Bách Lý Tiểu Kê Lịch Hiểm Ký - Khánh Trúc Nan Thư

Quyển 1 - Chương 13

“Ta vì cái gì phải tha cho ngươi?” Lan Khánh mị mị mắt. “Tiểu Hắc đại nhân ta thấy ngươi không vừa mắt lâu rồi, các ngươi đều như vậy, mấy lần chọc ta tức giận, lần này chỉ vì con heo mà dám ngăn cản ta…”

Tiểu Thất vội vàng hô: “Người nào a? Sư huynh ngươi nói xem, ta thay ngươi trút giận. Ngươi rủ lòng thương đừng giẫm lên ta nữa, ngực của ta… nội thương… nội thương…”

“Người nào…?” Lan Khánh ngẩn người, trong đầu hiện lên vô số bóng dáng, nhưng lại không sao thấy rõ nổi, hắn đưa tay bắt lấy, đến lúc thu về, tay đều trống rỗng, cái gì cũng không có.

Tiểu Thất thừa dịp Lan Khánh ngây ra, mau chóng nhấc chân đối phương, sau đó sử dụng chiêu lăn lộn, lặn vào bụi cỏ bên cạnh.

Heo cũng chạy theo đến bên cạnh hắn, giấu thân xác trong bụi cỏ, chỉ lộ ra nửa cái đầu nhỏ.

Lan Khánh toan đánh tới, Tiểu Thất vội vàng xua tay ngăn cản: “Từ từ từ từ… chờ!”

“Chờ cái gì?” Lan Khánh hỏi.

“Ta có dược.” Tiểu Thất lập tức đứng lên, cả người bám đầy vụn cỏ. Hắn nhanh chóng từ trong ngực lấy ra thánh dược chữa thương kinh thiên động địa, khϊếp thần hãi quỷ, “Huyết Kiến Sầu”, vô luận là ngoại thương hay nội thương, chỉ bôi ngoài uống trong, một ngày sau toàn bộ thương thế đều được trị lành.

Tiểu Thất nói: “Sư huynh còn nhớ dược này không? Dược này là tác phẩm đắc ý bát sư đệ Triệu Tiểu Xuân chế ra, vô luận thương tích gì đều lập tức chữa khỏi, đại thương hay tiểu thương cũng không hề đau đớn.”

Lan Khánh hồ nghi liếc Tiểu Thất.

“Tin ta, vươn tay ra đây!” Tiểu Thất nói.

Lan Khánh suy nghĩ, rồi lại ngoan ngoãn chìa tay.

“Không phải tay trái.” Tiểu Thất rống lên. “Ngươi chính là bị thương tay phải.”

“A!” Lan Khánh ngoan ngoãn đưa tay trái về, vươn tay phải ra.

Kéo áo lên, nhìn xương cốt hắn bị cắt đứt, đâm

xuyên da thịt lộ cả ra ngoài, hơn nữa cổ tay toàn bộ sưng đen, Tiểu Thất không khỏi thâm hít một hơi.

“Như thế nào lại bị thương thành như vậy?” Tiểu Thất trong đầu chua xót, còn có chút đau lòng khó có thể giải thích.

“Thật là, chính mình đã không biết tự chăm sóc, mấy người trong nha môn như thế nào cũng không tới trông nom ngươi?” Lảm nhảm vài tiếng xong, Tiểu Thất lập tức đem dược trong bình xoa vào vết thương nơi cổ tay, rồi sau đó chờ một lát cho dược ngấm vào da thịt, mới nhẹ nhàng đem đoạn xương bị gãy đẩy về đúng chỗ.

Đau đớn khi xương cốt trở lại vị trí cũ khiến Lan Khánh nhíu mày, nhưng không giống lúc trước, không hài lòng liền phát giận. Bởi vì hắn cảm thấy được, Tiểu Thất chuyên tâm bôi thuốc cho hắn như vậy, thoạt nhìn có chút thuận mắt.

Tiếp theo, Tiểu Thất đem hai thanh gỗ sạch sẽ đặt ở hai bên cổ tay Lan Khánh, sau đó kéo tiết y của chính mình xuống quấn một vòng lại một vòng để cố định.

Đến khi thấy vết thương đã được buộc chắc chắn, hắn mới nhẹ nhàng thở ra, lau mồ hôi. “Tốt rồi, như vậy là ổn. Mấy ngày này ngàn vạn lần đừng đυ.ng vào nước, chờ xương cốt định trụ, ta sẽ giúp ngươi thay dược.”

Lan Khánh đưa tay về, nhìn cổ tay được bó bằng mảnh vải thật cẩn thận một hồi lâu, dần dần lộ ra nụ cười nho nhỏ.

Hắn đưa lại gần ngửi ngửi, hỏi: “Như thế nào lại thơm mát?”

Tiểu Thất thu hồi chỗ dược còn lại, nói: “Đó là mùi dược.”

Lan Khánh gật đầu.

Tiểu Thất thấy biểu cảm Lan Khánh đã không còn dữ tợn như vừa rồi, vì thế liền nói: “Đúng rồi sư huynh, về con heo kia…” Hắn chỉ chỉ cái đầu nhỏ trong bụi cỏ “Tạm thời chịu đựng, đừng ăn được không? Ngài nhìn xem, nó bé như vậy, cũng không đủ cho ngài cắn đầy một hơi. Chi bằng nuôi nó lớn một chút, đợi cho bộ dáng nó giống như hai con heo đại vương chúng ta khiêng về rồi hẵng ăn, chẳng phải rất tốt sao?”

Lan Khánh nhíu nhíu mày. “Nó động đậy, chạy tới lại chạy lui. Ta chỉ cần không cẩn thận quên mất, không đợi được đến lúc nó lớn lên đã đem nó ăn mất tiêu rồi.”

Tiểu Thất liếc nhìn heo, phát giác heo con hai mắt mở to ngập nước cũng đang trông hắn, bị nhìn như vậy, lương tâm Tiểu Thất lại bắt đầu không yên.

Tiểu Thất xoa ngực nói: “Kia… Nếu sư huynh bắt chước ta đặt tên cho con heo này, thỉnh thoảng cùng nó chơi đùa, cho nó ăn chút đồ, nhưng chịu đựng đừng cắn nó. Kêu tên nhiều lần, lúc lâu sau sẽ có tình cảm, có tình cảm liền không thể nhanh chóng gϊếŧ ăn.”

“Đặt tên?” Lan Khánh nghiêng đầu.

“Đúng, đặt tên.” Tiểu Thất nói. “Giống ta, chim của ta có tên là Tiểu Hồng.”

Lan Khánh nghiêng đầu nhìn Tiểu Thất nghĩ, lại nhìn heo nghĩ nghĩ, cuối cùng vươn ngón trỏ nhỏ dài chỉ heo con, nói: “Ngươi, Tiểu Trư, Triệu Tiểu Trư! Ta đem ngươi dưỡng như đệ đệ, bây giờ nhẫn nại, chờ ngươi lớn lên sẽ ăn.”

Tiểu Thất bĩu môi, thầm nghĩ: “Rõ ràng là lấp liếʍ cho bản thân, chờ lớn lên có tình cảm, không nói ngươi, chỉ cần có người muốn ăn nó, ngươi đều sẽ cùng người nọ liều mạng.”

Nhưng là… vì cái gì phải kêu “Triệu Tiểu Trư”, luận đến họ, cũng có thể đặt là Thi Tiểu Trư mà?

Tiểu Thất nghĩ không thấu, đang định hỏi, đột nhiên thấy ngón tay bạch ngọc chuyển từ heo sang người hắn.

“A?” Tiểu Thất ấp úng.

“Ngươi, Tiểu Kê, Trần Tiểu Kê!” Lan Khánh nói.

“Cái gì?” Tiểu Thất trừng mắt. Người này

coi hắn với heo

đồng dạng.

Tiểu Thất đang muốn rống giận, đã thấy Lan Khánh bày ra lúm đồng tiền như hoa, sau đó vui vẻ nhảy đi không thèm để tâm đến hắn nữa.

Người nọ bên miệng còn lẩm bẩm: “Tiểu Kê, dưỡng làm đệ đệ, bây giờ nhẫn nại, chờ ngươi lớn lên sẽ đem ngươi chém rụng.”

“…”

Lan Khánh ngươi là đại ma đầu không có lương tâm! Lão tử đối với ngươi tốt như vậy, thật lòng thật dạ, gặp nạn kêu ngươi chạy trước, thương tích thay ngươi bó dược, cư nhiên lại nói chờ lão tử lớn lên sẽ đem chém rụng…

Ngươi… cái đồ vô tâm vô phế…

***

Chiều hôm sau, Tiểu Thất đứng ở trước cửa giường chung hóng gió. Vài vị nha dịch cùng nhau uống rượu dùng bữa, thỉnh thoảng lại biểu diễn vài tiết mục thô tục không hại đến ai. Lúc này, Nam Hương phe phẩy quạt lông, đi đến tiểu viện bọn họ, nói nhanh: “Nên bắt đầu làm việc thôi!”

Tiểu Thất nghe thấy mơ mơ màng màng.

Nam Hương nói: “Kim Trung Báo Quốc đã trở lại, Thi đại nhân mời ngươi cùng qua thương nghị.”

Tiểu Thất ngẩn người, một vì Kim Trung Báo Quốc trở về can hệ gì tới hắn, hai vì nhớ những ngày thanh tịnh có được nhờ thương thế chưa lành, cười bồi: “Nam tiên sinh, ta đây rượu còn chưa uống vài hớp, không đi có được không? Huống hồ có Thi đại nhân cùng ngươi, Tiểu Hắc đại nhân cùng Kim Trung Báo Quốc, chuyện gì cũng có thể thương lượng, còn cần gì một tiểu sai dịch như ta?”

Nam Hương chưa lên tiếng, chỉ thấy vài tên nha dịch bên cạnh vội vàng đem chén rượu đang hướng Tiểu Thất rời đi, đẩy cả người hắn đến bên sư gia, vài người thất chủy bát thiệt

(nhiều người tranh nhau nói cùng lúc), so với đương sự còn khẩn trương hơn: “Thi đại nhân cho gọi ắt phải là đại sự, Trần Thất ngươi còn không mau đi.”

“Rượu thì uống lúc nào chả được, còn chậm trễ chính sự của Thi đại nhân thì thật tệ.”

“Ai…” Cứ như thế, Tiểu Thất bị người thúc đi, ngay cả nói ra lựa chọn cũng không có cơ hội, cuối cùng đành phải nhận mệnh, theo sau mông Nam Hương, từ từ đi đến thư phòng Thi Vấn.

Tới thư phòng, Thi Vấn ngồi ở lão vị, phía trước là hai hàng Tứ đại kim cương Kim Trung Báo Quốc, Lan Khánh lại đang cầm chủy thủ khắc khắc khoét khoét khối mộc bài to bằng bàn tay, vô cùng chuyên tâm.

Nam Hương đứng bên cạnh Thi Vấn, cung kính hướng Thi Vấn: “Bẩm đại nhân, Trần Thất đã tới.”

Thi Vấn gật đầu, tiếp theo nói: “Bốn người các ngươi đem sự tình mấy ngày nay điều tra cấp cấp báo cáo!”

Đinh Kim bước lên, mở lời trước: “Bẩm đại nhân, sau khi tìm hai gã ở ngôi miếu đổ không thấy, bốn người bọn ta quyết định hỏi rõ Tiểu Lan Hoa đã trộm ngũ kiện bảo vật từ tay ai, rồi phân công điều tra các nơi. Bọn ta định tra hỏi Chu Trường ở Thủy Dương huyện, Vu Lân Văn ở Thường Đồ huyện, Thái An ở Quang Minh huyện, Hàn Hiểu Sinh ở Tống Nghiêu huyện, Lâm Mạnh ở Song Hỉ huyện, tổ tông năm người này từ chỗ nào mua Tang gia bảo vật, nhưng ty chức bất lực, cả năm người đều đã mất mạng trước khi chúng ta tới.”

“Hả, lại có sự tình như vậy?” Thi Vấn kinh hoảng.

Nam Hương phe phẩy quạt hỏi: “Chết khi nào, người chết có chỗ nào khả nghi không?” Hắn thanh âm trầm ổn, tựa như đã sớm suy tính ra kết quả này.

Trần Báo nối tiếp: “Ta đến huyện nha các huyện mượn tạm kết quả khám nghiệm tử thi, phát hiện vào tháng này và tháng trước, trong năm người thì có ba người gia môn xảy ra tai ương, toàn bộ mất mạng trong đám cháy; hai người còn lại một chết chìm giữa sông, một xuất ngoại buôn bán bị đạo tặc gϊếŧ chết.”

Tiểu Thất nghĩ thầm. “Sao có thể vừa khéo như vậy, ba hộ cùng Thẩm Đại Lang tổng cộng là bốn hộ đều gặp hỏa hoạn, còn một chết đuối, một bị gϊếŧ, tất cả đều xảy ra trong hai tháng.”

Hắc tặc lưỡi, cúi đầu thì thào: “Nãi nãi cá hùng a, Dậu Vô Ngân ngươi quá hung ác, gϊếŧ nhiều người đến vậy, ta xem tương lai lão thiên trừng phạt ngươi thế nào.”

Tiểu Thất vừa lên tiếng, An Quốc lập tức trừng mắt với hắn. “Tiểu tử, nơi này không có phần cho ngươi xen vào, mau ngậm miệng lại!”

Nam Hương nhẹ nhàng phẩy quạt, bảo: “Tiểu Thất, ngươi đem sự tình cùng công tử nhìn thấy kể lại tỉ mỉ từ đầu chí cuối đi!”

“Tiểu Hắc đại nhân không nói chuyện này sao?” Tiểu Thất hỏi.

“Công tử đối với việc này không nói

rõ, chỉ giải thích vẻn vẹn ba chữ “Vô Ngân Hiên” mà thôi.” Nam Hương cười, trên mặt có chút bất đắc dĩ.

Tiểu Thất nghiêng đầu. Nguyên lai là bởi vì Lan Khánh nói không minh bạch, lúc này mới gọi hắn đến nói cho rõ. Vậy phải bảo sớm chứ.

Tiểu Thất xoa xoa tay, làm bộ dạng chắp tay đối Thi Vấn, cung kính thuật lại: “Là như vậy, ngày ấy ta cùng Tiểu Hắc đại nhân tới Tiểu Tô Liễu Hạng, đã thấy

Thẩm gia chìm trong biển lửa. Mẫu thân

Thẩm Đại Lang,

Thẩm đại mụ, tuy được cứu ra nhưng thương tích quá nặng, chỉ kịp nói hai chữ “nguyên bảo” đã tắt thở.”

“Chìm trong biển lửa? Cũng là bị phóng hỏa?” Đinh Kim sửng sốt.

“Nguyên bảo?” Nam Hương trầm ngâm.

“Sau Tiểu Hắc đại nhân nhớ ra trên đường hắn từng trông thấy một người cầm cây quạt có họa hình nguyên bảo hấp tấp rời đi, hơn nữa cảm thấy người nọ đích thực là hung thủ, vì thế kéo ta đuổi theo người kia.” Tiểu Thất không cho người khác biết sự tình là do chính mình suy xét ra, nghĩ thầm, dù sao những người này cũng không có mặt, cho nên bắt đầu bịa đặt lung tung.

Lý Trung cùng An Quốc ở một bên tán thưởng: “Tiểu Hắc đại nhân thật sự là anh minh thần võ!”

Đinh Kim cùng Trần Báo lại hồ nghi nhìn Tiểu Thất.

Tiểu Thất nghiêm mặt, tiếp tục nói: “Sau chúng ta vô tình nghe được, nguyên lai chủ nhân cây quạt nguyên bảo kia chính là tổng quản Liễu Thành Phi của Vô Ngân Hiên, lần này đặc biệt xuất hiện vì chủ tử của hắn, Vô Ngân Hiên hiên chủ, lo liệu một ít sự tình hèn hạ.”

“Tiếp theo, chúng ta lén theo đuôi Liễu Thành Phi tìm được vị trí Vô Ngân Hiên, sau đó chạy vào nội hiên. Nhưng Vô Ngân Hiên thật sự là một nơi vô cùng kinh khủng, bên trong ẩn chứa cơ quan trùng điệp, chẳng những có ngũ hành

bát

quái trận, còn có phi tiêu

cùng Ngũ Độc Yên Vụ, độc chết người không đền mạng, nhiều như thiên nữ tán hoa

(hằng hà vô số bay loạn), thật sự là khiến gan mật tiểu nhân đều nhanh bị dọa phá.”

“Bởi vì không bắt tại trận được Liễu Thành Phi gϊếŧ người, cho nên ta cùng Tiểu Hắc đại nhân mạo hiểm lẻn vào phòng Dậu Vô Ngân, hy vọng tra ra tội chứng của hắn. Ai ngờ do không cẩn thận kích hoạt cơ quan, phi tiễn ùn ùn phóng tới, còn có cự thạch hung mãnh ập đến, sau đó đối phương lại phóng xuất khói độc ngũ sắc, ta kinh hãi quá độ, ba hồn bảy vía đều bay… bay sạch trơn…”

Nói tới đây, Tiểu Thất nuốt một chút nước miếng, thở hổn hển, tiếp tục nói: “May mắn Tiểu Hắc đại nhân anh minh thần võ, chỉ một tay đẩy phi tiễn, sau hai ba lượt liền cứu được tánh mạng tiểu nhân, lại vù vù vù, đem tiểu nhân lôi ra khỏi hiểm cảnh, tiếp theo cưỡi mây đạp gió bay khỏi Vô Ngân Hiên. Thật sự là trời xanh có mắt a, cũng nhờ Tiểu Hắc đại nhân, tiểu nhân mới có thể đứng tại đây, cùng đại nhân kể ra ác trạng của Vô Ngân Hiên.”

Tiểu Thất thêm mắm dặm muối vào sự tình, nói đến chỗ Tiểu Hắc anh dũng ra sao, lại chêm một phen tán dương ca tụng. Kim Trung Báo Quốc nghe xong, hít một hơi, dùng ánh mắt vạn phần sùng kính nhìn Tiểu Hắc đại nhân nhà bọn họ.

Tiểu Hắc đại nhân vẫn tiếp tục khắc bài tử, ai cũng không để ý tới.

Thi đại nhân đập bàn trà, khuôn mặt tức giận biến thành màu đen, quát lớn làm chấn động không gian: “Vô Ngân Hiên hiên chủ kia tột cùng là người nào, lại dám coi rẻ vương pháp như vậy, xem mạng người như cỏ rác, thật sự là vô pháp vô thiên!”