Trong đầu nghĩ thầm: “Xoay người thế nào cũng không tràn”. Quân Kinh Lan khóe miệng vẽ ra nụ cười, ý vị càng sâu.
Ám vệ bên cạnh thấy vậy liền cung kính: “Gia! có nên giáo huấn nàng một chút?”. Dám trêu đùa thái tử điện hạ, hẳn là muốn chết!!.
Bàn tay lười biếng nâng lên ý không cần thiết, tiện đà bước nhanh về phía trước, đôi môi quyến rũ khẽ động: “Nữ nhân không lương tâm…”. hồi báo định hồn châu cùng áo choàng của hắn như vậy? Tã, vải bố nguyệt sự... Thái tử gia bỗng nhiên đưa tay sờ sờ cằm, chậm rãi nở nụ cười. Tươi cười thực đạm, tựa như tuyết mùa đông
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Ám vệ liếc thấy nụ cười đó nhịn không được rùng mình một cái. Trong trí nhớ của hắn, mỗi lần thái tử điện hạ lộ ra cái bộ dáng tươi cười này, Hẳn là sẽ…Có người phải đau khổ a! Nữ nhân kia, tự cầu phúc đi nha — –!!
Đạm Thai Hoàng nhảy vào một gian nhà, chạy như điên hết cả nửa ngày, ngó trước ngó sau xác định không ai đuổi theo mới từ từ thả lỏng. Trên vai là chiếc áo choàng tử sắc tinh xảo, còn thoang thoảng hương quân tử lan (Một loại cây đẹp và đắt nổi tiếng trong truyền thuyết =.=”), xem ra cái đồ đại yêu nghiệt kia thích quân tử lan! Thế nhưng nam nhân lại khoác cái áo choàng này, lại có cái vị này, Chậc! Thật đúng là thói quen kinh dị! Đạm Thai Hoàng đưa tay định một chiêu xé xuống, nhưng nhìn lại một chút, xem chất lượng cái áo này. Chẹp! Hẳn là xa xỉ phẩm, vậy giữ nó đi, nói không chừng lúc nào có cơ hội đổi áo lấy tiền. Là tiền! Là tiền đó nha, khửa khửa! Nghĩ vậy liền cầm nó cùng bọc quần áo bay ra cửa sổ.
Ám vệ phòng thủ bốn phía lúc này mới chú ý không biết nàng đã xuất hiện từ lúc nào, đang muốn tiến lên hỏi, thân thủ nàng chợt lóe lên cực nhanh phi thân mất hút vào màn đêm một làn khói sau đuôi cũng không để lại. Muốn chặn lại cũng không kịp nữa rồi!
Đám ám vệ đang lúc bối rối, một nam tử thân mặc cẩm bào lam nhạt tức khắc bước vào trong sân.
“Đại hoàng tử điện hạ!” Ám vệ quỳ xuống hành lễ.
Đôi mắt hoa đào yêu mị chăm chú hướng về nơi Đạm Thai Hoàng vừa biến mất một hồi lâu.
Cuối cùng hít sâu một hơi, cất tiếng: “ Bí mật theo công chúa, âm thầm tương trợ”. Vốn là thẩm vấn thích khách xong quay về xem nha đầu nào đó có hoảng sợ không, lại không nghĩ tới vừa đến nơi đã chứng kiến một màn bỏ chạy của nàng. Tốc độ cực nhanh!
“Điện hạ, không ngăn cản công chúa?”. Ám vệ ngẩng đầu hỏi, công chúa nổi danh là người gây rắc rối, nay lại trốn đi không biết sẽ gặp phải chuyện gì!
“Nàng thích làm gì cứ cho nàng làm. Sự việc rắc rối báo bản cung. Bản cung đến thu thập!”. Lời đã nói hết, trên gương mặt so với nữ tử còn đẹp hơn bảy phần kia hiện ra một vẻ mặt bất đắc dĩ cùng sủng nịnh vô cùng.
Ám vệ thầm lắc đầu, thảo nào vương thượng nói tính cách công chúa chính là từ sự nuông chiều của đại hoàng tử mà ra.
Đặng Thai Hoàng dọc đường lần mò rồi lại lần mò, tìm góc nào thật u tối, bởi vì chỉ có góc tăm tối đó mới dễ tìm được cơ số các loài động vật. Sau một hồi quanh quanh co co, rốt cục cũng phát hiện một cái hang dưới bồng cỏ (búi cỏ bù xù), nơi này là lãnh cung, là nơi duy nhất có thể tìm được thứ nàng muốn.
Thân thủ cực nhanh phi đến bụi cỏ, tiếp tục tìm rồi lại tìm. Sử dụng bộ dáng đào bới hệt như chó con tìm xương, đột nhiên Đạm Thai Hoàng cong mắt ánh lên tia cười bỉ ổi, giơ tay lên trời vẫy vẫy một con rắn trong tay bộ dáng mãn nguyện! Không nghĩ tới trong hoàng cung này còn có thứ tốt như vậy! Mà con rắn nào đó thật vất vả vượt qua thiên nan vạn hiểm, mới từ ngự thiện phòng trốn thoát, trốn đến cái ổ này, không nghĩ tới bị người ta tìm được. Trong lòng ngập tràn thống khổ cùng thương tâm. Xà tổ xà tông à, ta về với người đây!
Bắt rắn, tránh né tầng lớp thị vệ, Đạm Thai Hoàng cuối cùng cũng mò được đến tẩm cung của Hoàng Phủ Hiên. Kì thực nàng cũng không muốn làm gì đâu, tâm địa nàng ấy mà vô cùng thiện lương, chính là cái loại thiện lương nhất ý. Vốn chỉ là muốn bắt con chuột rồi thừa dịp hắn đang ngủ sẽ nhét vào trong miệng. ( =]] Ôi thật là cá tính). Hắn hôm nay thấy chết mà không cứu chính là đại cừu hận của nàng. Nhưng thật là xui xẻo a! Nàng không thấy con chuột nào, kể cả một cái lông, thế nhưng nàng tìm được rắn. vậy ném tới hố phân của hắn, chờ hắn đi nhà cầu, ngồi xuống hố phân... Hắc hắc!
Nghĩ ra kế sách như vậy, nàng vui vẻ suýt cười thành tiếng!
Lần mò trong tẩm cung nửa ngày, Bỗng phát hiện thấy thấp thoáng một thân trường bào vàng tỏa sáng bức người, Là hắn! Đạm Thai Hoàng bị dọa cho hoảng sợ, một cước bay đến thân cây đằng sau ẩn mình. Hoàng Phủ Hiên thế nào giờ này vẫn chưa ngủ bày đặt lang thang cái gì?
Mắt thấy hắn đi tới, tiến gần đến 1 gian nhà không lớn không nhỏ, bên trên ghi “Ngự dụng:! Ách…Hắn đi WC?
Gần đó chỉ có một tiểu thái giám trên tay cầm cái khay đứng ở cửa, Nàng từ xa nheo mắt nhòm tới, trên khay kia đựng gì đó, hình như là giấy bản! Đôi mày của cô nàng nào đó nhíu lại, chầm chậm cúi nhìn con rắn trong tay, lại đưa mắt nhìn cái khay, rồi lại nhìn con rắn, một người một rắn nhìn nhau một hồi, nhìn rồi lại nhìn. Cuối cùng nàng vung tay ném! Vèo! Con rắn nào đó bay trên không trung, uốn thành một đường Parabol cực kì đẹp mắt.
Mà cách cái cây không xa, cảm giác được có cái gì tới gần, một đôi mắt sáng bỗng mở to, quạt vàng vung lên một đường, bạn rắn nào đó bị một cỗ kình phong thổi đi, bay vào bụi cỏ. Trong tàng cây, một đôi mắt tím nhạt phóng về phía trước 30 thước, hướng về cô nàng nào đó đang bỉ ổi ẩn ẩn nấp nấp trên cây kia.
Đạm Thai Hoàng không hề biết mình bị theo dõi, rón ra rón rén hướng đến nhà vệ sinh của Hoàng Phủ Hiên. Đường lớn trống trải, thỉnh thoảng ngự lâm quân tuần tra đi qua, vất vả vật vã đợi đến sau khi đội ngự lâm thứ hai đi khỏi, nàng hướng về phía bồn hoa nhanh chóng phi qua, thần không biết quỷ không hay, lại lướt qua bồn hoa nữa, mò lại đằng sau tiểu thái giám đang nâng giấy bản kia.
Sau đó lặng lẽ tới gần. Ba thước, hai thước, một thước…
Tiểu thái giám nghe loáng thoáng thấy âm thanh sau lưng, quay lại nhìn, tròng mắt thiếu chút rụng ra, còn chưa kịp nói! Bẹp! Một đập hôn mê. Khay cầm trên tay rơi xuống đất, giấy bản tung lên trời rồi lại rơi lả tả nhè nhẹ hạ cánh xuống đất. Ừm. Gì nhỉ. Nhìn thật là phiêu!!!
Hoàng Phủ Hiên nghe thấy bên ngoài có động, nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Lời vừa hỏi…một lúc…rồi lại một lúc không thấy ai trả lời.
Đạm Thai Hoàng nhanh chóng cầm giấy bản lên, nhìn lại trên mặt đất xác nhận lại lần cuối, Hoàn hảo! không lọt lưới một tờ giấy bản nào cho Hoàng Phủ Hiên, sau đó xoay người bỏ chạy!
Vốn là chuẩn bị hướng Hoàng Phủ Hiên trong WC ném rắn, nhưng là hắn vào nhà cầu rồi liền ném không được.. Vậy! Đem toàn bộ giấy bản của hắn xử lý! Chờ hắn đi WC xong, ngồi trong hố xí ngẩng mặt lên trời hô: “Giấy bản….! Trời ạ! Người nào đưa trẫm một tờ giấy bản!”
Ha ha ha………
Đạm Thai Hoàng vừa cắm đầu chạy vừa tưởng tượng ra cảnh Hoàng Phủ Hiên trong hố xí kêu thảm thiết, cười đến rút gân, cười đến…bỉ ổi.
Lúc nàng chạy thật xa rồi, Hoàng Phủ Hiên cũng dần ý thức được cái gì đó không đúng. Lạnh giọng mở miệng: “Tiểu Huyền Tử?”
Cạnh cửa Tiểu Huyền Tử tiếp đất té xỉu từ lâu…
“Tiểu Huyền Tử?”. Hô lớn.
Cạnh cửa Tiểu Huyền Tử vẫn tiếp đất té xỉu từ lâu…
“Tiểu Huyền Tử?” Âm thanh lớn hơn mấy phần!
Đạm Thai Hoàng tựa vào cây đại thụ cách đó không xa, nghe tiếng hô của Hoàng Phủ Hiên không lớn không nhỏ, nàng vỗ đùi cười đến rớt nước mắt, Nhìn đi! Kia! Tên khốn khϊếp thấy chết không thèm cứu! Ha ha…Đùa chơi chết ngươi nha!
Mà nàng cũng vì đang lúc quá cao hứng mà không chú ý tới mình đang đứng ở cái cây phía trên còn có một người. Mà cái người này vừa suýt nữa bị con rắn của nàng rơi trúng.
Nàng không chớp mắt chăm chú chờ xem Hoàng Phủ Hiên, trong lúc đó người trên cây cũng không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng!
Hoàng phủ hiên kêu vài tiếng, rốt cục cũng không hé răng. Tám phần mười cũng là sợ người khác nghe được quá mất mặt, cái chuyện hoàng đế đi nhà xí không mang giấy bản quả thực là chuyện “kinh thiên động địa”! Mà phía bên này Đạm Thai Hoàng con ngươi chợt đảo vài cái, trong đầu xuất hiện ý tưởng mới! A Hắc hắc! Ân, hiện giờ chẳng phải có nhiều người của các nước khác cũng đến sao, ông đây gọi họ đến cùng vây xem Hoàng Phủ Hiên đi hố xí không mang theo giấy! Cảnh hay phải có người xem cùng. Không phải sao? Ai…nàng nghĩ thật chu toàn mà!