Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 1 - Chương 29

Lúc này nha dịch đưa đến hai người. Hai người kia đúng là hai hung thần ác sát đuổi gϊếŧ Tiểu Lan Hoa ở ngôi miếu đổ sau bị Kim Trung Báo Quốc lần tìm khắp chốn.

Hai người kia tiến vào đại đường, vừa nhìn thấy

Thi Vấn hắc diện công chính vô tư, chân liền mềm nhũn.

Tiền quản sự cùng đại đao ở ngay phía sau.

Kinh đường mộc còn ở trên tay lập tức đập xuống, Thi Vấn cả giận nói: “Đường hạ Trương Tam Lý Tứ, có phải hai ngươi trước gϊếŧ chết Thẩm Đại Lang, sau giá họa cho Tiểu Lan Hoa không?”

Trương Tam vừa run rẩy vừa nói: “Thanh thiên, thanh thiên đại lão gia… không liên can chúng ta, chúng ta đều là phụng mệnh làm việc.”

“Phụng mệnh của ai?” Thi Vấn hỏi.

“Là Liễu tổng quản, Liễu tổng quản bảo chúng ta làm.” Lý Tứ khẩn trương nói.

Lúc này, Dậu Vô Ngân mở miệng: “Thi đại nhân, ta không nhận ra hai người này, cũng có thể bọn họ là do ngươi tìm tới giá họa cho tổng quản của Vô Ngân Hiên chúng ta.”

Trương Tam Lý Tứ nghe Dậu Vô Ngân nói như vậy, cuống cuồng kêu lên: “Chủ tử, chủ tử, chủ tử, chúng ta cũng không muốn bán đứng ngài… Nhưng nha dịch bên ngoài bảo chúng ta nếu không nói thật lập tức đầu sẽ rơi xuống đất.”

Dậu Vô Ngân hừ lạnh, phất tay áo biệt khai hai người kia.

Thấy Dậu Vô Ngân vô tình như vậy, hai gã lại tìm tới Liễu Thành Phi nài nỉ: “Liễu tổng quản, tổng quản đại nhân…”

Liễu Thành Phi làm mặt lạnh không thèm nhìn bọn hắn.

Thi Vấn lại nói: “Tiền quản sự, ngươi đến xem có nhận ra hai người dưới công đường kia không?”

Tiền quản sự đứng ở phía sau thở dài rồi sau đó đi tới trước nhìn ngắm nói: “Hồi đại nhân, thảo dân nhận được, hai người này đúng là chủ nhân Vô Ngân Hiên Dậu Vô Ngân cùng tổng quản Liễu Thành Phi.”

“Còn ba thanh đao kia ngươi có nhận ra?”

Nha dịch lại đem đại đao trình lên. Tiền quản sự nhìn kỹ một hồi, gật đầu nói: “Hồi đại nhân, đao là từ mấy năm trước do một gã khách nhân đặc biệt phân phó chế tạo ra, sống đao rất nặng, lưỡi đao sắc bén, tước hay trảm đều có uy lực vô cùng.”

“Là ai phân phó? Lúc này người nọ có ở trong công đường không?”

“Người đó có mặt, chính là Vô Ngân Hiên hiên chủ Dậu Vô Ngân.”

Dậu Vô Ngân đang muốn phản bác, Thi Vấn lập tức hỏi tiếp: “Nếu là do Tiền gia trang làm ra, vậy vì sao không có chú ký của gia trang?”

Tiền quản sự chắp tay trả lời: “Người giang hồ đều nghĩ binh khí Tiền gia trang đúc không có chú ký, nhưng kỳ thực là có.” Hắn đem từng thanh đao cầm lên, sau đó không cần tốn nhiều sức đem chuôi cùng thân đao tách rời, rồi trình chuôi đao cho nha dịch để nha dịch trình lên Thi Vấn.

Thi Vấn vừa thấy, chầm chậm cười lên.

Hắn đem ba chuôi đao ném trước mặt Dậu Vô Ngân. “Trong ba thanh đao này có hai thanh là của Trương Tam Lý Tứ lưu lại ở trong miếu đổ, còn một lấy từ Vô Ngân Hiên. Cả ba giống nhau đều có chú ký của Tiền gia trang, ngươi còn dám nói Trương Tam Lý Tứ không phải người của Vô Ngân Hiên?”

Sắc mặt Dậu Vô Ngân thoáng biến, mím môi không nói.

“Người đâu, truyền nhân chứng Tang Lan Hoa cùng vật chứng Hàn Địa Thiềm trình lên!” Vừa nghe, sắc mặt Dậu Vô Ngân đại biến.

“Các ngươi làm sao tìm được Hàn Địa Thiềm?” Dậu Vô Ngân hô to.

Lan Khánh vốn đứng một bên nhàm chán rốt cuộc có cơ hội nói chuyện, liền nhảy ra. “Ta tìm được, là ta tìm được, rất lợi hại a!”

Hắn còn hướng Dậu Vô Ngân cười híp mắt, chờ mong giống như muốn được khen ngợi.

“Tiểu Hắc…” Thi Vấn ho một tiếng, khoát tay áo.

Lan Khánh nhìn cha. “Úc!” Lúc này mới biết ngậm miệng đứng lại chỗ cũ.

Tiểu Lan Hoa và nha dịch bưng vật chứng Hàn Địa Thiềm cùng tiến lên công đường, nàng vừa thấy Dậu Vô Ngân liền kích động không thôi, hốc mắt phút chốc phiếm hồng.

Thi Vấn hỏi Tiểu Lan Hoa: “Tang Lan Hoa, kể rõ thân thế cùng nỗi thống khổ của ngươi ra!”

“Vâng thưa đại nhân!” Tiểu Lan Hoa quỳ xuống, mắt ứa lệ nói: “Dân nữ là người của Tang gia ở An Dương thành. Trong nhà có một truyền gia chi bảo là Hàn Địa Thiềm. Tám năm trước, một đám người xâm nhập vào nhà dân nữ, chẳng những cướp đi bảo vật cùng tài vật, mà độc ác hơn, chúng còn hạ sát cả nhà dân nữ mười ba nhân khẩu. Dân nữ may mắn được bà vυ' cứu mới tránh được kiếp nạn.”

“Sau đó, dân nữ liền bái sư học nghệ, khắc khổ luyện võ. Cho đến một năm trước, dân nữ bắt đầu tìm kiếm tung tích bảo vật mất đi sau vụ án diệt môn cùng Hàn Địa Thiềm. Nhưng cũng bởi vì liên tiếp trộm về Tang gia vật nên bị bách tính gán cho biệt hiệu «

phi tặc Tiểu Lan Hoa’’. Lúc sau cũng nhờ Thi đại nhân khuyên nhủ, dân nữ mới thay hồn đổi xác, không đi trộm nữa mà ở lại Quy Nghĩa huyện nha môn phục lao dịch chuộc tội.”

Thi Vấn gật đầu. “Một khi đã như vậy, ngươi xem vật chứng dưới công đường kia có phải Hàn Địa Thiềm, truyền gia chi bảo nhà ngươi không?”

Hàn Địa Thiềm được trình tới trước mặt Tiểu Lan Hoa. Vừa thấy, nàng đưa tay cầm lấy đỉnh của nó, nhất thời cảm nhận một cỗ hàn ý cơ hồ làm người kết thành băng, thân mình lập tức phát run, nói chuyện cũng thấy khó khăn.

“Đại nhân, đây đúng là truyền gia chi bảo Hàn Địa Thiềm của nhà dân nữ! Dân nữ không có nhận sai, Hàn Địa Thiềm này nếu lật qua sẽ thấy bắp trên bên phải còn có một vết nứt nhỏ người bình thường khó phát hiện. Vết đó là do dân nữ lúc còn bé ham chơi, trong lúc ngắm nghía không cẩn thận đánh rơi trên mặt đất gây nên.

Nha dịch lập tức trình Hàn Địa Thiềm lên cho Thi Vấn. Thi Vấn vừa trông, lại giận dữ đập kinh đường mộc, nghiêm mặt nói: “Quả thực có vết nứt. Dậu Vô Ngân, Hàn Địa Thiềm này chính là bảo vật thất tung sau vụ thảm sát Tang gia tám năm trước, hiện tại lại phát hiện được trong mật thất Vô Ngân Hiên. Năm đó, ngươi vì Mệnh Tại Đán Tịch nên muốn có Hàn Địa Thiềm để kéo dài tính mạng. Tuy nhiên, người của Tang gia không chịu nhượng lại, thành ra ngươi đã thống hạ sát thủ. Dậu Vô Ngân, sự việc đã đến nước này ngươi còn dám không thừa nhận?”

Lúc này Liễu Thành Phi đột nhiên đứng lên rống lớn: “Sự tình không liên quan đến chủ tử, hết thảy đều là ta làm, các ngươi muốn bắt cứ bắt ta. Chủ tử ta phải nhờ Hàn Địa Thiềm mới có thể bảo toàn sinh mệnh tuy là sự thật, nhưng ngài ấy chẳng hay biết gì cả. Hết thảy đều là lão quản gia cùng ta gây nên. Không liên quan đến ngài ấy.”

Tiểu Lan Hoa vừa nghe Liễu Thành Phi nói như vậy, phút chốc liền đứng lên giận dữ quát: “Chủ tử ngươi là người, Tang gia mười ba nhân khẩu không phải người sao? Các ngươi chỉ vì cứu một chủ tử lại gϊếŧ hại hơn mười người vô tội nhà ta.”

Lúc này bốn phía đột nhiên nổi lên một trận mùi hương xông vào mũi.

“Khụ, khụ…” Ngay lúc này, Dậu Vô Ngân vì bệnh phổi từ xưa mà ho khan hai tiếng.

Nghe thấy, Tiểu Lan Hoa càng kích động mạnh hơn hô to: “Ta nhận được tiếng ho này, năm đó ta tránh ở trong hầm ngầm cũng nghe thấy âm thanh như vậy. Là ngươi, Dậu Vô Ngân, gϊếŧ người năm đó ngươi có tham gia.”

Bởi vì Lan Khánh đứng ở gần nàng nhất, Tiểu Lan Hoa liền sải bước cướp lấy phối kiếm của hắn rồi sau đó huy kiếm hướng Dậu Vô Ngân quát:

“Hôm nay vô luận thế nào, ta tuyệt đối không cho ngươi sống rời khỏi nơi này. Cho dùng phải liều mạng, Tiểu Lan Hoa ta cũng muốn ngươi máu tươi đương trường để an ủi vong linh hơn mười khẩu Tang gia ta.”

Dứt lời, kiếm liền hướng tới tim Dậu Vô Ngân.

“Không được.” Liễu Thành Phi vươn người che chắn trước Dậu Vô Ngân, kiếm kia vừa vặn đâm vào ổ vai hắn khiến huyết lưu không ngừng.

“Làm càn, ở trên công đường không dung kẻ làm loạn.” Thi Vấn rống.

Lan Khánh đang ngẩn người liền phục hồi tinh thần mới phát giác phối kiếm của mình đã bị Tiểu Lan Hoa đoạt đi. Tiểu Lan Hoa giận, hắn càng giận dữ hơn. Lúc này Thi Vấn kêu to: “Tiểu Hắc!”

Lan Khánh tuân lệnh, lập tức chẻ xuống cổ tay Tiểu Lan Hoa, nàng đau đớn đánh rớt kiếm. Lan Khánh lập tức thu hồi kiếm vào vỏ, rồi sau đó tức khí toan đánh thêm chưởng nữa, ai ngờ lúc này Thi Vấn lại rống giận: “Tiểu Hắc!”

Lan Khánh cương một chút suy nghĩ. Đúng a, gốc hoa lan này là người của nha môn, không thể thương tổn.

Nhưng Tiểu Lan Hoa vẫn còn muốn xông tới Dậu Vô Ngân. Lan Khánh trông cha, cha cũng nhìn hắn, điện quang hỏa thạch xẹt qua xẹt lại giữa hai đôi con ngươi, cuối cùng vẫn là Lan Khánh tức thời bắt được Tiểu Lan Hoa kéo lại.

Tiểu Lan Hoa quay đầu liếc nhìn Lan Khánh, cũng thấy trong mắt hắn tràn đầy thần tình “Không thể”. Nàng bi thương đến cực điểm, nắm chặt lấy tay, đến khi nắm tay buông lỏng liền “Oa….” một tiếng, ghé vào ngực Lan Khánh khóc rống lên phát tiết.

Lan Khánh bị một nữ oa nhi bổ nhào vào như vậy, cả người cứng đờ, nhưng muốn đẩy cũng không dám. Thứ này mềm mềm, ai biết đẩy ra có thể bị phá hư hay không.

Hắn không biết phải làm thế nào cho phải, chỉ có thể an ủi: “Ai… ngươi, ngươi đừng khóc! Thi đại nhân cha ta rất lợi hại, cha nhất định sẽ hoàn cho ngươi một cái công đạo.”

“Hừ!” Lúc này Dậu Vô Ngân cười lạnh một tiếng rồi sau đó phất tay áo. Từ ngoài đại đường nha môn lúc này đột nhiên có mười hai tên bịt mặt mặc trang phục màu xám tro xông vào.

Đám người này động tác nhanh lẹ gọn gàng, trong tay nắm binh khí kỳ lạ hình bán nguyệt. Dậu Vô Ngân thối lui về phía ngoài đại đường đến trước mặt những người đó, bọn họ lập tức vây quanh Dậu Vô Ngân ngăn cách hắn với nha môn nha dịch.

“Dậu Vô Ngân lớn mật, ngươi dám nhiễu loạn công đường?” Thi Vấn tức giận dùng sức đập kinh đường mộc.

Dậu Vô Ngân nói: “Liễu Thành Phi mới vừa rồi đã nhận hết thảy sự tình đều do hắn gây ra. Nếu không phải ta làm, vậy ta cũng không cần lưu lại chịu thẩm.” Dứt lời liền ở giữa đám hôi y nhân

(hôi=màu xám)

toan lui ra.

“Chủ tử!” Liễu Thành Phi bị lưu lại giữa công đường khó có thể tin tưởng điều trước mắt. “Chẳng lẽ ngài muốn để A Phi lại? Ngài rõ ràng đã nói cho dù Quy Nghĩa huyện nha không chịu thả người, ngài cũng sẽ mang A Phi cùng đi.”

Trong mắt Dậu Vô Ngân lóe lên một đạo quang mang tàn nhẫn độc ác, cười nhạo hắn: “Ngươi đều đã thừa nhận sự tình là ngươi làm. Ta làm sao có thể mang theo một kẻ trong người chịu án. Ta còn chưa truy cứu ngươi lộng phá hư thanh danh Vô Ngân Hiên đã là đối đãi không tệ với ngươi rồi. Liễu Thành Phi, nể tình chúng ta nhiều năm chủ tớ, lúc này ta trục xuất ngươi khỏi Vô Ngân Hiên, từ nay về sau đường ai nấy đi, ngươi cùng Vô Ngân Hiên không có liên quan.”

“Chủ tử, vì cái gì ngài nói hoàn toàn khác trước? A Phi vì ngài cản một kiếm, ngài cũng nên cho A Phi một chút minh bạch chứ.” Nội tâm đau đớn tột cùng, Liễu Thành Phi gào lên.

Trong lòng Dậu Vô Ngân chỉ có đắc ý. Hắn thật sự khinh bỉ gã người hầu đem tâm đem phổi đều móc ra cho hắn, tới tận bây giờ vẫn hết mực tuân theo mệnh lệnh của hắn.

Hắn thuyết: “Đó là ngươi ngu ngốc. Ta cũng không miễn cưỡng ngươi làm gì cho ta, hết thảy đều là ngươi cam tâm tình nguyện.”

Liễu Thành Phi thụt lùi ba bước, lắc đầu, hai mắt rưng rưng, hắn cúi xuống thì thào. “Nguyên lai đúng là như thế… Như vậy… Như vậy ngươi hôm qua nói huyết án năm đó do lão tổng quản gây ra cũng là gạt ta…”

“Lời Thi Vấn cùng Tang Lan Hoa mới là sự thật… Ngươi cũng không phải quân tử đỉnh thiên lập địa, mà là tên tiểu nhân đê tiện gϊếŧ hết Tang gia một nhà mười ba nhân khẩu chỉ vì cầu một mạng cho bản thân. Ta… ta còn tưởng ngươi nói thật… đã gạt bỏ lương tâm của mình… vì ngươi gϊếŧ người nhiều như vậy… Ngươi… Tại sao lại gạt ta… Ta thật ngốc nghếch mới nghe ngươi sát nhân…”

Dậu Vô Ngân thấy bộ dáng Liễu Thành Phi, càng cảm giác vạn phần mắc cười. Hắn nói: “Đúng vậy đấy, ngươi nếu không ngu ngốc thì sao lại khăng khăng một mực ở lại Vô Ngân Hiên làm trâu làm ngựa nhiều năm như vậy? Cho dù là hoàng đế lão tử, chỉ cần một câu, ngươi cũng gϊếŧ vì ta, không phải sao? Cái mệnh cỏn con của ngươi tiếc làm gì!”

Dậu Vô Ngân thật sự đắc ý vô cùng, Liễu Thành Phi mới vừa nhận tội, hắn cũng không cần lo lắng mà để lộ tất cả.

Đột nhiên, Liễu Thành Phi mạnh mẽ nâng đầu, trong mắt lóe lên hào quang trông hắn, rồi sau đó quay đầu hướng Thi Vấn nói: “Thi đại nhân, hắn thừa nhận rồi, mau mau mau định tội hắn.”

“Liễu Thành Phi, ngươi lừa ta nói ra?” Dậu Vô Ngân lờ mờ phục hồi tinh thần rống to.

Liễu Thành Phi quay lại, nhếch miệng cười, lộ ra hai khỏa răng nanh nho nhỏ. “Không không không, đại gia không gọi Liễu Thành Phi.”

Hắn lau nước thuốc lên mặt, sau đó “xoát” một tiếng gọn gàng đem nhân bì kéo xuống, vừa lưu manh vừa vô lại cười nói: “Đại gia chỉ là một gã tiểu tiểu bộ khoái của Quy Nghĩa huyện, ngươi kêu ta Thất gia cũng ổn lắm.”

“Ngươi!” Dậu Vô Ngân giận dữ rồi lại cười, hắn phất tay quát: “Dù sao sự tình đều bị các ngươi biết, hôm nay ta sẽ không để Quy Nghĩa huyện còn lưu nổi một mạng. Người đâu, gϊếŧ toàn bộ bọn chúng cho ta!”

Nhưng mà, sau khi Dậu Vô Ngân ra lệnh, đám hôi y nhân bên cạnh hắn không ai nhúc nhích.

Lúc này Tiểu Thất càng vui sướиɠ, hắn “dát dát” cười đến cả người rung bần bật.

Lan Khánh ở một bên cau mày nói: “Con gà này gáy thật sự khó nghe muốn chết!”

Tiểu Thất giải thích: “Người bên cạnh ngươi, đều là người của Tiểu Thất gia gia ta. Những người của ngươi a, chịu đánh không nổi, tất cả đều bị ta giam giữ trong lao phòng rồi.”

Giờ phút này, từ sau bố liêm hậu đường đột nhiên có hai gã nha dịch áp giải một người đi ra. Mà người bị áp giải kia chính là Liễu Thành Phi thật.

Vẻ mặt Liễu Thành Phi tái nhợt, nhìn thẳng chủ tử một lòng tin tưởng, hắn vẫn không dám tin. Hắn có thể vì chủ tử chết, nhưng không ngờ chủ tử lại đáp trả bằng thái độ không buồn liếc một cái như thể quăng bỏ một thứ giẻ rách vô dụng.

Liễu Thành Phi bị áp quỳ dưới công đường, mà nhóm hôi y nhân cũng giải Dậu Vô Ngân đến chỗ cũ, đá đầu gối bắt hắn quỳ xuống.

Sau đó, mười hai hôi y nhân nhất tề quỳ xuống cung kính lễ độ trước Tiểu Thất, đợi cho Tiểu Thất phất tay mới rời ra ngoài, bay sang hai bên. Tới vội vã, đi cũng vội vã, biến mất vô tung vô ảnh.

Kim Trung Báo Quốc bị cảnh này biến thành mơ hồ, cuối cùng vẫn là Đinh Kim ngộ ra trước rồi giảng giải cho mọi người nghe.

Nguyên lai Liễu Thành Phi mới vừa rồi quỳ dưới công đường là Tiểu Thất giả trang, còn Liễu Thành Phi thật ở phía sau chứng kiến hết thảy.

Sau Tiểu Thất dẫn dụ Dậu Vô Ngân lỡ miệng, Liễu Thành Phi cũng đã biết chủ tử hắn là loại người nào, kế tiếp là nghe xem Thi đại nhân định tội hai người này ra sao.

Kim Trung Báo Quốc bốn người bội phục nhìn Tiểu Thất, bất luận là đối với thuật dịch dung của hắn hay cách hắn mới vừa rồi truyền lệnh cho mười hai hôi y nhân võ công cao cường.

Mà Tiểu Thất là đối bọn họ chắp tay, thần tình tươi cười.

Màn diễn vừa rồi chính hắn cũng thấy thật sự hài lòng. Nói thật ra, chỉ cần trông thấy vài lần ước chừng phỏng đoán từ trong ra ngoài là có thể lập luận sắc sảo về một người, trong thiên hạ trừ Bách Lý Thất hắn ra, không có đến người thứ hai làm được.

Hanh hanh hanh!

Đại gia ta thật quá thông minh!

Tiểu Thất lại nở nụ cười.

Đại đường, Thi Vấn bỗng nhiên đập kinh đường mộc, Tiểu Thất bị dọa nhảy dựng lên, hắn quay đầu lại tưởng Thi Vấn đang chăm chú nhìn mình, không nghĩ tới Thi Vấn hé ra khuôn mặt đen hắc trông kẻ khác.

Thi Vấn nổi giận. “Dậu Vô Ngân, Liễu Thành Phi, hiện tại chứng cứ vô cùng xác thực, Dậu Vô Ngân cũng chính miệng thừa nhận, hai người có biết tội hay không?”

Liễu Thành Phi dập đầu trước Thi Vấn: “Thảo dân nhận tội, gϊếŧ người phóng hỏa không lý nào có thể dung tha, đương nhiên phải đền tội.”

“Hảo!” Thi Vấn lại chuyển ánh mắt lên trên người Dậu Vô Ngân: “Dậu Vô Ngân, ngươi có biết tội hay không!”

Dậu Vô Ngân mặt xám như tro, hai mắt rã rời không nói nên lời, cơ hội sống đã mất không còn đường thoái lui, hắn từ từ cúi đầu xuống.

Sau đó, chấp nhận, lấy cung, hai người đều bị phán lập tức hành quyết.

Tức khắc hành hình.

Toàn bộ nha môn vui vẻ bùng nổ như hoa nở. Kim Trung Báo Quốc cùng hai hàng nha dịch thiếu chút nữa nhảy dựng lên ôm nhau hô hào. Trảm là tốt! Thi đại nhân anh minh a!

Tiểu Lan Hoa vừa khóc vừa cười, cả mặt đầy nước mắt.

Tiểu Thất dáng vẻ lưu manh đứng ở bên Lan Khánh, từ đáy lòng bắt đầu khâm phục vị quan này. Quan a, đương nhiên phải làm quan tốt, làm cái thanh quan, chính trực quan, làm vị quan vì dân thỉnh mệnh.

Nếu không phải ngài làm chủ, oan khuất của bách tính phải giải quyết như thế nào, khổ sở của dân chúng khắp nơi làm thế nào loại trừ đây?

Thi đại nhân a, thật là vị quan đại đại đại chính nghĩa, thanh như nước, trong như gương.

Tuy nhiên, Lan Khánh lúc này lại chỉ nghĩ đến hôm nay khai đường, Tiểu Lan Hoa không xuống phòng bếp, vậy chân gà sốt của Triệu Tiểu Trư nhà hắn phải tìm ai đòi đây? Ngày hôm qua Tiểu Lan Hoa có làm dư mấy cái hay không a? Nếu Tiểu Trư đói bụng, vậy phải làm sao bây giờ?

Mọi người vui mừng khôn xiết. Thi Vấn rời vào hậu đường, nha dịch lại rống vang như sấm động, một bên đập, một bên hô to: “Bãi đường…”