Phong Thả Đình Trú

Chương 10

Lưu Hân lái xe đến công ty, vừa dừng lại đã thấy một chiếc xe với biển số xe quen thuộc… Quả nhiên lão già chết tiệt kia đã tới!

Sau khi đỗ xe, đang định bước vào thang máy chuyên dụng để lên lầu, nhưng ngay thang máy lại trông thấy người mà mình không muốn gặp nhất.

Nhìn điệu bộ, người kia dường như nắm rõ hành động của Lưu Hân, đã đứng chờ ở thang máy lâu rồi, vừa thấy Lưu Hân tiến đến, thân thiện tiếc về phía anh cháo hỏi: “Liam! Đã lâu không gặp!”

“Ừ!” Lưu Hân nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Kỷ Khải Đằng, 45 tuổi, tổng tài công ty Mẫn Thắng. Là một tay làm ăn đầy thủ đoạn, cũng nổi danh là kẻ háo sắc, rất thích sưu tầm mỹ nhân làm người tình.

Lần đầu tiên Lưu Hân tiếp quản công ty nhận được một hợp đồng rất lớn đó là khi cùng công ty Mẫn Thắng cạnh tranh, do đó hai người xem nhau như là đối thủ, Kỷ Khải Đằng luôn luôn ở mọi nơi cùng công ty anh đối đầu, tìm mọi cơ hội ngăn cản việc kinh doanh của Lưu Hân. Nhưng vị Kỷ tổng tài này lại rất thích đến công ty của Lưu Hân, không phải vì công việc, mà chẳng qua là…

“Kỳ Dương đâu? Sao không thấy cậu ấy?” Nơi đâu có mỹ nhân, nơi có lão già háo sắc này.

Lưu Hân khinh thường liếc nhìn hắn, chẳng thèm để tâm, quay đầu đi.

Mà hắn cũng như sớm biết phản ứng của Lưu Hân, không chấp nhất, tự mình khen ngợi: “Nói đến Kỳ Dương, anh ta thật đúng là mỹ nhân, bên cạnh tôi không có ai bì được với cậu ấy, hơn nữa năng lực của cậu ấy… Thật sự rất đáng nể, nếu cậu ấy mà là con gái, tôi nhất định…”

“Đinh…” Hắn nói được một nửa, thang máy đi đến, cửa mở ra, một người bước ra…

“…!” Kỳ Khải Đằng nhìn đến ngây người.

Người đó chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng bình thường, nhưng không thể nào che dấu được khí chất mềm mại mê người, phảng phất như làn gió xuân ghé qua làm rung động lòng người…

“Đổng Hiền?” Lưu Hân giờ khắc này càng không vui vẻ gì, lẽ nào cậu ta không biết đến dáng vẻ mình là thế nào sao? Cư nhiên lại xuất hiện trước mặt lão già háo sắc này, muốn làm loạn cũng không nên làm như vầy a! “Cậu sao lại ở đây?” Giọng nói càng thêm khó chịu!

“A?! Ngài có khách à… Thật vô ý…” Đổng Hiền thấy bên cạnh Hân có người lạ, giựt mình phát hiện chính mình làm sai, “Tôi là thấy ngài vẫn chưa đến công ty, có chút lo lắng… Nên mới định xuống xem sao… Thật xin lỗi!”

“Ha ha… Thật là một thanh niên đáng yêu… Đổng Hiền? Cậu tên Đổng Hiền sao?” Kỷ Khải Đằng nhìn cậu cười, nếu như có thể…

“Vâng, ngài là?” Đổng Hiền lễ phép chào hỏi, bởi vì người trước mặt là khách của Lưu Hân.

“Tôi là… Ây, chờ một chút!” Đang định giới thiệu, không ngờ tới Lưu Hân kéo lấy Đổng Hiền, lôi cậu vào thang máy, một chút cũng không cho hắn có cơ hội, nhanh tay đóng cửa thang máy, lên thẳng phòng tổng tài trên định tòa nhà.

Vẫn còn chưa rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, Đổng Hiền cứ như thế mà tùy ý để Lưu Hân sắp đặt, thẳng đến khi thang máy lên đến tầng 2, anh mới phát giác có gì đó không ổn, thân thể của chính mình đang dựa vào lòng Hân, khẽ cựa quậy đứng thẳng người, cậu mới ngẩng đầu dò hỏi anh: “Vừa rồi, ngài ấy là khách của ngài, làm như vậy hình như… không đúng lắm…”

“Cũng không phải chuyện của cậu!” Anh tức giận mà ngắt lời Đổng Hiền, trong lòng không biết vì ai mà ngọn lửa thịnh nộ bắt đầu nhen nhóm…

Vô tình bị trút giận, Đổng Hiền càng thêm lo lắng, những ngón tay bất giác như trước kia xoa nhẹ lên khuôn mặt cương nghị của Lưu Hân: “Hân, có chuyện gì sao?”

TayĐổng Hiền chạm vào mặt, Lưu Hân cảm thấy như có một luồng điện chạy dọc qua người… Tê dại… Lại rất dễ chịu…

“A… Không có gì…”” Vừa rồi trong nháy mắt, dường như có một chút gì đó thoáng qua… “…Chỉ cần sau này đừng tiếp xúc với lão già đó là được rồi!” Thật khó hiểu, đối với hành vi thất lễ vừa rồi của Đổng Hiền, vì sao chính mình một chút cũng không hờn giận, trái lại cảm thấy rất ấm áp…

“Lão già?” Nhớ lại ở cửa thang máy khi nãy, có một người đứng tuổi, là hắn làm Hân tức giận sao: “Ông ta làm gì ngài sao?”

“Hừ, cái lão già chết tiệt đó, trước đây, mỗi khi nhìn thấy Kỳ Dương, thì nước bọt chảy không ngừng, cứ mang tiếng đến đây muốn hợp tác, khốn kiếp!” Lưu Hân càng nói càng nóng, chỉ còn thiếu mỗi quăng đồ dậm chân nữa thôi!”

Anh không chút phát hiện chính mình đang nói chuyện với người mà thường ngày mình không muốn nói chuyện chút nào – Đổng Hiền, hoàn toàn thoải mái mà mắng nhiếc: ” Chính mình có biết bao nhiêu tình nhân, không biết chừng còn lập được vài đội bóng, thế mà vẫn còn muốn ra ngoài ăn vụng, cư nhiên lại nhìn trúng Kỳ Dương, thật sự là không biết tốt xấu, hắn tưởng mình là hoàng đế chắc!”

Nói đến đây, thấy được Lưu Hân rõ ràng rất chán ghét tên kia, “Mỗi người một bản tính, đều bất đồng với nhau, rất khó mà có biện pháp!”

Đổng Hiền nói thế làm cho Lưu Hân bất mãn, anh như một cậu nhóc bĩu môi nói: “Này, vừa rồi hắn dùng ánh mắt dâʍ ɭσạи nhìn cậu đấy, cậu là còn nói giúp hắn sao?”

“Ha ha, không phải là tôi nói giúp hắn, cái này chỉ là sự thật thôi!” Lưu Hân tuy rằng đã quên anh, nhưng tính tình thật đúng là không đổi.

“Già mồm! Cậu…” Cười mỉm, Lưu Hân vừa muốn vươn tay ôm lấy bờ vai Đổng Hiền, bỗng nhiên có một sức mạnh kéo anh về thực tại!

Mình bị làm sao vậy? Trước mắt mình là Đổng Hiền cơ mà, chính mình chỉ muốn dùng cậu ta để tiêu khiển, hung hăng mà chà đạp, cậu ta bị lão háo sắc kia nhìn trúng không phải rất tốt sao?… Thế mà, đáy lòng mình lại có một giọng nói không muốn đẩy hắn vào việc đấy, mình phải bảo vệ cậu ta?!

Lưu Hân bị chính ý nghĩ của mình làm cho hỏang sợ, động tác cũng dừng giữa không trung…

“…Chúng ta tới rồi!” Đổng Hiền tựa hồ đoán được suy nghĩ của Lưu Hân, tốt bụng mà cho anh một đường lui, “Lưu tổng, đi thôi!” Thái độ cung kính, đưa tay ra, “Xin mời”

“Ừ, cám ơn!” Đổng Hiền một câu ‘Lưu tổng’ đã khiến cho thân phận của hai người phục hồi như trước.

“Vâng, thưa Lưu tổng, vậy nếu vị kia có lên tìm ngài…” Đổng Hiền cẩn thận dò hỏi.

Nhắc tới Kỷ Khải Đăng, lông mày Lưu Hân nhíu lại, “Hắn không có chút gì tốt, cho dù hắn có đây cũng sẽ trực tiếp tìm tôi, cậu không cần để ý hắn!”

“Vâng, tôi đã biết!”

Không chút cư xử quá thân mật, Đổng Hiền nói xong, định rời khỏi phòng Hân, quay về phòng làm việc soạn thảo tài liệu.

“Chờ một chút…!” Lần này Lưu Hân gọi cậu lại, “Cậu không được một mình ở cùng hắn, rõ chưa!” Anh rất không an tâm, hình như sợ sẽ có chuyện gì xảy ra.

Đổng Hiền nghe thấy thế, bất giác mỉm cười, “Đã rõ ạ, Lưu tổng cũng phải chú ý cẩn thận ạ”

“Ừ” Nụ cười thuần khiết kia, Lưu Hân nhìn thấy cũng không kìm lòng được, mỉm cười lại, dường như mọi ghét bỏ trước đây, cũng theo đó mà trôi cùng mây trời…