Phong Thả Đình Trú

Chương 25

“Hân, buông tôi ra được không?” Mắt thấy còn xíu nữa là chạm được điện thoại, hoàn toàn không nhận thấy được sự thay đổi, Đổng Hiền vẫn cùng Lưu Hân thương lượng.

Nhưng Lưu Hân đâu còn nghe vào được nữa, anh ôm đầu hét lớn một tiếng, đẩy Đổng Hiền té trên mặt đất, thừa dịp Đổng Hiền còn chưa kịp phản ứng, ngay lập tức anh đè lên.

“Ồm… Ồm…” Anh thở hổn hển ngồi trên người của Đổng Hiền, cố sức đè hai vai cậu.

“Hân, buông ra…” Ý thức được tình trạng có chút vấn đề của Lưu Hân, Đổng Hiền mới liều mạng phản kháng lại, đáng tiếc đã không kịp nữa rồi!

Hiện tại, Lưu Hân hoàn toàn không rõ địch ta, lại càng không biết đặt ở dưới thân là người nào, anh chỉ biết chính mình đang rất thống khổ, anh phải tìm nơi phát tiết, những cái khác hết thảy đều không quan tâm.

“HỪ” Đồ lót trong bị xé rách trên người chính mình lại bị anh kéo một lần ra hết, gỉai quyết chính mình xong, Lưu Hân dốc sức muốn lột sạch sẽ quần áo trên người Đổng Hiền ra.

“Không!” Đổng Hiền sử dụng tay chân đồng thời để ngăn cản anh. Nhưng người gầy yếu như anh sao có thể cậy mạnh với Lưu Hân, vô luận anh mạnh mẽ chống cự thế nào, Lưu Hân luôn vững vàng đè ép anh trên mặt đất, không cho di chuyển.

Lưu Hân mất hết lí trí, cầm lấy đồ lót bị xé rách khi nãy tùy tiện quấn vài vòng cột lại tay Đổng Hiền, sau đó mới khẩn cấp loại bỏ quần của cậu, không, anh cơ hồ dùng lực cánh tay kéo mạnh cả quần Đổng Hiền xuống.

Cảm thấy hạ thân một trận mát lạnh, Đổng Hiền trong nháy mắt hiểu ra Lưu Hân muốn làm cái gì, nhất thời sắc mặt anh trở nên trắng bệch, hơi thở cũng vì sợ hãi mà

trở nên gấp gáp, nếu là đòi hỏi của Lưu Hân trước đây, anh sẽ không cự tuyệt, thế nhưng… hôm nay… cảnh còn người đã mất a…

“Hân, buông ra!” Hai tay Đổng Hiền bị trói, chỉ có thể đồng thời giơ lên cố gắng đánh Lưu Hân, mong anh đừng làm chuyện xằng bậy, “Anh còn phải kết hôn, nhớ rõ không?! Người anh yêu không phải tôi! Anh không có quyền này, cũng không thể tàn nhẫn như vậy!”

Không biết anh đang nói cái gì Lưu Hân chỉ cảm thấy tiếng ầm vang bên tai ngày càng lớn hơn, trong cơn tức giận, giáng một cái tát lên mặt Đổng Hiền: “Câm miệng, phiền chết đi được!”

“Đau!” Đổng Hiền bị đánh, không lâu, trên mặt hiện lên dấu tay của Lưu Hân.

Đổng Hiền khó tin được mà mở to hai mắt, đầu nghiêng một bên không hề ngẩng lên, một cái tát đánh vào mặt cũng đồng thời đánh mạnh vào lòng anh, không chỉ đau đớn thể xác, mà còn đau thương trong tận tâm can!

Đau lòng, chua xót, tâm thắt chặt, tất cả đọng lại cùng một chỗ, nước mắt lặng lẽ rơi, đem ủy khuất nói ra:”… Hân…”

Trên người anh Lưu Hân vẫn mãi tàn sát bừa bãi, anh thừa cơ đem Đổng Hiền cởi sạch một thân tinh quang, trước mặt anh không phải là Đổng Hiền nữa, chỉ còn là một công cụ để anh phát tiết mà thôi… Giơ hai chân Đổng Hiền lên, đưa tay lần mò vào cấm địa huyền bí kia, động tác này làm cho Đổng Hiền cả người cứng đờ.

“Không cần, buông ra!” Thanh âm run rẩy thể hiện rõ ràng sự sợ hãi của anh.

Hang động khô khốc không lường trước được tình huống đùa bỡn, bị dị vật cứng rắn chen vào, đau buốt khó nhịn, Đổng Hiền thống khổ vặn vẹo thân thể, muốn thoát khỏi khổ sở này! Nhưng Lưu Hân lại nắm được hai chân anh, chính là khống chế được anh, sau đó, nhắm ngay tiểu huyệt chặt chẽ kia đâm thẳng vào trong…

“A!” Cực đại tiến vào bên trong, cậy mở vùng đất chưa từng được khai hoang, trong không khí nhất thời tràn ngập mùi vị của máu tươi, cảm nhận sâu sắc sực mãnh liệt kia làm cho Đổng Hiền phải cong nửa người lên, mười ngón tay trắng bệch gắt gao xiết chặt.

Đây không phải là cuộc hoan ái của hai người, mà chẳng qua chỉ có Lưu Hân đơn phương hưởng thụ, Đổng Hiền căn bản không một chút phản ứng, có lẽ nên gọi là “cường bạo” thì đúng hơn!

“Gừ…” Được u huyệt ấm áp bao vây lấy, Lưu Hân gầm nhẹ, lần nữa đem thân thể tiến lên phía trước…

Đổng Hiền thập phần đâu đớn, mồ hôi lạnh chảy ròng, môi bị chính mình cắn phá: “A… Đau quá!”

Nhưng Lưu Hân vẫn như cũ không có chừng mực, hạ thân nóng bỏng liên tục rút ra đâm vào, Lưu Hân hai tay chế trụ vòng eo Đổng Hiền, không cho anh thoát đi… Nhưng kỳ diệu nhất chính là, vận động kịch liệt như vậy lại có thể khiến cho đau đớn của Lưu Hân được xoa dịu, đầu không còn đau nhức, co giật trong cơ thể dường như cũng nương theo mồ hôi mà trôi đi (YY: vậy là anh Mãng đã đúng ;))), còn có người dưới thân đây làm cho mình cực kì hưởng thụ… Anh hệt như sinh ra cơn nghiện với sự vận động này!

Không hài lòng chỉ có một tư thế thế này, Lưu Hân đang giữa chừng lại đem người dưới thân đau đến vô lực trở mình lại, đưa lưng về phía anh, sau đó mới tiếp tục ngược đãi… Không hề kiêng dè!

“A… Không…” Mặt hướng xuống hai tay, Đổng Hiền nghẹn ngào đưa tay muốn lấy điện thoại trên tường, nhưng không thể.

“Oa…” Nước mắt đong đầy, Đổng Hiền cắn chặt răng không cho mình khóc thành tiếng, anh thật sự rất không rõ, vì sau đời này lại như vậy? Anh rõ ràng một đòi hỏi quá phận cũng chưa từng đề cập qua, vì sao ông Trời lại đối đãi với anh như thế này?

Nằm rạp trên mặt đất, anh cố sức muốn thoát khỏi sự trói buộc phía sau, nhưng Lưu Hân một chút cơ hội cũng không cho anh, anh càng vùng vẫy Lưu Hân càng quấn chặt lấy, lực động lại càng tới tấp.

“Đau quá a…” Mặc cho Đổng Hiền khóc lớn thành tiếng vẫn như trước không thức tỉnh được Lưu Hân, thẳng cho đến khi anh bắn hết tinh hoa trong cơ thể ra, trận dày vò thể xác này mới chấm dứt!

Đổng Hiền nằm trên nền nhà hô hấp khó khăn, xương cốt khắp người như bị tháo rời, khẽ động cũng có thể khiến cho cả người đau nhức. Bất đắc dĩ, anh ngã trên mặt đất nghỉ ngơi rất lâu, ngay cả Lưu Hân nằm trên người cũng đã ngủ thϊếp đi…

Chậm chạp rút phân thân của Lưu Hân ra khỏi cơ thể, thấy được máu cùng dịch trằng hòa vào nhau chảy ra, hai tay lôi kéo thân thể Lưu Hân, lúc này môi anh trắng bệch không chút máu, trên người, băng vải cũng bị nới lỏng ra, thế nhưng không hề quản, anh cắn răng một cái, kiên trì đứng lên…

Nhìn tình huống xung quanh một chút, quả nhiên không kinh động đến ai, như vậy thật tốt. Đổng Hiền nhịn đau nâng Lưu Hân dậy, giúp anh ta vào bồn tắm lớn, sau đó cầm lấy khăn mặt cùng vòi sen lau chùi cơ thể… Anh cảm thấy thật may mắn vì chuyện này xảy ra trong phòng tắm, dễ dàng đem hết mọi dấu tích xóa sạch đi!

Giúp Lưu Hân sạch sẽ xong, Đổng Hiền đưa anh lên giường bệnh, sau đó lê thân xác uể oải của mình vào phòng tắm, gột rửa sạch sẽ, rồi khó khăn mà tự mình băng bó vết thương trên người, tìm một bộ đồ mới mặc vào, cuối cùng lần nữa kỹ lưỡng xem xét phòng tắm, sau khi xác nhận không ai có thể biết được, anh mới an tâm mà bước ra… Nhưng là, anh không còn ngủ bên người Lưu Hân nữa, mà đem một tấm chăn mỏng đi, ngồi trên ghế ngay cửa phòng!

Tối hôm nay, anh không tài nào ngủ được, thẳng tắp mà nhìn trần nhà, hồi tưởng lại chuyện phát sinh ban nãy, đột nhiên hai mắt cay cay, nước mắt lại chậm rãi tích lũy, không cam lòng, anh lấy tay đặt lên viền mắt ẩm ướt, thân thể không ngừng run rẩy, hành lang trống trải dần dần truyền đến tiếng khóc nức nở…

Từ khi kí ức từ kiếp trước của mình hồi phục, anh luôn một mực tìm kiếm Lưu Hân, đến lúc anh tìm được, trời mới biết anh hưng phấn thế nào, còn tưởng rằng đã có thể hạnh phúc, không nghĩ tới lại thành ra như vậy—— Lưu Hân không hề là “Lưu Hân” của anh, mà anh ấy lại vẫn là Lưu Hân của “Đổng Hiền”.

Chính mình đã hạ quyết tâm làm “Người đứng xem”, vì sao giờ phút này ông trời còn làm cho anh cùng Hân phát sinh chuyện như thế này chứ? Lẽ nào đây là báo ứng dành cho anh?

Nước mắt vô thanh vô thức chảy xuống từ khóe mắt, nhỏ từng giọt từng giọt vào không trung, trái tim nay đã tan nát thành từng mảnh khó mà liền lại như trước được, đêm nay trắng đêm chật vật khó ngủ…