[Tam Quốc Diễn Nghĩa] Chu Lang Cố

Chương 5

Cả người y run lên, xém chút nữa buông tay. Lúc đầu y còn chưa thực sự muốn làm, nhưng lại bực Gia Cát tự phụ, hôm nay đã đâm lao phải theo lao, nhưng lẽ nào y lại thực sự chiếm đoạt vị Ngọa Long tiên sinh này?

Trong lòng y bị ý tưởng này làm rung động, chiếm đoạt… Y thực sự muốn cường bạo người kia sao?

Y cúi đầu nhìn người kia một cái. Gương mặt hắn *** tế nhu hòa, đuôi mày khóe mắt hàm chứa ý cười. Gia Cát kề bên y, nhẹ giọng nói, “Đô đốc muốn áp tại hạ, tại vùng hoang vu dã ngoại này, tại hại đương nhiên không dám không theo.” Trong thanh âm đó mang theo nửa như trào phúng nửa như đùa, “Nhưng mà Đô đốc cởi y phục của tại hạ rồi còn chưa động thủ, chẳng lẽ kỳ thực không hiểu đạo lý trong đó?”

“Ngươi…” Chu Công Cẩn xanh cả mặt, kéo tóc người kia, hôn lên đôi môi hồng sắc đó, thô lỗ mở ra khớp hàm, dường như đang nắm con mồi điên mà cuồng cắn xé. Gia Cát như cười nhẹ một tiếng mơ hồ, đầu lưỡi kɧıêυ ҡɧí©ɧ, phản hôn.

Tâm tư y bỗng nhiên mê võng, thân thủ kéo chặt người kia vào lòng. Vòng eo của hắn, tấm lưng của hắn, mái tóc hắn đang quấn trên tay y, tiếng thở dốc vang lên bên tai, làm cho đại não của y hỗn loạn hết cả.

Người trong lòng bỗng nhiên khước từ, Gia Cát thoáng tách ra khoảng cách giữa hai người, khẽ thở dốc, cười nói, “Kỹ xảo của Đô đốc thật tốt… Là tại hạ ngu dốt… Đô đốc thú Tiểu Kiều lâu như vậy, thử hỏi sao không rành chứ?”

… Tiểu Kiều…

Chu Công Cẩn như bị sét đánh, thân thể cứng nhắc. Nhưng người kia vẫn không chịu bỏ qua, cuốn lấy y lẩm bẩm, “Nghe nói Tiểu Kiều mỹ mạo vô song…”

Sắc mặt Chu Công Cẩn âm lãnh trầm úc, để mặc người kia ôm, chậm rãi nói, “Không ngờ ngươi còn nhớ đến thê tử của ta.”

Y vẫn nhớ rõ lần đầu tiên nói chuyện về Tiểu Kiều với hắn, hắn giả bộ, “Đô đốc chỉ cần đưa Tiểu Kiều cho Tào công, Tào công tất lui binh… Tâm tình của Tào công, có thơ này chứng… ‘Lãm Nhị Kiều vu đông nam hề, nhạc sớm chiều chi cùng’…”(*)

Gia Cát ơi Gia Cát, ngươi tính cả Thiên Hạ, nhưng làm sao không phải nhiễu loạn lòng ta.

“Gia Cát…” Y lạnh lùng nhìn người kia, lần đầu chẳng câu nệ lễ tiết xưng hô, ngữ điệu không gợn sóng, “Ngươi dùng gió Đông dụ ta, dùng Tiểu Kiều kɧıêυ ҡɧí©ɧ ta, ta không thể đối với Tiểu Kiều như vậy, còn ngươi làm sao có thể… đối với ta như thế.”

Y đẩy người kia ra, xoay người bước đi. Chút ấm áp nhỏ nhoi trong bàn tay dần bị gió Đông thổi tan, chút hận ý trong lòng dần tiến thấu xương, như có gai trên lưng.

Gia Cát vẫn đứng đó, thật lâu, mãi đến khi Giáng Tụ tìm đến, nhẹ nhàng gọi hắn. Gia Cát hồi phục *** thần, từ từ kéo lại vạt áo, thắt lại đai lưng.

Một giấc mộng xuân vừa qua, liền chẳng còn dấu vết.

“Tiên sinh…”

Gia Cát cười nhẹ, “Không sao.”

Không sao? Ai không sao? Không sao cái gì?

Giáng Tụ giương mắt nhìn Gia Cát, “Tội gì phải đối y như thế, tội gì đối mình như vậy.”

(*) Lãm Nhị Kiều vu đông nam hề, nhạc sớm chiều chi cùng: (dịch thô): Ôm Nhị Kiều (Tiểu Kiều) về Đông Nam, cùng vui vẻ sớm chiều.