Năm năm trôi qua, Tiếu Triệt từ một chú hamster đáng yêu đã trở thành một chàng trai 1m75, cơ thể mềm mại mập mạp trở nên rắn chắc kiện mỹ, tóc lúc trước có chút ngả vàng nay vừa đen lại vừa mềm, đôi mắt đen to tròn bây giờ trở thành đôi mắt lạnh lẽo hẹp dài. Bởi vì từ nhỏ đã bị mẹ quản giáo nghiêm ngặt, nên cậu không những có thành tích ưu tú dị thường, mà còn có thể chơi piano, đàn violon, chơi bóng rổ, vẽ,… Nói chung, cậu của hiện tại quả thực chính là tình nhân trong mộng của các cô gái.
Có điều, các cô gái tuy si mê cậu, nhưng thật không dám tới gần. Bởi vì cả người cậu lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh nhạt, đôi mắt thường xuyên u ám, tựa hồ không hứng thú đối với chuyện nam nữ. Gửi cậu bức thư tình cậu cũng chẳng hồi âm, thậm chí còn không thèm liếc mắt đọc, ngay cả khi đứng trước mặt cậu tỏ tình cậu sẽ lập tức từ chối.
Các nam sinh ban đầu còn xem cậu là tình địch, sau đó thấy cậu có vẻ không thích giao du với con gái, liền thở phào nhẹ nhõm, bọn họ liền nối lại mối quan hệ với cậu. Cậu thường đi cặp với một tên kỳ quái, lớn hơn cậu một lớp, cơ thể đã sớm thành thục suy nghĩ cực kỳ tà ác, tên là Tất Vân Đào, mọi người hay gọi thân mật là Sáo Sáo (tiếng lóng nghĩa là “bαo ©αo sυ”). Cái tên này thích nhất là ngồi đoán màu nội y của các nữ sinh, thích nhất là kể cái mấy chuyện cười tục tĩu, đối với cách sử dụng bαo ©αo sυ lại càng hiểu rõ hơn, thường hay phổ cập kiến thức cho đồng bọn làm thế nào để có thể ngừa thai cho bạn tình. Nhưng có trời mới biết, hắn thậm chí còn chưa bao giờ được dùng đến bαo ©αo sυ…
Sáo Sáo không hiểu vì sao những quyển sách ảnh tuyển tập tinh hoa của hắn lại không gợi lên được chút hứng thú nào cho Tiếu Triệt, cho nên thường mang theo ảnh đồi trụy, tranh biếm họa khẩu vị nặng này nọ để quấy rối Tiếu Triệt: “Này Tiếu Triệt, nhóc thật sự không có hứng thú đối với mấy cái này sao? Xem kĩ cái này đi, trang bìa có đủ cho nhóc tuốt chưa? Nhóc xem bộ ngực này xinh đẹp biết bao, vừa nhìn liền biết size D-cup, không quá nhỏ mà cũng không quá lớn, sờ lên vừa vặn bàn tay, màu sắc cũng…”
“Học trưởng Sáo Sáo, anh có sờ qua rồi hả?” Tiếu Triệt một bên bóp màu ra, một bên hỏi.
Quả nhiên, mặt Sáo Sáo liền đỏ ửng: “Đương nhiên… Đương nhiên sờ qua rồi!”
“Thật?”
“Xì, thế nhóc sờ chưa?” Sáo Sáo khịt mũi, “Anh nói cho nhóc biết, cũng tại nhóc chưa từng sờ thử, nên mới không biết con gái đến cùng có bao nhiêu tốt… Anh nói, đêm nay chúng ta đi chơi đi!”
“Tôi trước 9 giờ phải về nhà.”
Trường trung học tư thục hay có tự học buổi tối, bình thường 8 giờ 30 mới tan. Tiếu Triệt sau khi tan ra về nhà là đúng 9 giờ. Nhưng nếu như ra ngoài chơi, e rằng đến 12 giờ cũng chưa về được, có khi còn chơi đến thâu đêm.
“Ha? Nhóc là học sinh tiểu học sao?! Anh đã nói nhóc nên ở luôn trong trường đi mà, giống bọn anh này, muốn đi lúc nào thì đi, về thì trèo tường vào, quá trời cách! Mà nhóc đang vẽ cái quái gì vậy, mẹ ơi anh có chứng sợ mấy thứ dày đặc, nhóc vẽ mấy cái gì mà lít nha lít nhít vậy, còn có cái đen thùi này là gì đây…”
Tiếu Triệt lấy cây bút chấm vào phần màu màu đỏ, kiên nhẫn điểm thêm một nét lên hình tròn màu đen trên giấy: “Nhện đỏ.”
“Hử, chính là loại nhện kịch độc?”
“Nhà tôi có một con lớn, bị nhốt dưới tầng hầm.”
“HẢ?! Thật hay xạo? Lớn bao nhiêu? Có ăn thịt người không?”
“Tôi chưa từng thấy.” Tiếu Triệt thấy màu nước đỏ theo mặt giấy trượt xuống, dần dần hòa cũng màu đen, chẳng biết vì sao, cổ họng lại có cảm giác khát khô, cả người nóng lên, “Ai biết được, nói không chừng sẽ ăn thịt người thật đó.”
“… Thật sao?!”
“Không.”
“Mẹ thằng quỷ dám chơi ông!!” Sáo Sáo đột nhiên nhớ tới đề tài chính, “Bàn xong rồi đó nha! Đêm nay cùng anh đi quẩy!”
Lúc này đến phiên Tiếu Triệt bất mãn: “Ai chấp nhận?!”
Tiếu Triệt bất mãn thì bất mãn, cuối cùng vẫn bị đám người Sáo Sáo lôi kéo vào trong quán bar.
Đây là lần đầu tiên Tiếu Triệt tới bar, cũng là lần đầu tiên đến 9 giờ tối mà còn ở ngoài đường. Cậu gọi điện thoại về nhà, nói với người hầu một tiếng. Rồi ngồi ở phòng riêng cùng đám bạn uống rượu nói chuyện.
Điều kiện của phòng riêng cũng không tồi, màn hình phát ra thứ âm nhạc hạng nặng gây kích động, món ngon cũng lần lượt được bưng lên. Chỉ chốc lát sau, một nhóm các cô gái trẻ tuổi ăn mặc thiếu vải tiến vào căn phòng, cười duyên rót rượu cho đám nam sinh. Mấy con sói đói khát lúc đầu còn làm ra vẻ thân sĩ lịch sự, chẳng bao lâu sau đã ôm các cô lên đùi giở trò.
Chàng trai Sáo Sáo cũng còn khá ngại ngùng, cô gái ngồi cạnh chỉ đút cho hắn mấy miếng hoa quả thôi mà mặt đã đỏ ửng. Tiếu Triệt hiểu rõ hắn, biết hắn sở dĩ bây giờ thẹn thùng đến vậy, là vì trong đầu đang tưởng tượng đến cảnh tối nay sẽ làm những gì với cô gái ấy… Dù sao cùng là lần đầu tiên, lý thuyết với chả thực tế cái gì nữa, nhiệt huyết đang sôi trào sắp bùng nổ rồi.
Nhân lúc cô gái đi ra ngoài bưng thức ăn vào, Sáo Sáo mới chú ý đến bên cạnh Tiếu Triệt không có cô nào bồi, chỉ lo ngồi ăn với nghe nhạc, hắn kinh ngạc chạy đến quát nhỏ vào tai cậu: “Này, Tiểu Triệt, khó khăn lắm mới đến được, cậu sao không hành động?”
“Nhìn các anh thôi là được.”
“Hả?!” Sáo Sáo nháy nháy mắt, sau đó cười đến *** đãng, “Nhóc không phải là thuộc loại… Chỉ khi nhìn người khác làm mới hưng phấn… hentai () đó chứ?”
() hentai trong tiếng nhật có nghĩa là biếи ŧɦái.
Tiếu Triệt cười: “Đừng nghĩ anh cũng giống anh như vậy?”
“Khụ khụ, không phải là tốt rồi!”
Các nam sinh bên cạnh cũng tập hợp lại đây: “Tiếu Triệt, thành thật khai báo, có phải nhóc có bạn gái rồi không? Nếu không thì mỹ nữ đứng trước mặt, làm sao có thể bình tĩnh đến thế?”
“Không có.”
“Huh… Vậy là có kinh nghiệm từ trước?”
Sáo Sáo giành nói: “Ai nha đừng kích động thằng nhỏ, nó đương nhiên không có rồi, chỉ muốn làm một người lạnh lùng –“
Kết quả hắn còn chưa nói hết, liền thấy Tiếu Triệt gật đầu: “Xem như là có đi.”
Lần này, đám người ai cũng há to mồm: “Thật sao?!”
Hồi ức xộc thẳng lên đầu, rõ ràng Tiếu Triệt vẫn còn đang ngồi trên ghế sofa mềm mại, thế nhưng cả người trong nháy mắt tựa hồ như đã rơi xuống một tấm mạng nhện đã giăng sẵn từ lâu —
Khi đó, cậu mới 12 tuổi.
Khi còn bé, trong nhà lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, còn lúc ấy, căn nhà đã trở nên trống rỗng từ lâu, dường như không có ai ghé chơi, có to lớn thế nào, có trang trí hoa lệ đến đâu, cũng chỉ làm cho người ta có cảm giác u ám trống rỗng.
Cha không biết từ lúc nào, liền bắt đầu trở nên lạnh lùng thờ ơ.
Ngoại trừ đi công tác, thời gian còn lại hầu như đều nhốt mình ở dưới tầng hầm. Chạng vạng mỗi ngày, ông mới về tới nhà, mẹ ra đón, tươi cười cởϊ áσ khoác cho ông, dọn cơm nước cho ông. Tiếu Triệt cũng biết, mẹ vì cha mà trang điểm xinh đẹp, xịt nước hoa thơm dịu, thay đổi quần áo mới… Nhưng cha nhiều lắm cũng chỉ ngồi nói chuyện đôi câu với bà, còn lại đều không nói lời nào, cơm nước tắm rửa xong liền đi xuống căn phòng dưới tầng hầm. Ông rất ít khi đến phòng của mẹ, mỗi khi ông đóng cánh cửa dẫn xuống tầng hầm, liền đồng nghĩa với việc ông đã lặng lẽ từ chối lời mời của mẹ.
Mẹ thường bởi vì vậy mà gào khóc, Tiếu Triệt càng an ủi bà, bà càng khóc đến lợi hại.
Trang điểm có xinh đẹp đến đâu, cuối cùng cũng bị nước mắt làm nhòe đi cả. Cơm nước có mỹ vị như thế nào, cuối cùng cũng bị bà cho vào thùng rác. Bà bắt đầu hút thuốc uống rượu, hơn nửa đêm sẽ hát to, khiêu vũ,…Và rồi, vào một buổi tối nào đó, bà thế nhưng lại khoác lên một tấm khăn lụa xuyên thấu, gần như là lỏa thể đi vào phòng của con trai mình.
Lúc đó Tiếu Triệt đang làm ổ trên giường chơi game, nhìn thấy mẹ khóc đến sưng mắt, chỉ khoác một tấm lụa xuyên thấu thì giật mình: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Trên người bà đầy mùi rượu, hai gò má đỏ hồng, hô hấp dồn dập, dùng ngón tay không ngừng sờ lên má con trai, giọng nói cũng khác so với bình thường, là giọng điệu quyến rũ: “Bảo bối, con có yêu mẹ không?”
Tiếu Triệt không chút do dự: “Đương nhiên yêu! Mẹ, mẹ mặc quần áo vào đi! Như vậy sẽ cảm lạnh…”
Kết quả cậu còn chưa nói hết câu, bà đã đè cậu xuống giường, máy chơi game lăn rớt xuống đất, trên màn hình vẫn đàn còn cảnh nhân vật chính đại chiến với quái thú. Mặt bà cách mặt Tiếu Triệt ngày càng gần, hô hấp dồn dập: “Bảo bối, mẹ lạnh quá… Ôm mẹ đi!”
“Mẹ… Đừng như vậy!” Tiếu Triệt nỗ lực đẩy bà ra.
Nào ngờ, sự từ chối của con trai rốt cục làm bà cuồng loạn. Toàn thân bà bắt đầu run mãnh liệt, mặt càng ngày càng đỏ, trên trán gân xanh nổi lên, hô hấp dồn dập giống như mới chạy một quãng đường dài. Hai mắt bà hằn đỏ, sau đó đứt quãng khóc thành tiếng: “Ba ba con đã không cần ta nữa… Không cần ta nữa… Phản bội ta… A…a… Tại sao… Bây giờ… Ngay cả con cũng không cần ta nữa?! Mẹ chỉ có con… Chỉ có con thôi mà!”
Nhờ có bà, Tiếu Triệt 12 tuổi vẫn sống trong một môi trường tương đối trong sạch. Mỗi ngày chỉ biết đọc sách, đánh đàn, học cách buôn bán, xã giao,… Bởi vì bà đã từng nói với cậu, trong nhà chỉ có mình cậu, cậu là người thừa kế duy nhất của gia tộc. Vào lúc ấy, cậu tuy rằng trên danh nghĩa có một người bạn gái, nhưng kỳ thực cũng chỉ có nắm tay, còn chưa từng ôm người ta.
Thế nhưng, cùng bởi vì bà, mà Tiếu Triệt 12 tuổi thế giới quan hết thảy sụp đổ.
Bà dưới ánh đèn mờ ảo cởϊ qυầи áo cậu, sau đó dùng phương thức cậu hoàn toàn không hiểu, dùng cơ thể trần trụi của mình làm phiền đến địa phương xấu hổ của cậu…
Sau vì quá mức chấn động, mà ký ức dần trở nên mơ hồ.
Cậu chỉ nhớ rõ mẹ không ngừng ở trên người mình thở dốc, tóc vàng rối loạn, bộ ngực đầy đặn dao động mãnh liệt, tựa như dã thú ngâm nga “Anh trai… Ôm em… Làm hư em” loại lời nói như thế… Còn có hạ thể non nớt bên dưới của mình bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đau… Cùng với yết hầu mãnh liệt muốn nôn.
Qua ngày thứ hai, cậu cùng bạn gái trên trường chia tay, không hề có báo trước.
… … …
Những người bạn học nhìn Tiếu Triệt chìm đắm trong hồi ức, cười trêu nói: “Làm sao, nhớ tới đêm đầu à? Cảm giác thế nào?”
Tiếu Triệt ngẩn người, không cẩn thận nhìn đến bộ ngực đầy đặn lộ ra của nữ nhân viên tiếp rượu. Nhưng vào thời khắc này, cậu đột nhiên đứng dậy, trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh.
Một đám người không biết ra làm sao, Sáo Sáo càng bởi vì quá kinh ngạc, bị cậu chọc cho đến mức cười to: “Mẹ nó, Tiểu Triệt, bảo nhóc nhớ đến đêm đầu, nhóc vậy mà nôn ra?!”