hắn, không phải đều giống nhau?”
“Giống nhau thế nào được, căn bản hoàn toàn không giống!” Tiểu Thất sợ tới mức kêu loạn.
Nam Hương nói: “Tiểu Thất, nếu có chuyện gì, công tử sẽ che chở cho ngươi.”
Tiểu Thất vặn vẹo miệng, đáng thương nhìn về phía Lan Khánh.
Lan Khánh lại là một đôi mắt sáng trong nhìn phía Đàm Hoa rời đi, cả nháy mắt cũng không nháy.
***********************
*Sự che chở: Từ hán là khiên, mà thôi cho mình fangirl đi XD.
*trụy tử: hoa tai, cũng không hiểu tại sao lại là hoa tai, bộ người xưa có đeo hoa tai à? Mình đoán chỉ là mấy cái trang sức gì đó như kiểu miếng ngọc bội hay gì đó. (:”>)