Quỷ Tình Trái

Chương 7

Cả quãng này đường thông hè thoáng một cách thần kỳ. Lục Vĩnh Hạo trong lúc đến đại sảnh đã thám thính hoàn cảnh xung quanh. Gã thoáng thấy có lối cho người hầu bưng đồ ăn lên, chính là một cánh cửa nhỏ hình trăng lưỡi liềm cạnh hoa viên.

Bình thường đám người hầu tạp dịch quê mùa cũng không thể ra vào bằng cửa lớn mà có lối qua lại riêng của họ, cho nên Lục Vĩnh Hạo quyết định chú ý đến chỗ này để từ đó thoát thân.

Lúc mò được đến phòng bếp thì gã thấy có người đang chuyển rác rưởi lên một cỗ xe ngựa. Lục ca khịt mũi một cái liền chui tọt vào trong xe rác.

Chờ gã bịt mũi nghe thằng phu xe cùng tên thị vệ giữ cửa con cà con kê con dê con ngỗng buôn hết dưa lê, rốt cục xe cũng lắc lắc lư lư phi ra cửa lớn.

Lục Vĩnh Hạo còn chưa kịp duỗi xoắn bộ não thở phù một hơi, thì chợt nghe từ ngoài xe ngựa truyền vào một tràng cười trong sáng khoan thai: “Nhanh quá nhỉ, ta cứ tưởng người cần thời gian lâu hơn mới thoát ra được chứ.”

Trết mọe rồi! Lục ca trong lòng hẫng tuột xuống một cái. Gã thò đầu từ trong đống vỏ trái cây rữa nát ra xem thử, đã thấy vị Tam Vương Tử kia treo hai đồng cân tý tởn ngoài càng xe.

Lục ca cúi gục mặt xuống bò từ trong xe ra.

Gã tự nhủ lòng bảo sao lại chả chuồn được ngon nghẻ như vậy, từ lúc thấy mình chôm thanh bội kiếm của hắn là cái thằng rùa đẻ ra này đã tính toán ăn mảnh rồi đây. Trước tiên xúi giục thằng anh thứ hai của hắn trống giong cờ mở phất ngựa đi đầu tóm sống mình nhốt lại, rồi báo tin cho thằng anh cả hắn cùng tới tranh mồi với thằng anh hai, kết quả vào phút cuối cùng thì sắp xếp cho mình trốn ra, đến lúc đó thằng Nhị vương tử kia dù có giải thích năm thôi mười hồi với lão đại thế nào cũng là vô phương chối cãi.

Đợi tới lúc hai thằng anh tẩn nhau đến lưỡng bại câu thương, rốt cuộc đứa ngồi làm ngư ông thủ lợi chính là tên khẩu Phật tâm xà nhà hắn. Nhìn thử cái phần toan tính này xem, ai làm huynh đệ với hắn thật đúng là xui xẻo tám kiếp ý chứ!

Lục Vĩnh Hạo đối với loại nhân vật âm hiểm như vậy trước nay không hề có cảm tình. Đàn ông có thể hung tàn, nhưng không thể độc địa, nhất là tính kế với chính thân nhân mình thì thật sự là đồ cặn bã của loài người!

Vừa đúng lúc trong miệng mới nãy còn sặc vào mấy cái hột, Lục Vĩnh Hạo khạc một miếng văng lên tận mặt Lý Hải Vương. Vừa khạc nhổ ra, đám tùy tùng bên cạnh Lý Hải Vương đồng loạt biến ngay sắc mặt, con mắt nhìn Lục Vĩnh Hạo đều nói lên một điều “Thôi mày chết chắc rồi!”

Lý Hải Vương thì lại cứ giống như thấy mình vừa nhặt về nuôi một con mèo ương bướng, một vẻ cưng nựng hết cách, còn móc ra một chiếc khăn tay lau vài cái lên mặt mình, tiếp theo phân phó cho thị vệ đằng sau: “Lấy gân rồng đem trói tay chân nó lại, sau đó buộc lên yên con đà long đằng kia, dắt nó đi dạo một lúc.”

Lục ca sao lại để cho người ta dắt đi dạo như chó chứ? Thị vệ còn chưa tới được gần, gã đã rút thanh đoản kiếm kia đâm thẳng về phía Lý Hải Vương.

Thế nhưng Lý Hải Vương giơ tay phải mình lên như gió thoảng mây bay, từ giữa lòng bàn tay phát ra một tấm chắn do dòng khí tạo thành. Trong nháy mắt va chạm với tấm chắn kia, thanh đoản kiếm đứt lìa thành từng khúc, rơi trên mặt đất hóa thành một vốc đất vàng.

“Vương của chúng ta là pháp sư có tiềm lực mạnh nhất cả đế quốc này, một tên tẫn thú như ngươi sao mà hòng tổn thương Vương của chúng ta chút nào được chứ?” Gã thị vệ vừa mỉa mai vừa dùng dây gân trói ngoéo hai tay Lục Vĩnh Hạo chặt cứng.

Lục Vĩnh Hạo mới đầu vẫn bình chân như vại, chẳng phải chỉ là chạy trên mặt đất mấy vòng thôi sao?

Đợi tới khi thực sự bắt đầu “chạy”, thì Lục Vĩnh Hạo đến cả mật xanh mật vàng cũng đều nôn thốc nôn tháo ra.

Mẹ nó chứ đây là cái thứ vật cưỡi gì? Sao con nào cũng biết thăng thiên thế này? Chỉ thấy hàng dãy cự long chớp cặp cánh đen vĩ đại, xuyên thẳng vào giữa mây hồng dày đặc, mà gã thì cứ y như người vượn Tạc-dzăng, tru lên theo từng hồi lắc qua đu lại.

Lục ca là loại người “sợ trời không sợ đất”*. Cũng phải nói, đó là do cảnh ngộ năm đó gã bị treo trên cành cây, tận mắt chứng kiến em gái cứ thế bị chà đạp đến chết. Từ đó trở đi gã đặc biệt sợ độ cao, lúc có nhiều người còn có thể miễn cưỡng làm bộ chống chọi, chứ máy bay thì thà bị đánh chết cũng chẳng chịu ngồi lên.

(*a.k.a. sợ độ cao đó =”)))))

Nhưng hiện tại, quả thực là “nhảy cầu” phiên bản VIP nhá!

Một khắc này Lục ca hồn phi ra đằng mũi, rốt cuộc dứt khoát trợn trắng mắt, xỉu luôn.

Cũng chẳng biết đám oắt con kia thả gã ra từ lúc nào, khi tỉnh lại đã phát hiện mình đang ngâm trong một hồ nước, có người từ sau lưng ôm eo ếch của gã, một bàn tay bự đang thong thả chải chuốt mớ tóc gã.

Lục Vĩnh Hạo ớ người ra, đột nhiên ý thức được có chỗ nào không đúng: đầu của mình sao nặng trịch thế này? Món tóc đỏ dài ngoằng đầy đầu này là cái thứ gì đây? Có mấy lọn tóc thậm chí còn xõa cả xuống trước ngực gã, bồng bềnh trong làn nước thong thả trôi xuôi.

“Ngươi tỉnh rồi?” Bên tai truyền đến nhiệt độ của môi lưỡi, một ngón tay dài nhè nhẹ quẩn quanh mái tóc vàng cạnh mặt gã, ái muội hỏi: “Màu tóc này, ngươi thích chứ?”

Mỗi lần chứng sợ độ cao phát tác, tỉnh lại gã đều thoáng thấy có chút cảm giác chán ghét bản thân. Nhờ ơn cái đồ con rùa này, hiện tại gã chỉ còn muốn phát điên lên.

“Đây… đây mẹ kiếp là cái chó gì?” Ngoảnh đầu nhìn lại, Tam vương tử cũng để trần cánh tay, hai gã đực rựa cứ thế cởi truồng tồng ngồng, chớt chớt nhả nhả ngâm mình trong một cái hồ nước, làm cho Lục Vĩnh Hạo lạnh run lên.

“Ta bôi lên tóc cho ngươi huyết dịch của loại hỏa hồ ở vùng đất lạnh nhất phương bắc. Làm như vậy có thể khiến người mau chóng mọc ra mái tóc đỏ dày dặn, trong cung những vị phu nhân dùng nó để làm đẹp cũng nhiều lắm. Mái tóc màu đen lúc trước của ngươi quá bắt mắt, thế này vẫn tốt hơn nhiều.”

Tốt hơn nhiều á? Lục Vĩnh Hạo cúi đầu nhìn cái bóng phản chiếu trong nước. Hắc Sơn lão yêu(**) trong phim Hồng Kông hồi năm 70 đều hóa trang như này, đi hù dọa con nít khỏi cần há miệng ra, đội một mớ tóc đỏ dài thoằng trợn trừng hai mắt là đủ sinh động lắm rồi.

(** Hắc Sơn lão yêu là trùm đám yêu quái chuyên hút tinh khí đàn ông trong phim Thiến Nữ U Hồn đó =”)))))

Cơ mà Tam vương tử làm ra thuật biến hóa, lại cứ thích mớ tóc dài bồng bềnh theo chủ nghĩa siêu thực này, một khắc sau lại ôm cứng lấy eo lưng to khỏe của Lục Vĩnh Hạo, ái muội tại lỗ rốn vẽ vài vòng: “Bảo bối cưng, sợ quá rồi à? Lúc thả ngươi xuống đũng quần đều ướt sũng, bổn vương thấy cũng hơi đau lòng, về sau không cho phép quậy phá nữa, bằng không thì phải đem treo ngược ngươi lên.”

Lục Vĩnh Hạo đã nhìn ra, vị này mặt đầy vẻ tươi cười săn sóc, nhưng mà so với Nhị vương tử mặt mũi giá băng kia có thể xuống tay thâm hiểm hơn nhiều. Nếu giở trò ngang ngược ra với hắn, thì hắn thật sự có thể vừa cười vừa cho ngươi nếm đủ Mãn Thanh thập đại “da^ʍ” hình đấy.

Vừa vặn bị dọa không nhẹ, khỏi phải giả bộ yếu đuối, Lục Vĩnh Hạo dứt khoát ngả một cái lên người Lý Hải Vương: “Anh à, đừng có dọa người ta sợ nữa được không, tè ra quần còn là nhẹ đó, anh mà còn treo em lên một trận, thì đến mưa vàng thoi anh cũng được hưởng luôn ý chứ!”

“Nỡm ạ, ngoài miệng thì ương ngạnh, lá gan lại nhỏ xíu như vậy. Bất quá bổn vương chính ra lại thích ngươi cứ là thứ xấu xa khó tính hay cự nự thế đấy.”

Lý Hải Vương đã nín nhịn cùng Lục ca hòa hợp tâm tình xong, liền sửa soạn vào đề tài chính, bàn tay nhắm thẳng phía dưới sờ sờ nắn nắn.

Lục ca cảm thấy chiêu này thực quen vãi.

Đừng nhìn gã chỉ lăn lộn trong đám xã hội đen nhá, bang của Lục ca thực sự cũng có loại người làm bộ làm tịch như Tam vương tử đấy. Ví dụ như mấy gã quân sư chó má trong bang kia, học hành được dăm bữa, giở trò lưu manh cũng phải bày đặt văn nhã. Lão đại tổ chức “ngủ thân mật” tập thể, bao nguyên một phòng toàn tiểu thư (***), đều thanh toán trước hết cả, ôm vào hợp cạ thì cứ thế mà quất! Lại còn cứ bảo không! Người khác phải đổi đến hai bé rồi, gã vẫn còn ở đằng kia kéo tay cô em nhỏ, ân cần thăm hỏi xem trong nhà người ta có những ai a, khó khăn trắc trở thế nào à? Tại sao không đi học mà lại làm cái nghề này? Đợi đến khi cô em nhỏ tâm sự khóc lóc, làm cho mọi người tưởng rằng anh giai thân thiết này chuẩn bị xây công trình hy vọng, giúp đỡ thiếu nữ lỡ bước sa cơ đeo cặp sách trở lại sân trường thì, con mẹ nó, bắt đầu cởi lưng quần! Sáp vào cô bé rưng rưng nước mắt bắt đầu phang trong tình cảm mãnh liệt.

(*** Tiểu thư ở đây là tiếng lóng chỉ gái gọi)

Sau đó có lần gã vui miệng hỏi: “Chơi trym, cũng phải tốn sức thế à?” Người ta bèn nâng cặp kính gọng vàng mà nói: “Lấy được cái tình, có tình rồi mới có cảm giác yêu đương, làm mới thú, mới đáng đồng tiền bát gạo.”

Giờ này cái thằng Tam vương tử kia giỡn với mình cứ như ghẹo thú cưng bé bỏng cái kiểu kia, chính là sửa soạn tiêu hai xu mà được cảm giác giá ba xu đấy mà.