Bad Girl Trẻ Con Và Bad Boy Lạnh Lùng

Chương 37: Lãng mạn một tình yêu

Paris 22h ngày 13 tháng 2, phòng 252 khách sạn Chatty

Hiện giờ là mùa đông, thành phố lãng mạn này đang được phủ một lớp tuyết trắng xóa, mọi vật dường như lung linh hơn hẳn. Trời về đêm, không khí nghiêm túc thường thấy cũng dần lắng đi, nhường chỗ cho một Paris nhộn nhịp, xa hoa với những ánh đèn lấp lánh, tỏa sáng khắp thành phố...

Nó đứng bên cửa sổ đưa mắt ngắm nhìn cảnh đô thị phồn hoa, ngắm những đôi tình nhân bên nhau, sưởi ấm cho nhau, tâm tình buồn bực cũng theo đó mà tăng lên...Cái tên trời đánh này, vậy mà nói muốn đón Valentine bên vợ, giờ lại chẳng thấy bóng dáng, chết ở đâu rồi chứ!??

Càng nghĩ càng tức, nó bỏ vào phòng ngủ, thả mình xuống chiếc giường êm ái, nhắm mắt một chút lại ngồi dậy mò facebook...

Đập vào mắt nó là cái "xì ta tút" rình rang của má Vivian: "Valentine buồn"

" Ohhh, tui đoán là em Waldo Drake đã chịu hết nổi nhở:v " nó móc méo

" Im dùm đê "

" Tội con bé:v " là Emily

"......"

" Quen anh này " người nào đó

" Thẩm mĩ trước đã anh yêu "

Nụ cười dần lan rộng trên khóe môi nó, aida ~ Waldo thân yêu của chúng ta đã chọc giận gì bạn gái rồi, xem ra Valentine lần này, anh không thoát khỏi:v

Còn nữa...tại sao nó không dằn mặt hắn chứ?? Vivian làm được, nó cũng làm được, hắn sẽ chết với nó:v

" Valentine không anh "

" Tội con bé:v " là Emily:v

":v "

"Đáng buồn:(( " Vivian

" Tụi mình đã làm gì sai??? "

***

Off Face, nó buông điện thoại và dần chìm sâu vào giấc ngủ, trong lúc mơ màng, nó cảm thấy một bên giường bị lún xuống, sau đó là gương mặt dần ướŧ áŧ bởi những nụ hôn nồng ấm của ai đó lan đều trên gò má, cái trán, chiếc mũi và cả đôi môi...

"Ưʍ..."

"Dậy nào...anh có bất ngờ cho em" giọng nói trầm ấm của hắn vang bên tai khiến nó tỉnh mộng

"Sao anh không đi luôn đi?" nó tức giận đấm vào người hắn

"Xin lỗi mà...nhưng em vì vậy mà đăng tus xéo anh luôn đó hả?" hắn cọ mũi mình vào mũi nó, lên tiếng

"Hứ, em còn định block anh luôn cơ" nó liếc

"Ohhh, nhưng anh dễ thương thế này, sao nỡ, đúng hông?" hắn tự cao

"Xì..."

"Đã tỉnh chưa, theo anh" hắn bế nó xuống giường

Nó dụi dụi mắt bước theo hắn ra ban công, bên ngoài là hai ly rượu đặt trên chiếc bàn tròn, xung quanh còn rất lãng mạn với hoa và nến, ánh sáng lấp lóe từ những chiếc nến khiến khu vực phòng nó và hắn như bừng sáng. Trên bầu trời đêm có những ngôi sao lấp lánh, góp phần làm ấm cúng cho không khí lãng mạn này...Hắn nhìn vẻ mặt bình thản của nó liền từ phía sau đem ra bó hoa tương tư đến trước mặt chị, cười cười

"Darling, Valentine này, em là của anh"

"Là anh chuẩn bị?" nó hỏi, ánh mắt hơi hờ hững

"Phải, bất ngờ chứ??" hắn hỏi một câu hỏi mang tính chất thăm dò

"Rất bất ngờ"

Nở nụ cười dịu dàng, nó rướn người hôn nhẹ lên môi hắn như một lời cảm ơn. Hắn âm thầm thở phào, cười thật tươi dìu nó đến bên chiếc ghế, nâng ly rượu trước mặt nó

"Hứa với anh, như vậy mãi nhé!"

"Dạ" nó tủm tỉm

Cả hai cùng cạn ly, nuốt ngụm rượu chát vào miệng, tâm trạng nó khôi phục hơn rất nhiều, uất ức lúc nãy đã biến mất từ khi hắn tặng hoa cho nó rồi ^^

"Hoa rất đẹp, cảm ơn anh rất nhiều" nó lại cười

"Em mà cứ cười hoài, không chừng anh mất máu đấy" hắn thở dài

"Dẻo miệng" nó trề môi

Hắn chỉ cười, khẽ sang ngồi cạnh nó, cánh tay tự nhiên kéo nó vào lòng, bàn tay còn lại khẽ nâng cầm nó và đếm ngược

"5...4...3...2...1..."

Đùng đùng, một đợt phải bay lên không trung tạo thành hình trái tim tuyệt đẹp, tiếp sau đó là hình ngôi sao, cánh hoa, còn có cả những lời yêu thương. Nó ngỡ ngàng nhìn lên, sau đó lại nhìn sang hắn, trái tim dâng lên một hồi xúc động, chiếc mũi nhỏ cũng dần đỏ và cay cay, nước mắt rơi rồi:v

"Ây...sao lại khóc?" hắn luống cuống

"Hức, anh à, làm người ta cảm động chết đi được" nó sụt sịt vùi vào ngực hắn

"Thế hôn anh đi" hắn cười cười

Nó ngẩng đầu vòng tay ôm cổ hắn, trao cho hắn một nụ hông nồng cháy nhất. Hắn bất động một hồi, sau đó vươn tay giữ gáy nó, tay còn lại siết chặc vòng eo mảnh mai, biến bị động thành chủ động, ra sức cuốn lấy từng hơi thở của nó, chiếc lưỡi đinh hương vừa nâng niu lại vừa trêu chọc môi lưỡi nó. Cả hai hôn nhau thật lâu, một nụ hôn kiểu Pháp đúng nghĩa

Đến khi mặt nó không còn giọt máu, hắn mơi luyến tiếc rời khỏi đôi môi mọng mà nhìn nó thở dốc từng đợt, cảm giác thật thành tựu >< đưa tay vén ngọn tóc lòa xòa trên trán nó, hắn khẽ nói

"Em thật đáng yêu"

"Thế thì yêu nhiều vào, đừng có mà bỏ người ta bất thình lình" nó ôm eo hắn quở trách

"Ai mà dám bỏ chứ?" hắn ngắt nhẹ mũi nó

"Đúng rồi, Waldo đã làm gì Vivian vậy?" nó sực nhớ ra và hỏi hắn

"Haizz, cậu ta...quên mất Vivian thích hoa gì đó"

Nó bật cười, cặp đôi này....

"Ngốc lắm đúng không? Anh đâu có như vậy?" hắn cười

"Xì...anh nhớ tốt mà, nhớ em thích hoa tương tư đó" nó cười híp mắt

"Tất nhiên" hắn gật đầu

"Nhưng lại quên mất con này ở nhà một mình" mặt nó liền biến đổi sang lạnh tanh

"Ầy...anh đâu có quên chứ, chỉ là lo chuẩn bị bất ngờ cho em nè" hắn biện minh

"Hừm..." nó hừ lạnh

"Xin lỗi rồi mà, em thấy đấy, anh canh đúng 12h chúc mừng Valentine cho em đấy còn đòi gì nữa?"

Hắn thở dài xoa đầu nó, ánh mắt ngập nhu tình...

"Buồn ngủ..." nó ngáp

"Ầy, đi ngủ trước đi, anh dọn dẹp xong sẽ NGỦ CÙNG EM" hắn cười tà mị

"Biếи ŧɦái, để em giúp anh" nó bật cười

Cả hai cùng dọn dẹp trong bầu không khí tuyệt vời, nụ cười hạnh phúc cứ vương vấn trên môi cho đến tận sáng....