Ngồi trên ghế đá trước nhà! Hai chú cháu cùng ngồi chuyện trò với nhau, nói đoạn tôi nhấp tí trà ô long rồi hỏi:
-Rốt cuộc thì đầu đuôi câu chuyện ở ngôi nhà hoang trên đồi thực hư là thế nào vậy chú?
Chú Lâm tặc lưỡi:
-chậc chậc!!! Cũng ổn cả rồi chú mày à, ban đầu tao còn tưởng là sẽ đành phải thu phục luôn cho xong vậy mà ai ngờ giữa chừng gặp ngay thằng cà... cà... cà lăm.
-what đờ con heo mập! Thằng đó ở đâu chui ra vậy ạ?
-Ờ thì nó cũng tĩnh lắm mày ơi, nó đi xả lũ gần ngôi nhà ma trên đồi ý rồi cái cũng vì cái tính tò mò mà nó vô gặp tao luôn chứ đâu!... haizz...
Ấy mà cũng may mắn là gặp ngay cái thằng có Kim Thân trên người, thiết nghĩ chắc là người thân thiết với đạo giáo nên mới có được nó bảo vệ.
-Vậy rồi sao chú gϊếŧ được 3 vong quỷ trong ngôi nhà đó? Chẳng phải nó cũng mạnh lắm hay sao!
Chú Lâm cóc đầu tôi một cái:
-Ui da...
-Chú mày tưởng tao là dân gà mờ hay à! Sao chú mày không quy định ngay từ đầu tao là Nguyễn Đ đi, vậy có phải bá hơn không ~_~.
Tất nhiên là chú thừa sức hạ được đám quỷ đó bằng linh bảo Liệt Dương kiếm rồi nhưng ý trời, vừa lúc đó thần Thành Hoàng giá lâm và mang nó đi mất rồi, tao cũng đành trao trả thằng bé 9 tuổi cho Thành Hoàng Gia xử lý thôi.
-Ồ... thế cơ à!
Tôi lại bị lão ấy cóc thêm phát nữa vì cái tội xàm xí đú ấy, đang lúc nói chuyện vui vẻ thì ngoài cửa anh Dự trong xã chạy thẳng vào nhà chú Lâm hối hả báo:
-Lâm ơi! Chú có bận gì không, dạo này thôn mình có vài chuyện lạ nên chẳng biết chú có thời gian để giúp không?
-Được! Cậu cứ nói đi.
-Dạ vâng! Chuyện là hơn 1 tuần nay có mấy thanh niên xóm mình đi cắm trại ở bìa rừng gần thôn mà đến giờ vẫn chưa thấy tung tích đâu cả, cũng có vài người nghi ngờ rồi đi tìm kiếm nhưng đi rồi cũng không thấy trở lại. Cứ tối đến là như thường lệ, nhà ai cũng đóng cửa sớm vì sợ thứ gì đó ngoài kia, những tiếng hú kì lạ từ sâu trong bìa rừng kia. Thôn mình ở cũng mấy chục năm nay gần với rừng già rồi chả có chuyện gì cả, vậy mà giờ lại có mấy chuyện ma xui quỷ khiến thế này nên ai cũng lo sợ cả.
Nghe đến đây ông chú của tôi lại đưa tay lên bấm quyết một hồi lâu... lão thở dài rồi đáp lời anh Dự:
-Haizz... ý trời ý trời!!! Chuyện lần này coi bộ còn căng hơn vụ ngôi nhà hoang ở Sapa nữa đây.
Nghe chú Lâm nói thế nên tôi cũng thấy rợn người, vì đây là lần đầu tiên chú cực kì ra vẻ nghiêm túc đến như vậy. Khẻ tôi nói nhỏ:
-Nè chú! Chuyện gì mà chú lại căng thẳng vậy? Không phải là lần này gặp đúng thứ dữ rồi chứ...
-... hừm! Dữ thì chắc là dữ nhưng cũng không phải là mạnh nhất, chỉ là đối phó hơi khó tí thôi.
Và thế là chúng tôi quyết định ở lại quê nhà chú Lâm lại một thời gian ngắn để điều tra về những chuyện lạ mà thôn đã gặp phải trong những ngày qua. Ban đầu tôi và chú Lâm đi tìm ở ven bìa rừng từ góc cây cho đến bờ đá để xem coi có gì khả nghi hay không nhưng vẫn không thu được gì, cho đến tận trưa ngày hôm sau thì anh Dự lại chạy về nhà chú Lâm báo thêm tin hót hòn họt.
Anh Dự vừa thở hổn hển vừa nói:
-haiz...chú..chú Lâm ơi! Vừa có người tìm được xác của hai người thanh niên trong làng mình nằm ở cái giếng nước sau nhà cô Kim gần sát bên bìa rừng ạ.
Vẻ mặt ông chú lúc đó nhăn lại và thấy lo lắng hơn, chú ra hiệu cho anh Dự dẫn đường cho tôi và chú đi đến hiện trường để kiểm tra hai cái xác đó.
Sau khi đi đến ngưỡng cửa nhà chị Kim trong bất giác tôi hơi loạng choạng vì không khí nơi đây quá ngột ngạt và tanh nồng mùi của tử khí, chú Lâm nhà tôi cũng đã đoán biết được điều gì đó rồi ấy nhưng mà chú vẫn chưa có động thái nào cả. Cho đến khi cả nhóm gần mười người trong đó có cả anh Dự ra tận phía sau nhà nơi chỗ cái giếng thì chú Lâm mới lộ hẳn ra khuôn mặt nghiêm túc của mình, chú từ tốn đi một vòng quanh miệng giếng rồi lại đảo một vòng quanh hai cái xác gần đó, tôi cũng tò mò nên tính chạm vào hai cái xác đó thì liền bị ông chú ngăn lại. Tự tay chú đã kiểm tra hai cái tử thi đó một cách thận trọng, đến đoạn chú Lâm vạch cổ hai nạn nhân ra thì những người có mặt ở đó mới ngã ngửa, trên cổ của hai cái xác có những hai dấu răng rất rõ, nó làm cho mọi người nhớ lại cái tai kiếp mà hơn chục năm trước vùng đất này đã gặp phải.
Ai chứng kiến hôm đó cũng đều lo lắng vì sợ phải đối diện với tai ương thêm một lần nữa, riêng chú Lâm thì chú vẫn tiếp tục khám nghiệm tử thi ngay tại chổ, đến đoạn chú banh mắt của hai cái xác ra kiểm tra thì cả tôi và chú Lâm đều thấy mắt của họ có màu đỏ tươi như máu, gân guốc nỗi lên dày đặc. Tôi nghĩ rằng chỉ có tôi và chú Lâm mới có thể nhìn thấy được màu mắt bị biến đổi như thế nhờ con mắt âm dương.
Đứng giữa nhóm người chú Lâm hô to:
-Điều trước mắt bây giờ đó là hỏa thiêu hai cái xác này trước đã rồi sau đó tính sau.
Mọi người liền gấp rút nghe theo và đem hai cái xác đó châm lửa thiêu thành tro bụi, vì do là nhà của cô Kim gần bìa rừng nên chú Lâm cũng không quên rà soát quanh sau vườn nhà cô Kim để tìm tung tích thứ đã gϊếŧ chết hai người thanh niên kia. Nguyên ngày hôm đó bầu trời bỗng âm u đến lạ, lòng chú Lâm tự nhiên lại thấy bất an.
-Sắp có tai kiếp nữa rồi!... haizz ý trời ý trời.
Sáng ngày hôm sau, tôi và chú Lâm lập tức chuẩn bị đồ nghề để thẳng tiến vào bìa rừng bên cạnh thôn. Đáng lí ra tôi đã không được đi theo chú rồi nhưng vì nghe tôi năn nỉ quá nên chú cũng mềm lòng mà cho tôi đi theo, chuyện lần này chú Lâm cứ luôn nhắc tôi là nó không phải chuyện nhỏ như những lần trước đâu cho nên tôi càng phải cẩn thận hơn trong mọi tình huống vì một khi đã đi theo chú rồi thì nguy hiểm sẽ luôn rình rập.
Từ lâu vùng đất nơi chú Lâm sinh sống vốn dĩ đã không được yên bình rồi cho nên đối với một người dày dạng kinh nghiệm như ông chú nhà tôi thì nó được ví giống như một cơn sóng vậy. Lúc vỗ vào rồi lại tản ra... bởi chính vì phải suy nghĩ việc như vậy mà lúc đó chú Lâm cũng chỉ mới có ba mươi mấy tuổi thôi mà nhìn ổng cứ như 40, 50 vậy.