Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ma Giáo Giáo Chủ

Chương 1-1

Trời vừa sáng, Tiểu Xuân vác trên lưng một bao hành trang, bên hông mang theo Long Ngâm Phượng Lệ kiếm, đi thẳng tới tiền viện Yên Ba Lâu kêu tiểu nhị đem ra một bát mì Dương Xuân, tiếp đến là hai cân thịt bò, rồi cứ thế chúi mặt vào mà ngấu nga ngấu nghiến.

Dạo này cắm rễ tại dược phòng cũng chưa từng được ăn một bữa nào thật thỏa thích, giờ lại nghe tin ở phía Nam xuất hiện nạn đói do dịch bệnh hoành hành, mới tự nhủ trước khi đi cần phải ăn no nê một chút a~~ … Đến nơi cũng sẽ không lo đói bụng.

Ăn xong hai bát mì vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, hắn giơ tay toan gọi tiểu nhị mang thêm một bát nữa lên, chợt một bạch y nhân không biết xuất hiện tự bao giờ, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh hắn, cất giọng trầm thấp, thanh lãnh: “Một l*иg bánh bao chay.”

“Khụ!” – Tiểu Xuân vừa thấy người kia tới liền giật thót, thân đổ cả về phía trước mà sặc, suýt chết nghẹn.

Vân Khuynh mang theo bao hành trang, đặt Ngân Sương kiếm lên trên bàn, thản nhiên giật lấy chén trà Tiểu Xuân đang bưng trên tay, chậm rãi uống liền mấy hớp.

“Vân Khuynh… sao lại sớm như vậy?” – Tiểu Xuân nói, lộ rõ vẻ mặt tươi cười.

“Nếu không sớm, lại không tìm được ngươi.” – Vân Khuynh hừ lạnh một tiếng.

Từ chén trà sứ tỏa ra một luồng nhiệt khí, thế nhưng hơi ấm từ nước trà cũng chẳng thể làm tan đi thứ ác khí âm hàn trong người, ngón tay của Vân Khuynh đông lại đến cứng đờ. Trong phòng tuy có hỏa bồn sưởi ấm, nhưng cả đêm lại không ngủ được, cũng nhờ vậy mà mọi động tĩnh của phòng bên cạnh y đều nghe được rõ ràng, lúc người nọ len lén đẩy cửa phòng, rón ra rón rén bước trên hành lang, y liền lập tức bám theo.

Đã hai ngày từ khi phục “Khu trùng dược”, thứ thuốc do Tiểu Xuân miệt mài chế ra, Vân Khuynh tuy rằng không còn nhớ rõ mọi chuyện trước kia, nhưng đã cảm thấy hành vi của người này đối với y dường như quen thuộc hơn vài phần. Thì ra chủ ý của Triệu Tiểu Xuân này vẫn không thay đổi, hai ngày án binh bất động cũng chỉ vì hắn đã dự tính hôm nay sẽ lẳng lặng lén rời khỏi Yên Ba Lâu.

Người này chắc chắn có ý đồ mờ ám, lại không ngờ rằng hắn thà len lén trốn, cũng không muốn báo y một tiếng.

Hừ! May mà y sớm đã có chuẩn bị.

“Bánh bao đến đây!!!” – Tiểu nhị bưng lên một cái l*иg đầy bánh bao trắng nghi ngút khói. Vân Khuynh cầm lấy một cái bánh bao, thuận tiện sưởi ấm luôn bàn tay lạnh như băng của mình, sau đó đưa lên miệng cắn vài miếng.

Tiểu Xuân thấy Vân Khuynh khuôn mặt băng lãnh, lẳng lặng ăn bánh bao, tim cứ đập thình thịch không ngừng. Bản thân vốn đã định bất cáo nhi biệt, thật khẩn trương chạy đi tìm gã Ốc Linh Tiên kia. Thế nhưng chân còn chưa kịp ra khỏi đại sảnh Yên Ba Lâu nửa bước, đã bị Vân Khuynh tóm lại. Ai ~ Sớm biết thế này thì đừng có ham ăn ham uống làm chi… giá như biết đường chuồn khỏi thành lẹ một chút để hoàn thành đại sự thì giờ cũng không phải thê thảm như thế này rồi…

Tiểu Xuân vội vàng nói: “Ta chưa nói một tiếng với ngươi đã rời đi là không đúng, thế nhưng cũng chỉ vì nghĩ tới tình trạng ngươi hiện giờ. Việc này rất nguy hiểm, ngươi lại không thể động võ, ta chỉ sợ mang ngươi theo sẽ xảy ra việc bất trắc ngoài ý muốn. Tuyệt đối không phải cố ý bỏ rơi ngươi!” – Việc này Tiểu Xuân cũng đã nói đi nói lại, giải thích rất nhiều lần, thế nhưng Vân Khuynh một chữ cũng không nghe lọt, vẫn ngồi bất động.

Tiểu Xuân nói tiếp: “Thực sự ta chỉ ra ngoài vài ngày thôi, tìm được người rồi nhất định sẽ trở về, xong việc nhất định sẽ quay về, rất nhanh thôi mà… Vân Khuynh a~… ngươi ở lại đây chờ ta đi!”

Vân Khuynh lẳng lặng uống một ngụm trà, nói: “Ta nếu lại tin ngươi một chữ, liền mang họ Triệu với ngươi.”

Tiểu Xuân thoáng một cái nghẹn họng, lời này trước kia hắn thường hay nói với người ta, Vân Khuynh lúc này đây rõ ràng là đang châm chọc hắn mà.

Ai~ quên đi quên đi. Bả vai Tiểu Xuân khẽ chùng xuống, vừa ăn vừa nói: “Ngươi muốn cùng đi thì cùng đi, bất quá phải thật cẩn trọng. Lát nữa ta sẽ đưa ngươi chút dược phòng thân. Ngươi ngàn vạn lần đừng có tùy tiện sử dụng nội lực đó a~.”

Sắc mặt Vân Khuynh tươi tỉnh hơn một chút, khẽ gật đầu.

“Tiểu nhị! Một bình Trúc Diệp Thanh năm mươi năm!” Một bóng đen không biết từ đâu bỗng dưng ngồi phịch xuống ngay bên trái khiến Tiểu Xuân giật thót. Sợ đến mức cả người đều run rẩy, đũa cầm trong tay cũng rớt xuống.

Lan Khánh lấy một đôi đũa, tiện tay gắp luôn phần thịt bò mà Tiểu Xuân gọi ban nãy, đưa lên miệng chóp cha chóp chép.

Tiểu Xuân cúi xuống toan nhặt chiếc đũa dính đầy bụi bẩn lên, liền bị Vân Khuynh cản lại. Y với lấy hộp đũa trên bàn, rút ra đôi mới, dùng một chiếc khăn trắng lau qua rồi đưa cho Tiểu Xuân.

“Cái đó bẩn rồi. Dùng cái này đi.” Vân Khuynh nói.

Lan Khánh nhìn Vân Khuynh không chớp mắt, tay đột nhiên run lẩy bẩy, đôi đũa đang cầm chặt kia cũng “không cẩn thận” mà rơi xuống đất. Đôi mắt hắn chớp chớp, khoanh tay lên bàn đợi Vân Khuynh lấy một đôi đũa mới cho hắn, nhưng Vân Khuynh một chút động tĩnh nhỏ cũng không có.

Lan Khánh bất mãn đập bàn đứng bật dậy, còn chưa kịp làm gì, Tiểu Xuân ngay lập tức đem chiếc đũa đã được Vân Khuynh cẩn thận lau sạch giao cho Lan Khánh. Thừa dịp Lan Khánh đang đưa tay cầm lấy đũa, Tiểu Xuân bất thình lình chộp lấy cổ tay hắn xem mạch.

Ân … Thật may … Thực sự là bị điên!

Mạch đập rất hỗn loạn, Tiểu Xuân xác nhận Lan Khánh lúc này vẫn còn bị tẩu hỏa nhập ma mới thở phào nhẹ nhõm, lôi kéo Lan Khánh cùng ngồi xuống.

“Ngươi đừng có đập bàn nữa … Ngươi xem, cái bàn bị ngươi đập đã nứt ra cả khối rồi kìa.” Tiểu Xuân nói.

Lan Khánh chẳng thèm để tâm tới Tiểu Xuân. Có đũa trong tay rồi, hắn tiếp tục cao hứng ngồi gắp thịt bò.

Lan Khánh lại rót ra một chén Trúc Diệp Thanh cho Tiểu Xuân. Tiểu Xuân cau mày nói không uống rượu, thế nhưng Lan Khánh nào có chịu buông tha, cái chén kia liền đưa ngay tới bên miệng Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân trốn, hắn liền truy, hai người trông hệt như tiểu hài tử đang chơi trò cút bắt. Cuối cùng, Lan Khánh bắt được cằm của Tiểu Xuân, đem chén rượu đổ thẳng vào miệng, nhưng bởi hắn sử dụng quá nhiều lực, rượu kia liền hướng lỗ mũi Tiểu Xuân mà chảy vào. Tiểu Xuân ho sặc sụa, chân tay khua khoắng, cả người nhảy dựng lên, né thật xa Lan Khánh, trên mặt nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Lan Khánh trong nháy mắt sa sầm mặt xuống: “Ai bảo ngươi rượu mừng không uống, lại muốn uống rượu phạt.”

“Uống!” Lan đại giáo chủ sát khí bừng bừng. Tiểu Xuân chỉ nghe thấy người này nói: “Ngươi đem tay ta chơi đùa, còn đem heo của ta cho Bạch Bạch(*) ăn, lại bắt ta chỉ có thể ở trong phòng mà không được ra ngoài, ngươi làm ta thực sinh khí!”

(*) nick name Lan đại mỹ nhân đặt cho VK đó:))

Tiểu Xuân thực ra cũng không còn sợ người này, Lan Khánh một quyền đánh tới, Tiểu Xuân liền giải khai được, lập tức đánh lại một quyền, sau một hồi nhốn nháo đến mệt mỏi, hai người mới chịu ngồi yên.

“Đợi lát nữa ta sẽ giúp ngươi đổi dược.” – Tiểu Xuân nói.

Kỳ thực với thương thế của Lan Khánh thì chỉ cần bôi loại cao dược có giá trị là có thể hồi phục. Bất quá, mỗi lần tháo băng đổi dược, người này đều mừng rỡ ra mặt. Ngẫm lại, làm hắn vui vẻ lên một chút cũng tốt.

“Uống đi.” – Lan Khánh rót một chén rượu cho Tiểu Xuân.

Đúng lúc Tiểu Xuân đang khát khô, liền cầm chén dốc thẳng vào miệng. Rượu tràn vào trong cổ họng một hồi, hắn mới giật mình nhớ ra rằng tửu lượng của mình vốn không cao, không được uống rượu. Nhưng hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, mang dược ra, giúp Lan Khánh đắp thuốc.

Vân Khuynh bị đẩy sang một bên chẳng có ai quan tâm, còn phải chứng kiến cảnh Lan Khánh và Tiểu Xuân sau một hồi đánh nhau chí chóe lại cùng nhau thân mật khăng khít, Vân Khuynh trong lòng cảm thấy không thoải mái, bàn tay dùng lực bóp thật mạnh, khiến cái bàn trước mặt đi luôn một góc.

Tiểu Xuân nghe tiếng gỗ nát vụn kêu răng rắc, cả kinh: “Ngươi làm sao vậy?!”

Vân Khuynh thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên máu nóng xộc lên não.”

“Ách!” Tiểu Xuân gãi đầu, người này mười phần là ăn phải dấm chua rồi. Liếc qua thấy gỗ vụn vương đầy trên sàn, hắn la lên: “Ta không phải đã dặn ngươi đừng có bừa bãi động chân khí, nếu bản thân thụ thương thì ta biết phải làm sao?”

Vân Khuynh thấy Tiểu Xuân lo lắng cho mình trong khi đối với Lan Khánh thì lại có chút sợ hãi, bèn quẳng về phía tên kia một cái lườm kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trong lòng tất nhiên là có chút đắc ý.

Lan Khánh nhíu mày nhìn đối phương thách thức, đang định vùng lên đập cho cái gã hỗn trướng kia một trận, chợt nghe thấy Tiểu Xuân hô lên, tay chỉ lên trời: “Á xem kìa! Heo bay! Heo bay kìa!”

Lan Khánh mắt sáng rực, theo hướng ngón tay nhìn nhìn một hồi, miệng la lớn: “Đâu? Ở đâu? Ở đâu chứ?”

Tiểu Xuân tự nhủ, không nhân cơ hội này mà chuồn lẹ thì còn đợi đến bao giờ, lập tức nắm lấy bao y phục phi thẳng ra cửa.

Hắn định là sẽ đi một mình, mau mau kiếm cái gã Ốc Linh Tiên kia về, ngờ đâu Vân Khuynh lại bất chấp bám đuổi, ngay cả Lan Khánh thấy vậy cũng lập tức xông đến góp vui. Thật không hiểu hai người kia như thế nào mà lại hiểu nhau, ăn ý đến vậy, khiến cho hắn cười không được mà khóc cũng chẳng xong.

Nhưng mà mới vừa chạy đến đại môn, chân còn chưa bước ra khỏi cửa, Vân Khuynh cau mày, xách luôn vò Trúc Diệp Thanh trên bàn ném về phía Tiểu Xuân.

Y tất nhiên không muốn Tiểu Xuân bị thương, nên giảm nhẹ lực đạo. Bầu rượu bay một phát, vừa vặn rơi úp chụp lên đầu Tiểu Xuân.

Rượu từ bên trong xối xả chảy xuống, rồi cũng dần dần chậm lại. Tiểu Xuân rút bầu rượu ra mãi không được, cả đầu bị nhốt cũng không tài nào hô hấp, đành phải ai oán gào thét, uống hết nửa bầu rượu.

Ý thức lúc này bỗng trở nên phảng phất xa xôi.

Hắn không nhìn thấy phía trước, hai tay quơ loạn xạ trong khoảng không, cả người lảo đảo, cố gắng trụ vững một hồi rồi lại lảo đảo, cho đến lúc không gắng gượng nổi nữa, toàn thân té rầm vào sạp rau cải ở góc đường.

“Heo đâu? Heo đâu?” Lan Khánh vẫn dáo dác tìm khắp nơi, từ trong ra ngoài Yên Ba Lâu.

Vân Khuynh đi đến trước mặt Tiểu Xuân, vác hắn lên vai. Đưa tay gõ gõ vào bầu rượu, Tiểu Xuân toàn thân run rẩy, âm thanh bên trong bầu rượu cứ sang sảng mà dội vào tai, hết sức choáng váng.

“Ở trong này.” – Khóe miệng Vân Khuynh nở một nụ cười nhàn nhạt, nói “Triệu Tiểu Trư, ta xem ngươi còn có thể chạy đi đâu.”

Lan Khánh quay đầu lại, bắt gặp nụ cười tuyệt mỹ của Vân Khuynh, nhất thời ngơ ngơ ngẩn ngẩn.

Đám người buôn bán lao động đang bận bịu trên đường phố vào sáng sớm nhìn thấy cũng ngây người, từng người từng người một, từ kẻ quẩy đòn gánh cho đến gã kéo xe… Tất cả đều bị chôn chân tại chỗ nhìn Vân Khuynh cùng Lan Khánh.

Một bên là bạch y tiên tử thanh lệ thoát tục, một bên là hắc y yêu nữ tà mị lãnh diễm, lại còn có thêm một tên tiểu tử toàn thân dính đầy lá cải, trên đầu bị chụp nguyên cái bầu rượu. Chao ôi… Kinh thành buổi sáng, đúng thật là náo nhiệt quá đi.



Tiểu Xuân khi tỉnh lại, toàn thân vẫn còn cảm giác lờ đờ.

Hắn phát giác mình đang nằm trong một cỗ xe ngựa lắc la lắc lư, bên trái là Lan Khánh đang ngồi say sưa lắc cái trống bỏi, bên phải là Vân Khuynh đang nhắm mắt dưỡng thần. Vén rèm nhìn ra bên ngoài, con bà nó, phía trước có tới tám con hắc mã đang ra sức chạy, nhanh còn hơn tên bắn, gió thổi mạnh đập vào mặt làm ê ẩm hết cả lên.

“Tỉnh?” – Vân Khuynh mở mắt, cúi đầu hỏi khe khẽ. Tiểu Xuân gật đầu, rồi gào toáng lên: “Này … Như thế này là sao a?”

Vân Khuynh nhìn liếc sang Lan Khánh, nói: “Ta tính mang ngươi chạy thì hắn chạy tới hỏi chúng ta định đi đâu, ta nói ngươi muốn đi tìm gã Ốc Linh Tiên kia, hắn liền đi theo đến đây.”

Tiểu Xuân nhất thời không dám tin rằng Lan Khánh và Vân Khuynh có thể yên ổn ở cùng nhau trong cái tấc vuông bé tí teo này, hắn cảm thấy đầu có một chút choáng váng, dự cảm xấu trong lòng cứ thế mà ngùn ngụt chất lên.

Tiểu Xuân len lén liếc mắt nhìn Lan Khánh, mới phát giác Lan Khánh thỉnh thoảng lại đưa ánh mắt say đắm trộm ngắm Vân Khuynh, mà Vân Khuynh đối với hành động đó của Lan Khánh hoàn toàn thờ ơ, không chút động tĩnh. Nếu là trước kia, y nhất định sẽ một kiếm chém thẳng xuống, nhưng tình hình này quả thực quỷ dị đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ Đồng Mệnh cổ đã hoàn toàn ảnh hưởng tới Vân Khuynh, làm cho y đối với Lan Khánh không còn chút phản cảm nào??? Tiểu Xuân hít sâu một cái, trong mắt lệ quang ánh lên. Con bà nó!!! Cái điều này Triệu gia ta thực sự không cần a~~~

“Trời sắp tối rồi.” – Vân Khuynh nói.

Lan Khánh lúc này thò đầu ra ngoài cửa sổ, hô một tiếng rõ to. Mã phu phía trước nghe thấy lập tức giảm tốc độ, hướng tới một cái trấn nhỏ nằm gần đó.

Tiểu Xuân lại bị một trận đầu váng mắt hoa. Hai cái người này làm thế nào mà có thể ăn ý như vậy. Đằng này vừa kêu trời tối, đằng kia nghe thấy liền kêu xe dừng lại để kiếm chỗ nghỉ ngơi.

Tiểu Xuân chợt thấy sống mũi cay cay, Vân Khuynh và Lan Khánh đều bình an vô sự, đáng ra hắn phải vui mừng mới đúng. Thế nhưng hễ nghĩ đến cảnh Vân Khuynh cùng Lan Khánh tâm đầu ý hợp, hắn thực sự khó chịu… khó chịu vô cùng.

Xe ngựa tiến vào trấn, đường đi trải toàn là đá khiến bánh xe lắc lư kêu răng rắc, Tiểu Xuân bị rung, đầu óc choáng váng, xương cốt mỏi nhừ, hơn nữa lại không ngừng nghĩ tới hai người kia trong nháy mắt quan hệ đã dần dần tốt lên, mặt mày nhăn nhăn nhó nhó, giống như đang ngậm phải thứ ô mai chua loét.

Vân Khuynh nói: “Hắn nói hắn biết Ốc Linh Tiên đang ở đâu. Ta cũng không thể bỏ mặc, nên mới mang hắn đi cùng.”

Tiểu Xuân gật gật đầu: “Linh Tiên bị hạ Bách Lý Tầm Hương. Hắn đi lâu như vậy, mùi hương bị nhạt dần, ngay cả cái mũi của ta cũng chẳng thể nào ngửi được. Về điểm này, nếu nhờ đại sư huynh tìm kiếm thì sẽ nhanh hơn nhiều.” Tiểu Xuân lại hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

Vân Khuynh ngừng lại một chút mới nói: “Cũng được vài ngày.”

Con đường vào trấn nhỏ rộn rã khác thường. Tiếng ồn ào xuyên qua bức rèm, thấu vào bên trong xe. Cảm thấy có chút kì quái, mơ hồ còn nghe thấy tiếng của rất nhiều người đang gào thét ầm ĩ, Tiểu Xuân nhịn không được bèn trườn qua người Lan Khánh, vén tấm rèn lên, nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa sổ, ánh tà dương cuối ngày rũ xuống nơi chân trời, thứ sắc hồng như ẩn như hiện phảng phất phủ lên lầu cao