Đến buổi trưa, đã dự định cùng Kỳ Dương dùng bữa, nhưng ngoài ý muốn, anh ta lại báo rằng có việc, đang cùng Lưu Hân tại phòng làm việc bàn bạc vài vấn đề, bản thân mình cũng không muốn tiếp tục quấy rầy Kỳ Dương, Đổng Hiền quyết định tự mình đi đến một quán ăn nào đó gần công ty để ăn cơm.
Vốn là định ăn xong sẽ quay về công ty, nhưng không ngờ lại phải nghênh đón một người mình hoàn toàn không nghĩ đến sẽ gặp nữa!
“Cậu là Đổng Hiền đúng không…, tôi có thể ngồi cạnh được không?” Tuy rằng là hỏi, thế nhưng người toàn thân khoác lên bộ tây trang đen trước mặt kia đã ngồi xuống, đối diện với Đổng Hiền.
“Ngài là…” Ban nãy đi bên cạnh Kỷ Khải Đằng chính là người này.
“Hắc Lang, tên của tôi” Hắn tự giới thiệu tên, “Cậu nhất định phải nhớ kĩ!”
Nhìn hắn cũng không có ý đồ gì xấu, Đổng Hiền vẻ mặt bình thản đáp lại: “Hắc tiên sinh tìm tôi có việc gì sao?”
Ánh mắt Hắc Lang thâm sâu liếc nhìn, khóe miệng toát ra nụ cười tựa có tựa không: “Nếu như tôi nói, ông chủ của cậu đang gặp nguy hiểm, cậu có tin không?”
Đổng Hiền nghe vậy, chén trà trong tay khẽ lắc nhẹ, biểu tình trên mặt anh có chút khϊếp sợ, giọng nói thoáng chốc trở nên trầm hơn, Ngài đây là có ý tứ gì?”
Thì ra là thế, Hắc Lang từ phản ứng của Đổng Hiền dường như đoán được chuyện gì thú vị, “Không ý tứ gì cả, ở trường cậu là thiên tài, sao không tự suy đoán thử xem?”
“Ngài điều tra tôi?” Người đàn ông này…
Hắc Lang kiêu ngạo mỉm cười: “Tôi chỉ điều tra những thứ tôi hứng thú, cậu nên cảm thấy vinh hạnh nha!” Những thứ hắn cảm thấy hứng thú chỉ có thể là con mồi của chính hắn.
“Mục đích của ngài đến tột cùng là gì?” Cảnh giác của Đổng Hiền nâng cao không ít, cẩn thận quan sát đối phương, muốn từ vẻ mặt của hắn tìm ra được manh mối, nhưng mà…
Hắn không cho anh cơ hội này, dứt khoát đứng lên: “Chỉ là nhắc nhở cậu… Cẩn thận nhà kho, bởi vì… Nơi đó có lửa!” Nói xong, hắn chớp nhoáng rời khỏi quán ăn.
“Nhà kho? Lửa?” Đổng Hiền lẩm nhẩm lại những từ này, đây là… có ý nghĩa gì chứ?
Mà khi anh quay đầu nhìn lại, thân ảnh của Hắc Lang đã không còn trong tầm mắt của anh, nhẹ nhàng nhíu mày, rốt cuộc… Người kia muốn gì…
Những lời Hắc Lang nói lúc trưa liên tục quấy nhiễu Đổng Hiền, công việc của anh lúc chiều được giải quyết vội vã trong sự phiền não.
Anh không đem chuyện này ra kể cho bất kì ai, mặc cho Kỳ Dương cảm thấy anh có chút kì lạ, hỏi thăm, anh cũng không nói cho anh ta biết… Nói ra chỉ khiến cho người khác lo lắng, Đổng Hiền cho là vậy!
Tâm trạng vẫn liên tục bất an như thế cho đến ngày hôm sau, sáng tinh mơ khi anh đến công ty,
cảm thấy rất lạ khi Lưu Hân như có chuyện gì đã rời khỏi công ty, giao hết công việc ngày hôm nay cho Kỳ Dương xử lý.
“Anh Kỳ, nhà Lưu tổng xảy ra chuyện gì sao?” Lòng mang nặng cảm giác không yên ổn, anh lập tức hỏi thăm Kỳ Dương.
Kỳ Dương tủm tỉm nhìn anh cười, trả lời: “Không, Lưu tổng chỉ là có một cuộc hẹn, không có gì quan trọng!”
“A? Thế nhưng…” Không đúng, vẻ mặt của Kỳ Dương rất không bình thường.
Anh nói đến đây đã bị Kỳ Dương ngắt lời: “Đổng Hiền, cậu rảnh rỗi như thế, không bằng giúp tôi đi, trước khi Lưu Tổng trở lại, cậu hãy dọn dẹp văn phòng của ngài ấy!” Ngụ ý chính là muốn anh đừng tiếp tục nhiều lời nữa.
Hiểu rõ anh ta không muốn nghe mình nói nữa, Đổng Hiền cũng không hỏi nhiều, gật đầu, đi về văn phòng của Lưu Hân, nhưng mà bất an trong lòng vẫn cứ khuếch tán, không hề thuyên giảm.
Nhìn cậu ta đi xa, Kỳ Dương không khỏi nhớ đến trưa ngày hôm qua, khi mình cùng Lưu tổng nói chuyện…
———————
Lưu Hân đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc, hít một hơi sâu, sau đó phun ra một làn khói, Kỳ Dương thấy được thần sắc cú chút cứng nhắc của Lưu Hân, chắc chắn đã có chuyện xấu xảy ra!
“Kỳ Dương, ngày mai tôi phải đi gặp lão già kia, cậu giúp tôi quản lý công việc môt chút!” Quả nhiên như anh suy đoán.
“Ông chủ, không nên đi, hắn ta nhất định không có mục đích gì tốt đẹp!” Không cần nghĩ cũng biết, lão già kia luôn tìm cơ hội hủy diệt công ty này, Lưu Hân lần này dấn thân vào, không dám nghĩ sẽ yên ổn bước ra.
Lưu Hân lại hít một hơi sâu, ánh mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ: “Tất nhiên, tôi biết rõ… Thế nhưng mặc cho biết rõ như thế, lần này tôi vẫn phải đi một lần!”
“Tôi đi cùng ngài, có tôi ở bên cạnh, ngài dù sao cũng …” Kỳ Dương đề nghị.
Nhưng chỉ nói được một nửa, Lưu Hân đã nghiêm khắc gạt bỏ: “Không được, cậu không thể đi!”
Không rõ phản ứng của Lưu Hân tại sao lại dữ dằn như thế, Kỳ Dương cảm thấy rối trí.
Ý thức được bản thân bộc lộ quá nhiều cảm xúc, Lưu Hân vội vàng che giấu nói: “Không… Ý tôi là, không có cậu trông nom công ty, nếu xảy ra sơ xót gì thì sao… Không cần phải… Như thế… Không có gì đâu!”
Ngay cả Kỳ Dương cũng không được, anh không thể đem chuyện kia nói cho bất kì ai được…
“Tôi hiểi rồi!” Kỳ Dương có chút thất vọng, nhắm mắt lại, khom lưng, “Vậy thì mong ngài cẩn trọng”
“Ừ, tôi sẽ thận trọng… Cậu cũng nhớ rõ, chuyện này không thể để ai biết!” Lưu Hân căn dặn.
“Vâng!”
———————-
Hiện tại nghĩ lại, đích thực Lưu Hân có chút không bình thường, thế nhưng chính mình vì e ngại thân phận, nên cũng không tiện hỏi nhiều, chẳng qua ngài đã nói vậy, thì sẽ không có việc gì, chính mình không nên buồn lo vô cớ như thế…
Kỳ Dương lắc đầu, vỗ vỗ mặt mình, theo hướng Đổng Hiền đi, tiến bước…
Cùng lúc đó, đến địa điểm được chỉ định, Lưu Hân quan sát bầu không khí áp lực chung quanh, tránh không khỏi nhíu mày.
Một kho hàng cũ kĩ, trống trải, không có ánh sáng, cực kì âm lãnh, hơn thế còn toát ra mùi sắt gỉ, khiến người khác sởn gai ốc, dựng tóc gáy… Hai tay Lưu Hây đút trong túi quần, ngấm ngầm quan sát bốn phía, lão già kia đang muốn làm gì đây?
“Ha… ha…, hoan nghênh Lưu tổng a!” Một tràn cười băng lãnh vang lên trong góc tối, xen lẫn thanh âm tiếng vỗ tay.
Lưu Hân nhạy bén quay đầu lại, thấy được Kỷ Khải Đằng kín đáo bước ra, phía sau vẫn là Hắc Lang.
“Hôm nay tìm tôi có chuyện gì?” Lưu Hân cảnh giác, một lần nữa quan sát bao quát xung quanh, “Kỷ tổng cư nhiên lại chuẩn bị chu đáo như thế…”
Xung quanh liên tục xuất hiện tiếng bước chân, anh hiểu rõ mình đã bị bao vây, thế nhưng Lưu Hân không phải là loại đèn cạn dầu, một chút cũng không hoảng hốt, anh chỉ nhìn thẳng Kỷ Khải Đằng, khí thế thực không tồi.
“Ha ha, thật có khí phách nha!” Kỷ Khải Đằng thật sự có chút khâm phục người trước mặt, “Nhưng mà cũng nên dừng ở đây thôi”
Theo tiếng “bốp, bốp”, một đám người lập tức xuất hiện, vây lấy Lưu Hân, bày ra tư thế mạnh nhất, nhằm vào Lưu Hân.
Lưu Hân nhìn quét xung quanh, tính đến làm thế nào để thoát khỏi vòng vây, lại nghe tiếng Kỷ Khải Đằng cười lạnh: “Ha… ha, tôi khuyên cậu đừng nên manh động, bọn họ đều là lính đánh thuê cả đấy, ngộ nhỡ không cẩn thận, họ có thể bẻ gãy tay cậu hay cả chân cậu, đến lúc đó thì thật không tốt nha!”
“Khốn kiếp!” Lưu Hân hung ác trừng mắt nhìn ông ta.
Hành động này của Lưu Hân không sai đã xúc phạm đến Kỷ Khải Đằng, hắn thu lại ý cười, vung tay ra lệnh: “Câm miệng, lên cho ta!”
Mệnh lệnh vừa truyền đi, thoáng cái, chỉ thấy những người kia bay nhanh đến, lập tức tung ra một đấm nhắm thẳng Lưu Hân. May thay, Lưu Hân trước đây đã từng luyện võ, hai tay đan chéo trước ngực cản được cú đấm kia, nhưng anh vẫn bị đánh đến lui vài bước…
Người nọ gật gù cười: “Thật là thanh niên, không tồi chút nào!”
“Không dám” Bề ngoài Lưu Hân vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng đã bắt đầu mất dần bình tĩnh.
Nhìn bọn người xung quanh, nếu bọn chúng đều là cao thủ như lão già kia nói, như vậy trận “Hồng Môn Yến” này thật sự không có đường lui rồi…
Đang suy nghĩ, không ngờ bốn người trong số bọn họ tách ra, tiến đến anh, gần như là tấn công cùng lúc, Lưu Hân một mình đơn độc, không cách nào chống lại bốn người kia. Mấy ngón tay cùng xương bả vai bị đả thương, Lưu Hân đâu đớn đến nhíu mày, nhưng không hề rên la.
Bên này, Hắc Lang đang quan sát anh bị bốn người vây đánh, tuy rằng nhiều lần bị trúng đòn, nhưng vẫn giữ vững không ngã, tiếp tục ứng phó lại, không khỏi khen ngợi từ đáy lòng: “A ha, người này thật không đơn giản…”
“Cậu còn thời gian tán thưởng hắn à? Đừng quên việc của tôi giao phó cho cậu!” Trông thấy tình cảnh trước mắt, Kỷ Khải Đằng cũng không còn vui vẻ gì, thực lực của Lưu Hân hiển nhiên đã đi quá suy đoán của hắn.
“Không cần lo lắng!” Hắc Lang nháy mắt với một người, chỉ thấy trong đám đông kia, một kẻ rút ra khẩu súng, nhắm đến chân trái Lưu Hân.
“Pằng!”, một viên đạn từ hòng súng trực tiếp bay ra, không lệch hướng, xuyên thủng đùi tar1i của Lưu Hân.
Cảm giác đau đớn dù rất nhỏ kia cũng khiến Lưu Hân biết rằng tình thế không ổn, cúi cùng nhìn chất lỏng màu đỏ tươi đang ồ ạt túa ra trên đùi mình, anh không khỏi ngồi xuống bịn lại vết thương, đột nhiên anh cảm thấy một trận choáng váng, anh biết mình đã trúng kế!
“Ông…” Nhìn về phía Kỷ Khải Đằng, thế nhưng trước mắt đã bắt đầy mơ hồ, không nhìn thấy rõ, còn chưa kịp nói hết, anh đã gục xuống.
Kỷ Khải Đằng đến gần, dùng chân đá Lưu Hân, xác nhận cậu ta không có phản ứng, lão ta mới cất tiếng cười to: “Ha ha ha ha, nhìn cậu còn kiêu ngạo nữa không, các người nhanh đem thuốc đến đây!”
Lão ta dứt lời, một người đem đến cái hộp nhỏ, từ bên trong lấy ra một ống tiêm chứa một chất lỏng màu sắc cực kì mĩ lệ, người nọ nâng cánh tay của Lưu Hân lên, chuẩn xác đâm xuống…
Mắt thấy dịch lỏng chậm rãi tiến vào trong cơ thể Lưu Hân, vẻ mặt lão già Kỷ thập phần hưng phấn: “Ha ha… Lưu Hân a Lưu Hân, xem cậu còn bản lĩnh gì đấu cùng tôi!”