Hàn Hàn ngồi xếp bằng trên giường, nghiêng đầu nói: “A Tương.” Khuôn mặt và hai tai vẫn đỏ hồng.
Bộ dạng kia khiến lòng Mục Tương xao động, một lúc sau mới khắc chế được.
Mục Tương hít một hơi thật sâu: “Trước tiên điều hòa hơi thở, đừng nóng vội, từ từ.” Câu nói này là để Hàn Hàn nghe, cũng là nói cho bản thân nghe.
Nơi Hàn Hàn bị phong bế chính là nhâm mạch nằm giữa hai mạch nhâm đốc, mà hai mạch này được xem như sinh tử huyền quan, nếu có sơ suất chắc chắn không chết cũng bị trọng thương, đây thực sự là vô cùng mạo hiểm.
Hai người mặt đối mặt, hai tay siết chặt, chỉ một lúc sau Hàn Hàn liền cảm thấy từ lòng bàn tay Mục Tương như có một luồng nhiệt cuồn cuộn không dứt truyền đến, xuyên qua lớp da tương tiếp, truyền vào cơ thể y.
Bên trong đan điền một cỗ chân khí bắt đầu dâng lên, qua vĩ lư, thong thả tới ngọc chẩm, chạy thẳng lên bách hội trên đỉnh đầu, sau đó chuyển xuống hai mạch nhâm đốc tiến thẳng vào đàn trung.
Chân khí của Mục Tương vững vàng mà mạnh mẽ, cùng mạch số âm nhu do luyện Hàn Sơn kiếm pháp của Hàn Hàn hoàn toàn bất đồng, sự va chạm này khiến Hàn Hàn đau đến thiếu chút nữa tiết khí, nhưng trong lòng y biết thời điểm sinh tử này nếu như bản thân xóa khí tuyệt đối sẽ liên lụy đến Mục Tương, lập tức cắn chặt răng giữ vững tâm linh thư thái, thuận theo từng đợt chân khí của Mục Tương truyền tới, không dám nơi lỏng nửa phần.
Tiếp đó, phá đàn trung, lại liên tiếp như vậy kí©ɧ ŧɧí©ɧ mấy yếu huyệt, lặp đi lặp lại, cuối cùng quay lại đan điền, cuối cùng cũng đại công cáo thành.
Bất quá Mục Tương cũng không lập tức thu tay, hắn lại dẫn chân khí ngưng trệ trong cơ thể Hàn Hàn vận hành mấy vòng, đến khi Hàn Hàn không cần hắn điều khiển cũng có thể tự động lưu chuyển nội lực, mới chậm rãi thu công.
Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, hai người toàn thân mồ hôi nhễ nhại, thủ pháp điểm huyệt của Liễu Trường Nguyệt thực vô cùng xảo diệu, chờ đến lúc bọn hắn lấy lại tinh thần sắc trời đã dần tối, cũng đã qua mấy canh giờ.
Hàn Hàn mệt lử thở hổn hển, nhưng chân khí được phá bỏ cấm chế trong cơ thể so với lúc trước càng thêm tinh thuần, cũng thâm hậu hơn. Y nghĩ đây tuyệt đối là nhờ nội lực của Mục Tương truyền vào trong cơ thể, cùng nội lực của mình giao hòa trợ giúp.
Bản thân phục hồi võ công nhưng bộ dạng của Mục Tương xem ra không phải rất tốt. Hàn Hàn vừa nghe thấy tiếng Mục Tương ngã xuống nhuyễn tháp, liền vội vàng bò về phía trước, hướng mặt Mục Tương mà sờ loạn.
“A Tương ngươi làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì? Ta nhìn không thấy, ngươi đừng làm ta sợ!” Hàn Hàn hỏi liên thanh.
“Không có việc gì...” Mục Tương thở dốc, mệt mỏi nói: “Chẳng qua đột ngột tiêu hao quá nhiều nội lực, nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi, đừng lo lắng.” Hắn trấn an Hàn Hàn.
Hàn Hàn vốn còn không tin, sau khi cầm tay Mục Tương chẩn mạch phát hiện thực sự chỉ là vì chân khí tổn hao không quá lo ngại, lúc này mới thở phào.
Y dựa nửa người vào bên cạnh Mục Tương, lấy ống tay áo chậm rãi lau mồ hôi trên trán người này, trong lòng nổi lên một tia xót xa. “Cám ơn ngươi...” Y nói.
Bởi vì dựa vào thực sự quá gần, cơ thể Mục Tương bỗng cứng đờ, hắn tránh mặt sang một bên, khiến tay Hàn Hàn rơi vào khoảng không.
Hàn Hàn đang rầu rĩ, lại nghe thấy tiếng cười gượng của Mục Tương. “Tiểu Hàn, ngươi tạm thời đừng dựa vào ta gần quá.”
“Làm sao vậy?” Hàn Hàn khẩn trương hỏi.
Nhưng thái độ ẩn nhẫn không chịu nói của Mục Tương rất nhanh khiến cho Hàn Hàn minh bạch chuyện gì xảy ra, giống như bản thân vừa rồi không chịu đựng được, Mục Tương nhất định là khống chế không xong.
Không cần dùng mắt nhìn, cũng có thể biết rõ người này hiện giờ là bộ dáng như thế nào.
Hơi thở gấp gáp, l*иg ngực phập phồng, trên dung mạo vốn tuấn lãng có lẽ đã nhiễm một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, vẻ mặt kiềm chế, khó nén, hẳn đã nhẫn đến đầu ngón tay đều khẽ run lên, lại do mất sức mà nằm trên thượng không thể động đậy, bộ dạng hư nhuyễn nhâm quân thải hiệt
(mặc người đùa cợt).
“A Tương...” Cho dù nhìn không thấy, nhưng chỉ cần tưởng tượng như vậy, Hàn Hàn liền tâm đãng thần diêu, tình nan tự dĩ
(không thể kiềm chế). Hơi thở của y cũng càng dồn dập, ý thức hỗn loạn, tràn ngập mơ màng.
Hàn Hàn đỏ mặt hỏi: “... Ngươi rất khó chịu sao? Có cần...” Có cần ta giúp ngươi?
Mục Tương vội vàng chế trụ bàn tay đang hướng đến ngực hắn của Hàn Hàn, tuy rằng vừa mừng vừa sợ, không biết vì sao người này hôm nay lại có thái độ ngượng ngùng chủ động như vậy, nhưng vẫn dùng thanh âm hơi run rẩy nói:
“Đừng, ta hôm trước không kiềm chế được làm ngươi bị thương, đều... đều đem ngươi lộng đến khóc... Ngươi chỉ mới khỏe lên một chút, tuyệt đối không thể hành động như vậy nữa...”
Khuôn mặt Hàn Hàn vẫn hồng hồng, bộ dạng kia khiến Mục Tương thực sự không chịu đựng nổi, đành lắc mạnh đầu quay sang chỗ khác, không tiếp tục nhìn người này nữa.
Thế nhưng khi nghe Mục Tương nói như vậy, đáy lòng Hàn Hàn liền thoát ra một tiếng, nội tâm của y điên cuồng gào thét: 『 nếu ngươi không muốn lộng khóc ta... Vậy hôm nay để ta lộng khóc ngươi... Được không a... 』
Thanh âm này chạy nhộn nhạo trong lòng y, khiến ngực y tê tê dại dại, mất hết lý trí, cả người đều rất nhanh không ổn.
Hiếm khi Mục Tương lộ ra dáng vẻ yếu ớt như vậy, quấy nhiễu lòng người, ngón tay bị đặt trong tay đối phương của Hàn Hàn giật giật, vừa đúng lại gãi vào điểm mẫn cảm trong lòng bàn tay Mục Tương.
Mục Tương buồn bực hừ một tiếng, cố gắng nhẫn nhịn đến mức trên đầu đều toát mồ hôi, mà Hàn Hàn lại chậm rãi tới gần, đem nửa thân phủ lên người Mục Tương.
Nụ hôn nhẹ nhàng ôn nhu, mang theo yêu thương vô hạn trong lòng Hàn Hàn — đương nhiên còn chất chứa dục niệm bài sơn đảo hải.
(dời núi lấp biển)
Môi bất quá chỉ vừa chạm nhẹ lên Mục Tương, cả người Hàn Hàn liền mềm nhũn, nơi cổ họng y vô thức thoát ra một tiếng ngân nhẹ, ngón tay cũng chậm rãi dời lên ngực Mục Tương, có phần thô tục lại không quá đáng khinh luồn vào trong, vuốt ve bờ ngực phủ mờ mồ hôi của Mục Tương, khẽ nhéo nhéo nhũ thủ hai bên.
Mục Tương buồn bực kêu lên một tiếng, không hề kháng cự.
Hàn Hàn vì thế lại càng tăng lực niết a niết, hơi thở Mục Tương cũng càng thêm dồn dập.
Bốn phiến môi giao điệp hấp duyện, từng chút từng chút cắи ʍút̼, nơi nóng rực giữa hai chân đã sớm ngẩng đầu, Hàn Hàn không kiêng nể kí©ɧ ŧɧí©ɧ nửa thân dưới, ma sát bắp đùi Mục Tương, ngẫu nhiên lại chạm vào nơi nhiệt khối đang ngẩng cao kia, liền một trận co giật, cả người đều run lên.
“Tiểu Hàn... Ngươi không đau sao...” Mục Tương giữ chặt gáy Hàn Hàn, hôn y thật sâu.
Thóa muội không ngừng chảy dọc theo khóe miệng của Mục Tương xuống dưới, vạt áo của hắn mở rộng nhìn rõ nhũ thủ đã bị niết đến sưng đỏ, vạt áo bị Hàn Hàn thô lỗ giật ra, lộ ra vết ố nhũ bạch động tình trên tiết khố.
Hết thảy hết thảy, vạn phần da^ʍ mỹ.
“Một chút...” Hàn Hàn theo mũi thoát ra một hai tiếng rêи ɾỉ trầm thấp, mang theo tị âm khó nhịn. Nơi nóng rực dưới hạ thân kia của y đã trướng đến đau nhức, vô pháp tiêu tan, chỉ biết xem bắp đùi Mục Tương như nơi an ủi, mãnh liệt ma sát.
Hàn Hàn nghĩ đến Mục Tương nhất định cũng rất khó chịu, ngón tay lại tạm ngừng, lướt dọc theo ngực người này xuống phía dưới, mơn trớn làn da rắn chắc nơi bụng, sau đó kéo quần đối phương xuống cầm thứ nóng rực đã ngẩng cao đầu, dùng sức di động lên xuống.
Nơi cổ họng Mục Tương buồn bực buông ra một tiếng than nhẹ, tảng âm tô từ dụ nhân kia mạnh mẽ kích động khiến huyết mạch Hàn Hàn sôi sục, cả người cơ hồ như muốn nổ tung.
Nhưng khi Hàn Hàn càng dùng sức ma sát Mục Tương, nghĩ muốn nghe nhiều hơn thanh âm câu nhân kia, bỗng nhiên một hồi thiên toàn địa chuyển, khi giật mình lại, y đã bị áp đảo trên tháp thượng.
Mục Tương sau khi chân khí đã điều hòa lập tức xoay người lên trên Hàn Hàn, đôi mắt thâm thúy chứa đầy du͙© vọиɠ, không còn bộ dạng ôn hòa hữu lễ thường ngày, tích tụ trong đó, chính là dục niệm thâm trầm như bão táp cuồng liệt cuốn đi mọi thứ.
Hàn Hàn bỗng nhiên phúc chí tâm linh, hiểu ra câu hỏi lúc trước của Mục Tương là có ý gì.
Mục Tương nhẫn nhịn thật lâu sớm đã mất hết lý trí bắt đầu xả đai lưng y, khi y thường của mình bị
kéo xuống, Hàn Hàn vô pháp khống chế kinh hãi trong lòng, la lớn:
“A Tương ngươi chờ một chút!”
Mục Tương hoàn toàn không thể đợi thêm, du͙© vọиɠ hắn lúc này như mãnh hổ xuất chuồng, một khi đã thả ra liền vô pháp chế trụ.
Tiết khố bị xả xuống ném trên đầu giường, hai chân Hàn Hàn ép chặt trên ngực, nơi bí mật giữa mông bị ngón tay tham nhập mở rộng, ngay khi y khẩn trương hét lên, hỏa nhiệt súc thế đãi phát của Mục Tương đã muốn không thể kiềm chế, dùng sức tiến vào.
“A a –” Hàn Hàn kêu lên, do chấn kinh quá lớn, thanh âm nhịn không được mang theo tiếng khóc.
Mục Tương ưỡn thắt lưng, từng đợt từng đợt trừu sáp.
Hàn Hàn thở gấp, từng tiềng từng tiếng nức nở. “Ta là nói phía trước không đau... không có phải phía sau... phía sau còn chưa có tốt... Rất đau rất đau a...”
Mục Tương đã sớm mất đi lý trí, tuỳ ý bản thân rong ruổi trong dũng đạo chật trội ấm nóng của Hàn Hàn. Hai thân hình giao điệp, tình triều bạo phát càng lúc càng kịch liệt, không hề có dấu hiệu suy giảm.
Đau đớn ban đầu cũng không duy trì quá lâu, theo thứ hỏa nhiệt trừu sáp dây dưa trong cơ thể mình, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt rất nhanh phủ lên hết thảy, khiến tiếng hừ khẽ của Hàn Hàn mang đầy ái muội.
“Ân...”
Mục Tương đưa đẩy người dưới thân, làm thân thể người này hoàn toàn vì mình mà mở rộng, hắn chạm đến nơi sâu thẳm có thể khiến y không ngừng run rẩy kia, sau đó cảm giác nội bích mềm mại không ngừng co rút, trọc dịch Hàn Hàn bắn ra tung toé ướt đẫm một khoảng ngực hai người.
“Tiểu Hàn...” Mục Tương không ngừng bãi động, khẽ ngân lên tên người này.
Cái người da mặt từ trước đến nay vốn rất mỏng kia nghe thấy tên mình bị gọi như vậy, lại thêm từng đợt va chạm không ngừng, phân thân mềm yếu không bao lâu lại chậm rãi ngẩng lên.
Hàn Hàn đem mặt mình chôn giữa hai tay, nhưng vẫn lộ ra hai tai đỏ ửng như đang bốc cháy.
Tình cảm dâng trào trong lòng Mục Tương, hắn càng ra sức đòi hỏi người này, khiến y do không thể chịu nổi kɧoáı ©ảʍ kịch liệt phát ra tiếng thở dốc, cho đến khi những tiếng ngân nga kia giữa từng đợt trừu sáp mạnh mẽ hóa thành từng đợt rêи ɾỉ cao vυ't, Mục Tương mới ở trong cơ thể đang không ngừng run rẩy gắt gao hút lấy hắn của Hàn Hàn, phóng thích vào nơi sâu nhất.
Bắt lấy cánh tay đang che mặt của đối phương, nhìn vẻ mặt thất thần hoặc nhân của người này, Mục Tương như chìm sâu trong đối phương lần thứ hai chậm rãi di chuyển, nét mặt hắn đầy chân thành, ánh mắt ôn nhu như nước, tình yêu khó lòng bày tỏ, lúc này đây, toàn bộ khuynh tiết vào cơ thể người này.
Bên trong tràn ngập tiếng rêи ɾỉ ân ân a a, mà Bạch Linh canh giữ bên ngoài khóc không ra nước mắt.
Hắn bịt chặt tai thì thào lẩm bẩm: “Ta cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nghe thấy!”
Qua rất lâu sau, thanh âm cũng đã dừng lại, Bạch Linh cũng cảm thấy bản thân cơ hồ khí tuyệt thân vong.
Bạch Linh xụi lơ dựa bên cạnh cửa, hai mắt ngấn lệ nghĩ thầm sau này tuyệt đối sẽ không giúp bất cứ kẻ nào hộ pháp.
Vì cái gì chỉ cần hộ pháp thôi cuối cùng lại biến thành ân ân a a, hơn nữa cái người ân ân a a lớn tiếng như vậy lại từng là đại chưởng môn Hàn Sơn phái của hắn, cũng là sư huynh hắn tôn kính nhất, sao lại phát sinh chuyện đáng sợ như vậy a!
Cửa thư phòng một lúc sau bật mở, Mục Tương ôm Hàn Hàn đã ngất đi bước ra.
Bạch Linh vừa nghe tiếng vang liền nhảy dựng lên, khi trông thấy Hàn Hàn không nhúc nhích dựa đầu vào lòng Mục Tương, sửng sốt mồm há to liền muốn gọi người tới,
Mục Tương dùng ánh mắt ra hiệu cho Bạch Linh, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Hắn vừa mới ngủ, đừng làm ồn.”
Bạch Linh hiểu ý, vội vàng bịt miệng, gật đầu.
Chính là đầu vừa cúi xuống, liền nhìn thấy bắp đùi trắng mịn của sư huynh nhà hắn, Bạch Linh rầu rĩ không biết cái quần bên dưới đã bay đi đâu, vừa quay đầu nhìn vào bên trong, kinh hãi phát hiện nằm trên mặt đất bị xé thành từng mảnh, kia không phải là cái quần sư huynh hắn vừa rồi còn mặc trên người sao?
Mục Tương nói: “Ta đưa Tiểu Hàn trở về phòng nghỉ trước, ngươi đi theo ta, ta có việc hỏi ngươi.”
Mục Tương đi phía trước, Bạch Linh theo phía sau nhãn thần trống rỗng như lạc vào cõi thần tiên.
Hàn Sơn phái cùng Tả Ý sơn trang nhiều thế hệ giao hảo, hơn nữa đời lão gia tử cũng chính là ông nội Hàn Tề của sư huynh hắn trở đi, hai nhà lại càng thường xuyên qua lại. Lão gia tử năm đó thiếu chút nữa nhận cha của Mục thiếu gia làm nghĩa tử, không chỉ đối đãi với Mục thiếu gia như thân tôn
(cháu ruột), thậm chí còn rất yên tâm giao sư huynh cho Mục thiếu gia.
Lúc sư huynh gặp nạn, sau khi Mục Tương liên lạc với đại chưởng môn sư thúc, đại chưởng môn sư thúc liền để tất cả bọn họ nghe theo lời Mục thiếu gia phân phó, đi thẳng đến Thủy Nguyệt lâu cứu người.
Ở trong mắt bọn họ, Mục thiếu gia và sư huynh có vị trí như nhau, đều là người bọn họ nguyện ý nghe lệnh.
Nhìn Mục Tương đặt Hàn Hàn lên giường, đắp chăn cẩn thận, Bạch Linh ở một bên thắp đèn.
Vốn muốn nói sương phòng của sư huynh hắn ở bên cạnh a, như thế nào lại đưa đến đây, nhưng miệng đóng đóng mở mở một hồi vẫn không nói ra được, có lẽ Mục thiếu gia nghĩ, buổi tối ngủ cùng một chỗ, có thể dễ dàng chiếu cố sư huynh đi!
Ngọn đèn thắp lên, chiếu sáng cả gian phòng, Mục Tương gọi Bạch Linh tới bên bàn ngồi xuống, rót hai chén trà.
Mục Tương uống một hơi, để tránh làm ồn Hàn Hàn ngủ cách đó không xa, thanh âm cố gắng trầm xuống. “Mấy tháng trước Tiểu Hàn rời khỏi Hàn Sơn phái, có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”