Quỷ Tình Trái

Chương 3

Khi Lục ca bị dốc tuột khỏi túi, miệng vết thương bị băng huyết, cái mặt đen xạm thoạt nhìn trắng bợt ra đến ba lần.

Lúc người mơ mơ hồ hồ bị kéo dậy, Lục Vĩnh Hạo trầy trật mở banh mắt, phát hiện thấy mình đang nằm trên một cái giường mềm mại bự tồ, còn có hai ả gái Tây mặc mỗi cái su-chiêng đang thay mình xử lý vết thương.

Cũng chẳng biết đựng trong bình sứ trắng mấy cô ả cầm trên tay là cái quái gì, nhỏ lên vết thương có tý lạnh, mà dễ chịu dữ lắm. Lục Vĩnh Hạo mất máu nhiều thật đấy, nhưng chẳng chịu chậm trễ tý nào trong việc nháy mắt gã nhìn đến hai em gái Tây dáng người bốc lửa kia, thể xốp hình trụ dưới hạ thân liền sung huyết, lập tức từ trong lớp áσ ɭóŧ vây quanh ló đầu ra.

Mẹ ôi, áo ngực bé đến thế thôi là cùng chứ gì? Hai cái bầu vυ' bự thây lẩy sắp trượt ra đến nơi rồi kìa!

“Em gái ơi, dáng em đỉnh của điểm quá, nghe anh nói có hiểu gì không em?” Lục Hạo Thiên thả dê be be nửa chống người dậy mà hỏi.

Cơ mà hai cô em kia cứ như là điếc, chăm chăm cúi đầu xử lý vết thương cho gã, thậm chí lúc Lục Vĩnh Hạo mang ý xấu xa cố tình nhích người dùng món đồ chơi kia cọ quẹt vào đùi non của một em trong số đó, em gái này vẫn có thể mặt không đổi sắc, đem thứ đồ chơi đang nhếch lên ném sang một bên cứ như đẩy quả cà tím.

Loại cảm giác không thèm đếm xỉa này làm trái tym đàn ông chân chính của Lục Vĩnh Hạo hơi bị tổn thương rồi à nha. Cái chốn quỷ tha ma bắt này nam thì động kinh, nữ thì lãnh cảm, là chỗ cho mấy thằng ngu à?

Gã lần nữa nằm vật xuống giường lớn, hai con mắt bất động thanh sắc đánh giá bốn bên. Căn phòng này thoạt nhìn có hơi cổ quái, bốn phía đều được bọc trong da thú ánh vàng, cũng nhìn không ra đâu là cửa, đâu là cửa sổ. Từ đỉnh giường lớn rủ xuống mấy hạt châu vĩ đại to như trái bóng da, phát ra thứ ánh sáng dịu êm.

Đợi đến lúc hai cô nàng rốt cuộc băng bó vết thương tử tế, quay người sửa soạn rời đi, Lục Vĩnh Hạo mới phát hiện ra rằng ngay tại vách tường ở vị trí trước giường đã hé ra một khe hở.

Có cửa rồi! Lục Vĩnh Hạo túm nắm băng gạc vừa trộm được nhét trong tay lên, kéo ra rồi nhanh chóng gập lại, một bước dài lủi xuống giường, dùng dải vải trong tay quấn siết lấy cổ ả đàn bà đi sau cùng, tiếp đó đẩy cô ta, cũng nhoi ra cửa phòng.

“Tránh cả ra! Không tao siết chết ả.” Lục Vĩnh Hạo đúng là không phải nói chơi đâu. Gã xuống tay với khí lực gϊếŧ chóc, thít cho ả đàn bà kia đỏ lựng mặt lên, hai tay liều mạng cào cổ mình.

Lính gác bên ngoài hai mặt nhìn nhau, một trong số đó hẳn là phải báo tin cho lão đại đi.

Chỉ trong chốc lát không lâu, đã có một kẻ từ đầu kia hành lang sải bước tiến lại.

Tên kia thân mình cao lớn dị thường, mình khoác tấm trường bào đen, một mái tóc dài vàng óng cứ thế rủ xuống dài chấm đất. Khuôn mặt nọ trái lại rất tuấn tú, chói lói phong cách hoa lệ đang thịnh hành bên Nhựt Bổn với xứ Hàn Xẻng củ sâm. Mỗi tội hai con ngươi ánh vàng đó quá giàu vẻ nghiệt ngã, ngược lại khiến người ta không còn chú ý trông vào tướng mạo hắn nữa.

Lục Vĩnh Hạo dựa vào hai con mắt nọ mà nhận ra vị kia chính là người đã lấy thân xác mình ra luyện tài thiện xạ, có độc hay không cơ chứ? Bộ định sắm vai hoàng đế lão tử đi săn bắn mùa thu sao? Còn mình là nhân vật phụ vào vai thỏ chắc?

Nghĩ đến đó Lục Vĩnh Hạo càng ra sức ghìm chặt cô nàng trong lòng: “Mau tránh ra cho tao, không tao gϊếŧ chết ả bây giờ!”

Trong nhận thức của đại ca xã hội đen Lục Vĩnh Hạo thì khi ở trước mặt thuộc hạ, cho dù có thổ huyết đến nơi cũng phải ráng mà cứng rắn. Làm đại ca là phải dám đảm đương, bằng không sao có thể đổi lấy được tấm lòng cúc cung tận tụy của đám đàn em kia chứ.

Cô em này dáng người ngon như vậy, không biết thằng oắt tóc vàng này chơi được mấy lần rồi. Một ngày nên nghĩa chồng vợ, mắt thấy đàn bà bị bóp chết đến nơi mà không cứu thì còn bon chen cái con kẹc gì nữa?

Gã đàn ông kia quan sát thế trận Lục Vĩnh Hạo bày ra, vẻ mặt cứ gọi là bình thản, chỉ nói với ả đàn bà nọ một câu: “Còn chưa biết nên làm gì sao?”

Lục Vĩnh Hạo trực tiếp cảm nhận thân thể trong ngực cứng đờ một cái, một luồng ấm nóng văng lên mu bàn tay gã, tiếp đó ả đàn bà trong ngực đã gục đầu xuống.

Lục ca nghiêng đầu nhìn một cái: Của nợ được lắm! Cô em này rõ ràng đã cắn lưỡi tự vẫn!

Cô em cũng quá can trường đi. Đừng khinh ẻm là đàn bà, dựa vào năng lực chấp hành cộng thêm dũng khí cảm tử này, vào Đông Anh hội của bọn gã tuyệt đối xứng đáng làm đường chủ á!

Vừa nhìn! Đã thấy vị đằng trước kia nhẹ nhàng câu lên một cái, giường khảm ngà voi liền văng hết sức luôn! Những kẻ này rốt cuộc là loại người nào, có giỏi dám chơi theo luật bình thường một lần thử xem?

Lục Vĩnh Hạo trước lúc suy sụp đã đẩy thi thể ra, vung tay đoạt lấy bội đao của gã thị vệ bên cạnh bổ về phía thằng oắt tóc vàng kia.

Gã đã nhìn ra mình kỳ này lành ít dữ nhiều. Đã thế thì gϊếŧ một mạng lời được một mạng, trên đường xuống suối vàng cũng đỡ phải lẻ loi.

Cơ mà một đao bổ ra này, người ta đến sợi tóc cũng không thèm rối, giơ hai ngón tay to dài kẹp lại tức thì.

Trận đánh sáp lá cà đó Lục Vĩnh Hạo thua tâm phục khẩu phục. Thằng oắt kia sau khi thong dong tháo khớp hai tay gã, ung dung đem gã vác lên vai, lại đem gã ném trở về cái giường bự chảng trong phòng.

“Chúng mày rốt cuộc là loại người gì, mẹ nó chứ rốt cuộc đây là chỗ quái nào!” Cơn đau do trật khớp kích cho gã đổ đầy đầu mồ hôi. Cứ coi như sẽ chết, gã cũng phải làm quỷ cho minh bạch chứ!

Thằng đàn ông tóc vàng kia chậm rãi cởi vạt áo gã, nói bằng giọng đấu dịu: “Ta là vương tử thứ hai của đương kim Thánh Hoàng, được phong Vương ở Ác Hổ chi Uyên (*). Ngươi bị phát hiện trên đất phong của ta thì dĩ nhiên là con mồi của ta. Nơi đây là thành lũy của ta, mà ngươi thì phải ở trong phòng này, sinh hạ cho ta một đứa con trai đầu lòng.”

(* Nghĩa là Vực Ác Hổ á, bà kon muốn dịch hẳn ra thì còm, còn ko mình để nguyên nha =v=)

Thằng thần kinh này coi như bạn tri âm của mình rồi. Lục ca hắn đây cũng thèm thằng cu đến phát rồ, tuy nhiên vẫn chưa sáng tạo bằng vị này đâu nhá!

Lục Vĩnh Hạo chịu đựng cơn đau dữ dội, cười đáp: “Anh giai à, phía dưới hết xài muốn tìm thằng này chích ngừa hở? Thôi được rồi, sắp xếp mấy em đỏm dáng một chút, bố thông cảm cho cái độ liệt dương của mày, giúp mày bắn một phát vậy!”

Cơ mà rất nhanh gã đã cười không nổi nữa!

Nhị vương tử nọ tuột tấm trường bào ra rồi, lủng lằng giữa cặp giò dài miên man là thứ đồ chơi quái gì kia?