Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 1 - Chương 27

Đại lao Quy Nghĩa huyện nha môn ngày ấy bị Liễu Thành Phi mang người đến phóng hỏa thiêu hủy còn một nửa, nhưng phần còn lại vẫn hoàn hảo. Dậu Vô Ngân cùng Liễu Thành Phi hiện giờ đều bị giam ở nơi này.

Chỉ là một ở phía tây một ở phía đông, trung gian hai người được ngăn cách bởi vài đạo tường, mười gian lao phòng. Đó cũng bởi Nam Hương lo ngại bọn họ thông đồng lời khai khiến sau này Thi Vấn khó có thể phá án, nên mới tài trí an bài như vậy.

Nam Hương đưa Tiểu Thất vào lao phòng, trước tìm Liễu Thành Phi.

Ban đầu Tiểu Thất chỉ thấy một người trẻ tuổi khoanh chân ngồi trên đống rơm rạ, cẩn thận suy nghĩ một chút, người này cùng Liễu Thành Phi trong trí nhớ của hắn không bàn mà trùng ý.

Liễu Thành Phi ngày thường có chút đoan chính, mày kiếm mắt sáng, tuổi tác ước chừng hai mươi ba hai mươi tư, là loại hình thanh niên mà cô nương hay đại thẩm vừa thấy đã yêu mến.

Tiểu Thất gãi cằm, chiếu theo những gì hắn tra ra từ hạ nhân của Phù Hoa Cung, họ Liễu này mặc dù không phải đại thiện nhân đại hảo nhân, nhưng cũng không phải kẻ đại gian đại ác. Là vì nguyên nhân gì mới có thể khiến người này làm ra sự tình gϊếŧ người diệt khẩu?

Hắn cùng Nam Hương đều không nói, Liễu Thành Phi liền mở miệng cười nói trước: “Hai vị đại nhân, cá hoàng kim ăn được không? Sách hoàng kim xem được không?”

Nam Hương cũng cười: “Vì cứu chủ tử, ngươi đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.”

Liễu Thành Phi lại nói: “Vàng thỏi, vàng miếng này là thành ý của gia chủ ta, xin các vị đại nhân giơ cao đánh khẽ, trên dưới dàn xếp một chút, cấp cho nhau một lối thoát, như vậy đối với tất cả mọi người đều tốt. Đại lão gia của nha môn cũng không phải lo ban đêm đang ngủ dở phát hiện nội nha đột nhiên cháy rụi hay khi tỉnh lại có đao ngân sáng chói kề cổ.”

Nam Hương cười. “Quy Nghĩa huyện nha môn ta mọi chuyện đều tuân theo tuần tự mà tiến hành, ai đã làm việc gì, nên phóng hay không đều đợi đến lúc đại lão gia khai đường thẩm án mới có thể định đoạt.”

Sắc mặt Liễu Thành Phi lập tức chuyển đen. “Các ngươi đừng không biết thân biết phận. Chủ tử nhà ta ở trên giang hồ chính là nhân vật oai phong một cõi, người quen biết đều là đại nhân, nhắc tới đều khiến kẻ khác sợ đến rụng khố. Các ngươi dám đυ.ng tới một sợi tóc gáy của chủ tử nhà ta, chẳng những Liễu Thành Phi ta không bỏ qua mà ngay cả nhân sĩ võ lâm cũng sẽ không tha cho Quy Nghĩa huyện nha các ngươi cùng cẩu quan kia.”

Liễu Thành Phi nói lời này vô cùng hung ác, Nam Hương cũng biết đích xác Vô Ngân Hiên có năng lực này, sắc mặt hơi chút thay đổi.

Nam Hương tiếp lời: “Lão gia ta đời này đều lấy chữ “nghĩa” dẫn đường, chỉ thấy chính đạo trong mắt. Chủ tử ngươi vì tư dục bản thân gϊếŧ hại quá nhiều người như vậy, lão gia nhà ta nếu không trị hắn, vậy những người phải chết oan khuất còn có ai để khiếu nại?”

Liễu Thành Phi đáp: “Không phải người giang hồ cũng đừng xen vào chuyện giang hồ. Giang hồ vốn chính là suốt ngày huyết tinh gϊếŧ chóc, quan lại các ngươi không thể hiểu, cho nên cũng ít chõ mũi vào.”

Tiểu Thất nghe Liễu Thành Phi nói như vậy, “xì” một tiếng. “Liễu tiểu tử, lời này ngươi nghe ai nói? Cái gì mà giang hồ là suốt ngày gϊếŧ chóc, vậy ngươi không gϊếŧ ta, ta vẫn gϊếŧ ngươi?”

Liễu Thành Phi trợn mắt ngang hàng Tiểu Thất. “Đây là lời chủ tử ta nói. Ta biết hắn là Nam Hương, sư gia nha môn, còn ngươi là ai? Vô danh tiểu tốt không mau xưng tên?”

Tiểu Thất bĩu môi. “Đã nói là vô danh tiểu tốt, cho dù có báo danh tính ngươi cũng sẽ không biết. Bất quá ta thật sự cảm thấy ngươi bị chủ tử lừa gạt, ai nói chỉ người trên giang hồ mới có thể trông nom chuyện giang hồ? Quan huyện này chính là quan phụ mẫu, là cha mẹ của bách tính, chuyện của con cái cha mẹ không thể trông nom sao?”

“Ta nếu sinh con trai, mà đứa con bị người ta chém, ta đây đương nhiên phải quản. Thi đại nhân nhà ta vì bách tính chủ trì lẽ phải đều là tuân theo đạo lý, ai quan tâm cái gì là giang hồ cái gì là thị tỉnh, chỉ cần chuyện phát sinh tại Quy Nghĩa huyện nội, Thi đại nhân đều có thể phụ trách.”

“Ngươi!” Liễu Thành Phi thẹn quá hóa giận. “Mau kêu Thi Vấn thả chủ tử nhà ta. Nếu hắn thực sự dám động đến một sợi tóc chủ tử, Liễu Thành Phi ta thề sẽ dùng máu tẩy sạch Quy Nghĩa huyện nha môn.”

“Ác!” Tiểu Thất nở nụ cười lưu manh. “Sợ quá, sợ quá, ta sợ quá a!”

“Chẳng lẽ trong lòng các ngươi không có công lý chính nghĩa sao?” Nam Hương lắc đầu.

Liễu Thành Phi lập tức khẳng định. “Chủ tử nhà ta chính là công lý chính nghĩa.”

Nam Hương đại khái hiểu Liễu Thành Phi là dạng người như thế nào, hắn vỗ vai Tiểu Thất, bảo Tiểu Thất cùng hắn đi ra.

Hai người đi đến bên ngoài, Nam Hương thình lình quay đầu nói với Tiểu Thất: “Nghe nói Phù Hoa Cung cao thủ nhiều như mây, Tiểu Thất, ngươi có biện pháp nào thỉnh Phù Hoa Cung cung chủ điều những người này lại giúp Thi đại nhân không?”

Tiểu Thất hiển nhiên bị lời đề nghị này của Nam Hương kinh động.

Nam Hương tiếp tục: “Vô Ngân Hiên nói được làm được. Liễu Thành Phi vì Dậu Vô Ngân có thể sớm đã bố trí ổn thỏa hết thảy. Sau khi bị bắt hắn không thể liên hệ với bên ngoài nhưng vẫn có biện pháp đưa vàng hối lộ đấy thôi. Thi đại nhân muốn phá án, công tử võ công mặc dù cao cũng không thể nắm giữ biến số, hay là ngươi có thể một ngày mười hai canh giờ đều ở bên đại nhân, như vậy ta mới an tâm một chút.”

Tiểu Thất trừng to mắt nhìn Nam Hương, Nam Hương cũng trông hắn với ánh mắt như muốn nói “an nguy của Thi đại nhân là chuyện toàn bộ nha môn coi trọng nhất, ngươi trăm triệu lần không thể cự tuyệt”.

Cuối cùng Tiểu Thất chịu thua, hắn thở dài gãi đầu sờ cằm, nhỏ giọng nói: “Sư tỷ của ta là kẻ buôn bán, sự tình vô lợi nàng chắc là không biết làm. Nha môn liên hệ với nàng không phải không thể, chỉ là ta sợ sau này Thi đại nhân sẽ chịu thiệt.”

Tiểu Thất cúi đầu suy nghĩ, dừng một hồi lâu mới nói: “Như vậy đi, dưới ta cũng có vài người, ta sẽ kêu bọn họ lập tức tới, việc tất yếu là bảo đảm bình an cho trên dưới toàn nha môn trước khi Thi đại nhân khai đường thẩm án.”

Nam Hương nghe xong, trên khuôn mặt trắng trẻo lộ ra nụ cười mừng vui thanh thản. Hắn nói: “Ta quả nhiên không nhìn lầm người.”

Tiểu Thất ngượng ngùng gãi gãi đầu. “Ai, không nói nữa. Ta đi tìm Tiểu Lan Hoa uống canh cá đây.”

Tiểu Thất đang định rời đi, Nam Hương lại gọi: “Ta nghe lao đầu nói, ngươi nhiều ngày nay đều dịch dung thành tù phạm trà trộn trong lao phòng ngủ. Ngươi nói với hắn là để trốn công tử, tránh việc công tử tìm ngươi ra ngoài bắt gấu, nhưng ta nghĩ… chắc hẳn không chỉ thuần túy vì lý do như thế phải không?”

Nam Hương tiếp lời: “Muộn một chút ta sẽ dùng danh nghĩa cần tu sửa lao phòng, làm cho Liễu Thành Phi chuyển tới cách vách Dậu Vô Ngân, còn lại kính nhờ ngươi.”

Tiểu Thất nhếch miệng cười, hai răng nanh nhỏ nhỏ sáng lên dưới ánh mặt trời.

Tiểu Thất trở lại trong phòng, lúc này Lan Khánh đang ở bên ngoài tuần thành, ác nhân không có ở đây, hắn có thể yên tâm làm việc của mình.

Trước tiên, Tiểu Thất triệu hồi chim yêu Tiểu Hồng chơi đùa một lúc, sau đó mới viết phong thư đưa nó mang đi. Tiếp theo hắn dịch dung thành bộ dáng khác, thay đổi bố sam tầm thường màu xanh.

Soi gương, trong gương phản chiếu hình ảnh một thanh niên hoàn toàn không giống tên lưu manh Trần Thất, mà mang một khuôn mặt bình thường, từ trong xương cốt lộ ra phong độ của người trí thức. Tiểu Thất ở trong gương nhếch môi cười cười, lúc sau mới chậm rãi ra khỏi phòng.

Tiểu Thất đi đến một gian tửu lâu trên đường, lên lầu hai ngồi dựa vào bệ cửa, gọi một bình Hoàng Tửu cùng vài thứ đồ nhắm. Hắn từ từ ăn, giống như tất cả những kẻ tầm thường hay bình thường khác trong lâu. Không thu hút sự chú ý của người khác cũng sẽ không dính phải rắc rối.

Không bao lâu sau, một cô nương tướng mạo xinh đẹp lên lầu hai. Cô nương kia vận bạch y sam, thân hình uyển chuyển, dáng người thướt tha, trên khuôn mặt xinh đẹp điểm phơn phớt hồng. Nàng vừa lên lầu liền làm cho không ít ánh mắt thanh niên nam tử đều nhằm thằng đến.

Mỹ cô nương giống như đang tìm người, mắt hạnh* đưa sang trái lại đẩy sang phải, cuối cùng nhìn chăm chú một thanh niên bình thường ngồi bên bậu cửa.

“Công tử!” Cô nương kêu lên một tiếng, mang theo ánh cười bước nhanh hướng tới Tiểu Thất.

“Ừ!” Tiểu Thất liếc nàng, trên mặt cũng nổi lên nụ cười nhè nhẹ, hắn uống một ngụm rượu rồi nói: “Ngồi đi!”

“Vâng!” Cô nương kia dịu dàng cúi chào Tiểu Thất, tiếp theo ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tiểu Thất uống hết một chén, nàng lập tức cầm lấy bình thay Tiểu Thất rót đầy rượu vào trong chén.

Tiểu Thất mở miệng. “Lúc ta không có ở đấy, trong cung cùng trong lâu ra sao?”

Nha đầu kia tên Tố Hành, là một trong vài tâm phúc của hắn, bình thường nàng làm việc rất nhanh nhẹn, cũng thập phần nghe lời. Khi Tiểu Thất rời Phù Hoa Cung, chuyện quan trọng đều giao cho Tố Hành cùng nha đầu Tử Vấn xử lý. Hắn vốn có bốn a hoàn, nhưng mấy năm nay gả mất hai, hiện giờ bên cạnh hắn cũng chỉ còn lưu lại Tố Hành, Tử Vấn cùng một vài hộ vệ.

Tố Hành nhu thuận hồi đáp: “Gần đây giang hồ rất yên ổn, cung cùng lâu không có sự tình gì khẩn cấp quan trọng. Như công tử phân phó, ai đến tìm đều nói ngài vắng mặt. Yến tiểu cung chủ có tìm ngài vài lần, nhưng ta đều nói ngài có việc cần làm mấy tháng nữa mới trở về.”

“Ừm!” Tiểu Thất gõ bàn, suy nghĩ một chút lại nói: “Nhiều ngày nay ngươi có nghe động tĩnh gì về Vô Ngân Hiên không?”

Tố Hành đáp: “Nghe nói Vô Ngân Hiên gần đây đang phái người tìm Thanh Minh Các. Công tử cũng biết Thanh Minh Các là ai gây dựng, nếu tìm thấy có thể dùng vạn lượng hoàng kim mua được sinh mệnh của cả một địa phương. Trên giang hồ đồn đại người của quan phủ động đến chủ tử của Vô Ngân Hiên, cho nên bọn họ tính toán khiến cho đối phương một người cũng không thể lưu lại.”

Tiểu Thất hừ một tiếng. “Một người cũng không thể lưu lại, khẩu khí thật lớn. Đợi bọn chúng tìm được Thanh Minh Các rồi nói sau.”

Lời này vừa ra, Tố Hành lập tức đáp. “Đã biết, chủ tử, Tố Hành tuyệt đối không cho bọn họ dễ dàng tìm được Thanh Minh Các.”

Tiểu Thất gật đầu, dừng một chút rồi lại nói: “Ta hiện nay đang ở Quy Nghĩa huyện nha, sự tình cũng nhiều, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về.”

“Vâng, thưa công tử!”

“Ngươi điều mười hai người đến đây!” Tiểu Thất nói.

“A?” Tố Hành có chút kinh ngạc. “Công tử, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Nha đầu ngươi đúng là lắm chuyện.” Tiểu Thất cười. “Không được hỏi!”

“Tố Hành cũng là lo lắng cho công tử thôi.” Tiểu nha đầu mở to mắt vừa nhìn vừa cười với chủ từ nàng.

Tiểu Thất nhấp một ngụm Hoàng Tửu, nghe mùi rượu thấm nhập tâm can, sảng khoái nói: “Không có việc gì, công tử nhà ngươi võ nghệ siêu cường lại thông minh tuyệt đỉnh, vậy có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Đúng vậy, đúng vậy a.” Tiểu nha đầu nịnh nọt.

Tiểu Thất cười thành tiếng. “Ta chỉ không muốn trước khi rời đi, người trong Quy Nghĩ huyện nha môn gặp phải chuyện ngoài ý muốn. Nhớ kỹ không?”

Tố Hành gật đầu. “Nhớ kỹ, công tử, Tố Hành lập tức đi lo liệu.”

“Tốt lắm, mau đi đi!”

Sau khi Tố Hành rời đi, Tiểu Thất ở trong tửu lâu an an ổn ổn uống rượu, không cần phải gấp gáp quay về nha môn, cũng không cần vội vàng trốn tránh Lan Khánh. Cảm giác một thân vô sự tùy tiện thật sự tốt, tốt đến mức khiến cho hắn sớm ngân nga vài điệu hát dân gian.

Nhưng mà ngay tại lúc híp mắt ngắm nhìn kẻ đến kẻ đi dưới lầu, hắn lại phát hiện người bị hắn vứt qua một bên hiện đang lồ lộ trên đường cái. Người kia tay vừa dắt heo, vừa cùng một kẻ khác nhìn nhau chòng chọc.

“...”

“Đạo tặc Trương Tứ, ngươi còn không mau thúc thủ chịu trói?” Lan Khánh hét lớn, đem dây thừng buộc heo giao cho một gã bán đồ ăn rong, sau đó rút kiếm cùng giang dương cường đạo đối diện tạo nên một hồi chém gϊếŧ.

Nhưng Lan Khánh ngươi vốn võ công cơ hồ không người địch nổi, chỉ hai ba chiêu đã đem đạo tặc Trương Tứ trói gô, động tác chóng vánh, quả thực tựa như chỉ mất nháy mắt là xong.

“...” Ngay cả động tác buộc phạm nhân đều rành rẽ như vậy, Lan Khánh này thật sự là... Cho dù không có gương mặt tai họa kia, cũng là có thể sử dụng loại phương thức khác hại người a...

Đang lúc Tiểu Thất nghĩ như vậy, hai bên đường đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm động, bên này một câu: “Tiểu Đầu Nhi thật tốt a!”, bên kia lại một câu: “Tiểu Hắc đại nhân anh danh thần võ!” Khen ngợi tán dương khiến cho cằm Lan Khánh càng giương cao hơn, một tay dắt heo, một tay kéo phạm nhân, cao chân ưỡn ngực trở về nha môn.

Tiểu Trư thì ở phía sau Lan Khánh không ngừng kêu “Hầu hầu hầu”.

Đột nhiên, Tiểu Thất thấy Lan Khánh ngừng lại, sau đó từ trong lòng lấy ra một cái nam nhân khố trắng như tuyết, sau đó ngồi xổm trước mặt Tiểu Trư, không biết đối với nó nói cái gì.

Tiểu Trư ngửi ngửi, lại hầu hầu vài tiếng, tiếp theo liền chạy tán loạn ở trên đường.

Lan Khánh ở phía sau Tiểu Trư khoái hoạt lao tới. Đạo tặc Trương Tứ kia vốn bởi vì bị Lan Khánh đả thương, nay lại bị lôi như vậy, mặt hắn liền gục trên đất, bị Lan Khánh kéo dạo khắp phố.

Tiểu Thất cười ra tiếng, sau đó nhanh chóng bụm miệng tránh cho Lan Khánh phát hiện hắn ở trong này. Hắn mau mau quay về nha môn vẫn là tốt hơn.

Nam Hương tiên sinh đã bàn giao, hắn được phép ngủ lại trong lao phòng.