Hoàng đế vừa nói ra, toàn bộ tịch gian liền yên tĩnh lại, mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, xác thực là đầu óc bọn họ đã trở nên lơ mơ mất rồi. Theo lý thuyết, chỉ cần là những gì Hoàng đế ban cho, chẳng sợ chỉ là một sợi tóc gáy cũng đều quý giá, lại càng không cần phải bàn đến mỹ thực mà ngự trù cung đình làm ra, nhưng mười cái chân gà này, như thế nào cũng nghe không được tự nhiên.
Du Thanh là tân khoa Trạng nguyên, tài học rõ như ban ngày, hiện giờ lại là năm thái bình, trên phố tài tử ngâm thơ đều pha thêm chút phong hoa tuyết nguyệt, nhưng câu thơ vừa rồi hắn làm ra, hoàn toàn không có tà âm, thật sự là làm cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Muốn cho một người khí chất trong sáng như vậy mà ngồi ở đằng kia ôm chân gà gặm, biến thành tay và miệng đều toàn là mỡ….
Mọi người nhất thời rùng mình, cảm giác óc ác da gà đều nổi hết lên. Cũng không biết Hoàng đế lão nhân gia ông ta nghĩ như thế nào, người không biết nội tình chắc sẽ cho rằng vị Trạng nguyên lang này có tật ham ăn háu uống đâu.
Nội thị Lý công công bên người Hoàng đế là một người tinh ý khéo léo, lúc này cũng bị làm cho sửng sốt, cũng may hắn phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng liếc sang chủ tử một cái, thấy thần sắc chủ tử cũng không phải là vui đùa, liền vội vàng xoay người bảo tiểu thái giám phía sau đi truyền chỉ.
Bạch Lê vẫn luôn dõi mắt trông mong mà nhìn Hoàng đế, bởi vì có thể thành công ngăn chặn cái miệng của ông ta, còn tranh thủ thêm cho mình mười cái chân gà, rõ ràng là đã ăn không ít đồ vật, nhưng vẫn nhịn không được mà nhễu nước miếng, vội vàng nâng tay áo chùi chùi, cảm thấy mỹ mãn mà trở lại bên người Du Thanh, cầm tay áo hắn hôn lên mặt hắn một cái, vui rạo rực ngồi xổm xuống.
Sắc mặt Du Thanh vẫn như thường, nhưng sâu trong đáy mắt lại là bất đắc dĩ, vừa bực mình vừa buồn cười mà thầm than một tiếng, cung kính quỳ xuống:” Tạ bệ hạ ân thưởng!”.
Hoàng đế cười tủm tỉm nâng tay, vừa chuẩn bị nói “Miễn lễ”, bỗng nhiên giật mình một cái, trừng mắt, tỉnh táo lại, nhíu mày liếc mắt một cái qua Lý công công đang đứng hầu bên cạnh.
Lý công công nhanh chóng nhận được ám chỉ của hắn, vội vàng bước sát lại đè thấp giọng, cung kính hỏi:” Bệ hạ, có gì phân phó?”.
Sắc mặt Hoàng đế chợt xanh chợt trắng, thở sâu, nén thanh âm xuống còn thấp hơn so với hắn:” Mới vừa rồi trẫm là nói ban cho chân gà?”.
“ Thưa đúng vậy “ Lý công công cong cong thắt lưng.
Hoàng đế vừa nghe thì đầu óc mụ mị rồi, lập tức trừng một cái, vô cùng uy nghiêm mà nhìn hắn.
Mồ hôi lạnh Lý công công ứa ra, lòng nói đây là tự ngài phân phó, như thế nào lại còn trừng ta, nhưng trên mặt cũng là tất cung tất kính:” Bệ hạ, có gì không ổn?”.
“ Ngươi nói xem có gì không ổn?!” Hoàng đế rõ ràng có chút tức giận.
Lý công công đều sắp bị oan chết, chính mình cũng chỉ là một kẻ truyền lời, chủ tử hạ lệnh, nào có chỗ cho một kẻ nô tài như hắn xen vào, cũng không biết rốt cục Hoàng đế là đang bị cái gì, đành phải kiên trì hỏi:” Vậy chân gà này… Vẫn là thưởng hay không thưởng?”.
“ Nói nhảm! Trẫm nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói ra làm gì có đạo lý thu hồi lại!”.
“ Vâng vâng vâng…. Nô tài ngu dốt…” Lý công công giả vờ giả vịt mà tự tát mình một bạt tai, động tác nhẹ đến giống như đang gãi ngứa, thấy Hoàng đế không có giận chó đánh mèo, lại khôi phục tươi cười:” Bệ hạ, Trạng nguyên lang vẫn còn quỳ…”
Hoàng đế này một trận khe khẽ nói nhỏ, thế nhưng làm cho đám người phía dưới cảm thấy mờ mịt.
Phần thưởng Du Thanh được ban cho có chút không thể lên được mặt bàn, hiện tại lại bị cho quỳ dưới mặt đất một lúc lâu, nếu nói Hoàng đế thưởng thức hắn, không giống, nhưng nếu nói Hoàng đế không muốn nhìn tới hắn đi, vậy cũng không giống. Thật sự là…. Thánh tâm khó dò a….
Du Thanh nghe được hai chủ tớ đối thoại trên kia, nghẹn cười đến mức bụng muốn rút gân, lại nhìn thấy Bạch Lê mừng rỡ đến mức muốn lăn lộn trên mặt đất, chỉ cảm thấy muốn nghiến răng, hận không thể kéo hắn đứng lên hung hăng “chà đạp” một phen.
Mọi người ở đây, mặc kệ Hoàng tử cũng như đại thần, mặc kệ nội thị hay là cung nữ, tất cả mọi người đều bận rộn dò xét Thánh ý, chỉ có một người thản nhiên tự đắc phẩm rượu, người này là Tiết Thường.
Tiết Thường tuy rằng cũng biết hành vi của Hoàng đế có chút cổ quái, nhưng trong lòng chỉ là thoáng tò mò mà thôi, cũng không có tâm tư đi dò đoán suy nghĩ của Thánh thượng, hắn mười sáu tuổi đỗ cử nhân, không quyền không thế, ngôi vị Thừa tướng này hoàn toàn là do chính mình từng bước đi lên, tài cán, tâm cơ, gan dạ sáng suốt vậy nên có thể nhìn rõ được mọi việc, hiên giờ có thể đứng vững ở cương vị này, tâm tư này thường nhân không thể so sánh được.
Đang lúc mọi người đang cân nhắc, hắn ngược lại chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra trong mắt Hoàng đế bỗng nhiên hiện lên chút mê mang, mặc dù không rõ là đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau khi xác định việc này không đáng để miệt mài theo đuổi, liền lười suy nghĩ. Lại nói, lăn lộn nhiều năm trong mớ lục đυ.c hỗn độn như vậy, xác thực có chút mệt mỏi, cũng không biết những cựu thần râu tóc bạc phơ kia vì sao tinh thần vẫn còn hăng hái như thế.
Tiết Thường tùy ý đảo mắt qua, dừng trên người Du Thanh, tay bưng chén rượu hơi hơi khựng lại rồi khôi phục lại như thường, nương theo động tác uống rượu, tinh tế đánh giá một phen, trong lòng có chút kinh ngạc.
Hai mắt Du Thanh cụp xuống, những người ngồi trước sau tịch gian nhìn không tới thần sắc của hắn, còn Hoàng đế thì ngồi ở chủ vị trên cao, càng không thấy rõ lắm, nhưng Tiết Thường lại vừa lúc ngồi bên trái phía trước hắn, có thể sắc bén mà bắt giữ được vài phần ý cười mà hắn đang che giấu trong đáy mắt, thậm chí còn phát hiện tầm mắt của hắn giống như vô tình mà lướt qua một bên mặt đất.
Tiết Thường buông chén rượu, theo ánh mắt của hắn mà chuyển tới trên mặt đất, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, đang buồn bực, chỉ cảm thấy hắn dường như có trực giác mà giương mắt nhìn qua mình, không khỏi sửng sốt, vội vàng thu hồi thần sắc kinh ngạc, mỉm cười với hắn.
Bên kia Hoàng đế nghe được Lý công công nhắc nhở, trên mặt có chút không nhịn được, cũng không làm giá, vội vàng nâng tay:” Mau đứng lên! Mau đứng lên!”.
Mọi người bị ngữ khí hiền hòa của hắn làm cho hồ đồ.
Du Thanh cảm tạ Thánh ân rồi từ trên mặt đất đứng lên, thần sắc lộ ra dưới ánh mắt mọi người, cũng không tiếp tục nhìn Bạch Lê, mà là một thân thong dong trở lại ghế ngồi của mình.
Hoàng đế vốn là chuẩn bị tứ hôn cho Du Thanh, còn lại hai người kia cũng ban cho một ít đồ vật khác, nhưng hiện tại Du Thanh chỉ có mười cái chân gà, vậy nên cũng không biết là nên thưởng cho hai người kia cái gì mới được, phần thưởng cũng không thể chỉ có hai đĩa đậu phộng đi? Cuối cùng bất đắc dĩ, đành phải mở miệng ca ngợi một phen.
Tịch gian lần thứ hai khôi phục náo nhiệt, Trương Nguyên Tài định chúc mừng Du Thanh một tiếng, nhưng mà vừa nghĩ tới phần thưởng của hắn là chân gà, lại cảm thấy cái từ chúc mừng thật sự là không nói nên lời, do do dự dự mà bưng chén rượu lên, nghẹn nửa ngày cũng không rặn ra được một chữ, đành phải yên lặng tự mình uống một hơi.
Du Thanh đành phải tiếp tục nhịn cười.
Bất quá chỉ trong chốc lát, Ngự thiện phòng đã sai người bưng chân gà mật nước trình lên, được Hoàng đế ân chuẩn, liền bưng chén đĩa về phía bàn Du Thanh. Du Thanh lần thứ hai tạ ơn, nhẫn nại đưa tay nhận chén đĩa.
Thần sắc Hoàng đế như thường mà nói chuyện phiếm với mọi người, nhưng trong lòng lại đang cân nhắc, những chuyện phong nhã tại Lộc Minh yến năm ngoái đều được truyền lưu trong dân gian, năm nay nếu việc này bị truyền ra, chỉ e rằng sẽ làm rét lạnh lòng những người đọc sách a.
“ Bệ hạ…” Lý công công tiến đến bên tai Hoàng đế, thấp giọng nói:” Công chúa bên kia đang nháo lên!”.
Da mặt Hoàng đế giật giật, đau đầu mà day day thái dương, phất phất tay nói:” Biết rồi biết rồi, bảo nó bình tĩnh lại, trong lòng trẫm hiểu rõ”.
“ Vâng!” Lý công công thấp giọng phân phó hai câu với tiểu cung nữ phía sau, phất phất tay làm cho nàng rời đi.
Cung nữ này là người hầu hạ bên cạnh Công chúa, các Hoàng tử liếc mắt một cái liền có thể nhận ra, các đại thần mặc dù không nhận ra, nhưng nếu đoán cũng có thể đoán được, nhịn không được tâm tư lại bắt đầu rục rịch.
Trước mặt Du Thanh bày một mâm tinh xảo tiêm tế, ở giữa là mười cái chân gà, xếp thành hai hàng, chỉnh chỉnh tề tề, trên mặt mỗi cái chân gà đều được rưới nước mật thơm ngọt mê người, chung quanh chân gà được phối với hạt sen, táo đỏ, long nhãn thành bát bảo phối liệu, phía dưới có lót lá sen xanh tươi ướŧ áŧ, quả nhiên là rất hợp với cái tên hay kia.
Nhưng mà… Du Thanh hít sâu một hơi liếc mắt sang chỗ khác…. Nhìn thật sự là, ngọt chết người!
Nhưng Bạch Lê lại không nghĩ như vậy, hắn đối với mấy cái chân gà này mà liều mạng lau nước miếng đâu, tròng mắt quay tròn quan sát chung quanh, thấy người khác đều đang sum xoe bên Hoàng đế mà thảo luận đề tài mới, Du Thanh cũng đang nói chuyện với người bên cạnh, liền lén lén lút lút thò tay qua, nhanh chóng trộm một cái chân gà gần nhất.
Chân gà đặt trong chén đĩa chớp mắt liền thiếu một cái, nhưng không có ai phát giác. Du Thanh bận nói chuyện nên cũng chưa từng chú ý, hắn nhìn chén đĩa này đã cảm thấy ngán, đành phải thưởng thức cảnh trí xung quanh, đợi đến khi hắn lần thứ hai cúi đầu bưng chén rượu lên mới phát hiện, Bạch Lê đã muốn ngồi xổm chẳng có hình tượng gì mà há to mồm gặm ăn.
Du Thanh nhìn thấy hắn đầy tay đầy miệng đều là mỡ, mím mím môi, vô lực dời tầm mắt sang bụi mẫu đơn phía trước, nhìn trong chốc lát lại nhịn không được dời tầm mắt lại, nhìn thấy Bạch Lê đang híp mắt cảm thấy mỹ mãn mà bắt đầu mυ'ŧ mυ'ŧ ngón tay, thật sự là nhịn không được muốn bật cười, đành phải nắm tay lại để lên môi che giấu mà ho nhẹ một tiếng.
“A? Du huynh, ngươi bị sao vậy?” Trương Nguyên Tài nghe tiếng vội vàng quay đầu lại nhìn hắn, cả thần tình đều là chân thành tha thiết.
Du Thanh vội vàng thu lại thần sắc, cười nhạt nói:” Không có gì, mới vừa rồi uống rượu không cẩn thận nên bị sặc”.
“A!” Trương Nguyên Tài thấy hắn cũng không có gì đáng ngại, gật gật đầu, trong lúc lơ đãng tầm mắt đảo qua trên bàn, lại phát ra một tiếng “A?”.
Du Thanh theo tầm mắt của hắn nhìn về phía chén đĩa đang bị thiếu mất một cái chân gà, nhất thời cảm thấy đau đầu, còn chưa làm ra phản ứng, bỗng nhiên cảm thấy tầm mắt dừng trên người mình càng ngày càng nhiều hơn, cảm giác đau đầu lập tức càng trở nên mãnh liệt.
Bất quá mới chỉ một lát, tất cả mọi người đã chú ý tới chén đĩa của hắn, không chỉ phát hiện thiếu một cái chân gà, hơn nữa còn phát hiện trên bàn ngay cả một miếng xương cũng không có, không khỏi đồng loạt đặt ánh mắt lên mặt hắn, thần sắc quỷ dị.
Vị Trạng nguyên lang này, hóa ra là có thể ăn nhiều a! Ngay cả miếng xương vụn cũng không còn a….
Du Thanh thực hận không thể kéo Bạch Lê lại đây hảo hảo cốc một phen, hơi hơi thở dài một hơi, làm bộ như cái gì cũng không biết, thong dong bình tĩnh ngồi ở đằng kia tùy người ta đánh giá, chỉ là không khống chế được da đầu run lên một trận.
Hoàng đế cảm thấy chung quanh đột nhiên yên tĩnh, cũng theo hướng nhìn sang Du Thanh, bất quá hắn ngược lại không nhìn kỹ, vẫn chưa phát hiện cái gì, chính là đang cân nhắc tâm tư của nữ nhi, cảm thấy vẫn là nên nhắc lại, liền quay đầu phân phó hai câu với Lý công công.
Chờ Lý công công đem khẩu dụ truyền xuống, lại quay đầu nhìn người phía dưới, cười vang nói:” Mới vừa rồi đấu thơ thực sự là đấu đến nhẹ nhàng vui vẻ, nên không cần lễ nhạc trợ hứng, hiện tại không ngâm thơ, nếu chỉ uống rượu không thì không khỏi có chút lạnh lẽo” Nói xong liền hạ lệnh nhạc quan đang tùy thời nhận lệnh đi lên tấu nhạc.
Tiếng sáo trúc chậm rãi vang lên, không khí trong tịch gian càng ngày càng náo nhiệt, Bạch Lê mυ'ŧ xong ngón tay, rung đùi đắc ý mà nghe khúc, quan sát thần sắc mọi người, tìm cơ hội liền thò tay lại tiếp.
Du Thanh thoáng liếc thấy động tác của hắn, cũng không biết cái bụng hắn như thế nào mà còn có thể chứa được, thật sự là sợ hắn ăn căng bụng, đành phải giống như tùy ý mà kéo cái khay sang bên mình một ít, thần sắc tự nhiên trò chuyện về đồn điền thủy lợi với Công bộ thị lang bên cạnh.
Tay Bạch Lê bốc hụt, giương mắt nhìn nhìn hắn, thấy hắn đang tán gẫu đến hăng hái, liền cọ cọ đi lên phía trước một bước, lén lén vươn tay ra.
Du Thanh bỗng nhiên quay đầu lại đây.
Bạch Lê cả kinh, sợ việc chân gà đột nhiên biến mất sẽ làm cho hắn hoảng sợ, vội vàng rụt tay về, trong lòng không khỏi âm thầm hối hận, hẳn là nên sớm nói cho A Thanh biết mình sẽ làm thuật ẩn thân.
Du Thanh rót thêm cho mình chút rượu, bầu rượu trong tay chưa kịp buông, lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với vị Công bộ thị lang, thao thao bất tuyệt giống như gặp được tri kỷ, dư quang liếc thấy Bạch Lê một lần nữa vươn tay ra, trong lòng mỉm cười, liền đặt bầu rượu lên mép khay, chặn “móng vuốt” đang rục rịch của hắn.
Bạch Lê nhất thờ nhăn nhó, gấp đến độ hận không thể vò đầu bứt tai, nhìn trái nhìn phải, lần thứ hai vươn tay ra.
Du Thanh bỗng nhiên quay đầu, lấy tay cầm lên một trái bồ đào mọng nước, rũ mắt xuống bắt đầu chậm rì rì mà lột vỏ bồ đào, cái chén nhỏ dùng đế chứa vỏ trái cây bị hắn đặt bên cạnh khay chân gà.
“…” Bạch Lê suy sụp mà hút hút mũi, đặt mông ngồi xuống đất, gấp đến độ muốn lăn lộn khóc lóc om sòm.
( Trời ơi anh cho bé ăn đi mà anh T_T)
Du Thanh liếc hắn một cái, khóe môi chứa một tia ý cười như ẩn như hiện.
Bên này hai người đang âm thầm vì một khay chân gà mà phân cao thấp, bên kia Hoàng đế đột nhiên cười ha ha lên:” Hảo hảo hảo, đổi nhạc khúc, làm cho nữ nhi của trẫm – Nghệ An công chúa đến trợ hứng cho chư vị!”.
Bạch Lê nghe quần thần một hơi khen tặng mà ngây ngẩn cả người, ngay sau đó chỉ thấy Nghệ An công chúa vận một thân cung trang thanh nhã màu thủy sắc, một tay cầm kiếm đặt ở sau lưng, bước những bước chân uyển chuyển như múa tươi cười đi ra.
Bạch Lê cả kinh nhảy dựng lên từ trên mặt đất, giống như một con thú mẹ đang che chở cho con, phẫn nộ che trước mặt Du Thanh.
Nghệ An công chúa nhìn Du Thanh không chớp mắt, theo tiếng nhạc xoay người rút tay, vừa uyển chuyển vừa mạnh mẽ mà múa kiếm, trong một mảnh ủng hộ của quần thần, thỉnh thoảng liếc mắt sang hướng Du Thanh một cái.
Sắc mặt Bạch Lê cứng đờ, rốt cục ý thức được chính mình căn bản không cản được tầm mắt của nàng, thối mặt trừng mắt nhìn nàng chốc lát, xoay người đi đến bên người Du Thanh ngồi xuống, ôm lấy cánh tay hắn đem mặt mình gối lên vai hắn, lúc này mới cảm thấy trong lòng kiên định chút.
Du Thanh nhớ tới hắn đã đau khổ mấy đời, trong lòng lần thứ hai cảm thấy chua xót, muốn ôm hắn vào trong ngực nhưng tạm thời không có cách nào làm được, đành phải ngầm thở dài, rũ mắt nghe khúc, ngẫu nhiên giương mắt nhìn một chút cũng là vì không muốn làm cho Hoàng đế hoài nghi, thần sắc vẫn luôn lạnh lùng thản nhiên.
Bạch Lê vẫn luôn chú ý tới thần sắc của hắn, trong lòng vui mừng đến quả thực muốn nở hoa, những khó chịu mới vừa rồi tất cả đều tan thành mây khói.
Nghệ An công chúa tướng mạo khuynh thành, dáng người thướt tha, động tác sinh động lưu loát như mây trôi nước chảy, trong sự mềm mại còn mang theo nét cứng cỏi, nhuyễn kiếm cầm trong tay giống như có sinh mệnh, thần sắc anh khí bức người, một khúc vũ hoàn thành, lại khôi phục thành tư thái nữ nhi, thắng được sự ủng hộ của cả sảnh đường.
Hoàng đế nhìn nữ nhi của mình thì chỉ cảm thấy một vạn cái vừa lòng, vội vàng ngoắc bảo nàng lại ngồi bên cạnh mình, cười vui vẻ nói:” Trẫm có được nhiều tân sinh tài giỏi như vậy, là phúc của trẫm, thật sự là cao hứng vô cùng! Chính là người ta nói việc vui phải có đôi, chi bằng thừa dịp ngày vui mừng này mà thêm một chuyện vui nữa!”.
Người ở dưới đều hiểu được đến bảy, tám phần, xem ra rõ ràng là chuẩn bị tứ hôn, chỉ là không biết vị Công chúa này sắp sửa được ban cho ai. Quan viên trẻ tuổi trong triều cũng có vài vị, bất quá nhìn lúc Công chúa khiêu vũ vừa rồi, tầm mắt sẽ thường thường liếc qua tam giáp bên kia, trong mười phần thì có tám, chín phần là một vị trong ba vị kia, mà biểu hiện của Du Thanh lại cực kỳ nổi bật, hoa rơi vào nhà ai vừa nhìn liền hiểu được.
Hoàng đế muốn cho Nghệ An công chúa tránh ở phía sau một chút, ngặt nỗi nàng chết cũng không chịu, hai cha con trừng mắt nhìn nhau chốc lát, Hoàng đế bất đắc dĩ bị bại trận, đành phải ở trước mặt nàng nói vói quần thần:” Nữ nhi này của trẫm tính tình thực là khó chìu, trong cung thực sự không nuôi được nàng, vẫn là sớm gả ra ngoài mới tốt”.
Lời này vừa nói ra dẫn đến một phen cười vang đầy thiện ý.
Bạch Lê nhất thời tức giận: Lão Hoàng đế này như thế nào cứ dây dưa hoài không dứt! Tầm mắt dạo qua một vòng xung quanh, nguyên bản đang nổi giân đùng đùng, bỗng nhiên lại híp mắt cười rộ lên, lần thứ hai vui vẻ mà chạy đến trước mặt Hoàng đế, hướng hắn thổi phù một cái.
Mi tâm Hoàng đế giật giật, lại hoảng hốt một chút, cười tủm tìm hòa ái nói:” Bảng nhãn Trương Nguyên Tài!”.
Trương Nguyên Tài sửng sốt, vội vàng quỳ xuống dập đầu.
Mọi người ở tịch gian có chút kinh ngạc, thầm nghĩ hóa ra chính mình đã đoán sai.
Nghê An công chúa nháy mắt mấy cái, có chút không rõ.
Hoàng đế cười cười nói:” Trương Nguyên Tài tướng mạo và tài hoa đều là thượng thừa, tính tình ngay thẳng, trung thực đáng tin cậy, thật sự là một hiền tế đứng đầu trong danh sách tuyển chọn. Hôm nay trẫm liền phong ngươi làm Phò mã, chọn ngày cùng Nghệ An công chúa thành hôn”.
Mí mắt Trương Nguyên Tài chớp chớp mãnh liệt, ngốc….
Sắc mặt Công chúa đột nhiên thay đổi, xoay người lo lắng mà kéo ống tay áo Hoàng đế:” Phụ hoàng!”.
Bạch Lê vội vàng nhìn về phía Nghệ An công chúa, trong lòng thật sự chán ghét nàng, liền lười tới gần, phất phất tay áo thẳng vô người nàng.
Thân mình Nghệ An công chúa lắc lư một cái, khuôn mặt vốn dĩ tái nhợt bỗng nhiên ửng lên một tầng ráng đỏ, vừa rồi còn hoảng sợ lo lắng, đảo mắt liền đổi thành một bộ thần sắc buồn bực xấu hổ, đứng lên nhìn thoáng qua Trương Nguyên tài, mặt đỏ bừng mà dậm chân một cái, chạy vội rời khỏi yến hội.
Quần thần:”…”
“ Ha ha ha ha! Nha đầu kia thế nhưng cũng biết thẹn thùng!” Hoàng đế cười nhìn bảo bối nữ nhi của mình chạy đi, lại quay đầu nhìn về vị chuẩn Phò mã đang quỳ dưới đất:” Trương Nguyên Tài, ngươi còn không tiếp chỉ?”.
Trương Nguyên Tài ngây ngây ngốc ngốc mà sửng sốt nửa ngày, chợt nghe Hoàng đế nói với mình, vội vàng theo bản năng cúi đầu:” Trương Nguyên Tài tiếp chỉ, tạ chủ long ân!”.
Tạ ơn xong, vẫn không hiểu rõ được tình huống.
=====================================
Kịch trường
Lưu Ly hùng hổ mà chọt chọt cái mũi Bạch Lê:” Tiểu tử thúi, dám loạn sửa Uyên ương phổ, coi chừng Nguyệt lão đánh ngươi!”.
A Thanh một tay ôm Bạch Lê vào trong ngực, ôn nhu mỉm cười với hắn:” Không có gì phải lo lắng, ta che chở ngươi”.
Bạch Lê nhất thời kiêu ngạo kiêu ngạo, vứt cho Lưu Ly một cái tròng trắng mắt.
Nguyệt lão giật nhẹ dây tơ hồng giữa Công chúa và tên mọt sách, chậm rãi mở miệng:” Bởi vì vận mệnh đều có thiên ý, nếu không phải lão phu kết tơ hồng cho bọn họ thì con hồ ly lưu manh này làm sao có thể ra tay được?”.
Lưu Ly ủy ủy khuất khuất mà ngồi xổm một góc:” Hu hu hu hu….”
=========================
Kịch trường: Lưu Ly vs Editor + Fangirl
Lưu Ly hùng hổ mà chọt chọt cái mũi Bạch Lê:” Tiểu tử thúi, dám loạn sửa Uyên ương phổ, coi chừng Nguyệt lão đánh ngươi!”.
A Thanh một tay ôm Bạch Lê vào trong ngực, ôn nhu mỉm cười với hắn:” Không có gì phải lo lắng, ta che chở ngươi”.
Editor từ ngoài màn hình vi tính chui vào, một tay cầm “đập đá “ một tay giơ “chuột”, đẩy đẩy kính mắt, quang mang lóe ra, phía sau lưng editor mọc ra hai cánh chim trắng thật lớn, trên đầu có một vòng tròn sáng chói mắt, búng tay đánh “tách” một cái, bên cạnh xuất hiện một em bé cầm cung đang chớp chớp đôi cánh xinh xinh. Khóe miệng dần dần nhếch lên.
“Tách”
Bé trai bụ bẫm cầm cung bắn cái “véo”
–
“ Thưa mỹ nhân, đã xong chỉ thị “ em bé xoay vòng quanh editor đòi kẹo ăn.
“Tách”
–
“ Dựa theo luật trời, Ly Ly và Mai Mai được mãi mãi bên nhau! Làm vợ chồng suốt đời suốt kiếp! “ Em bé hoan hỉ cười híp mắt mà ngậm Mentos.
Khóe miệng editor càng giương càng rộng, búng tay đánh “tách” một cái, em bé biến mất, tà tà liếc nhìn Lưu ly đang đứng ngốc nãy giờ, cười lạnh hỏi:” Còn gì để nói không?”.
Lưu Ly nghe tiếng tỉnh lại, chùi chùi nước miếng, há miệng hỏi:” Nói gì?”
Gân xanh trên trán editor giật giật liên hồi: Hóa ra bà này háo sắc =.=””””
“Bạch Lê và Du Thanh là một đôi, đời này bất ly bất khí, ai chia rẽ uyên ương sẽ bị sét đánh. Ta nói có phải không, bảo bối?” Editor thâm tình nhìn Bạch Lê.
Bạch Lê gật đầu lia lịa, mắt to chớp a chớp, đáng yêu cực kỳ. Du Thanh đen mặt, trong lòng gào thét: Bảo bối cái đầu ngươi a!!!!
Editor khinh khỉnh nhìn Lưu Ly, Lưu Ly há miệng định phản bác, bỗng nhiên xa xa truyền đến từng trận tiếng bước chân rầm rập rầm rập. Lưu Ly phản xạ có điều kiện mà xoay đầu lại nhìn, càng nhìn sắc mặt càng tái mét, tay chân run rẩy, lật đật xách dép chạy muốn sút quần.
Từ đằng xa, vạn vạn tiểu mỹ nhân người cầm chổi, kẻ cầm xẻng đang rầm rập chạy tới. Phát hiện Lưu Ly bỏ chạy, hầm hừ “tăng ga” vọt lẹ. Trong chốc lát liền nghe những tiếng BING! BANG! BỐP! BỐP! BỐP! Cùng với tiếng thét chói tai.
3 phút trôi qua, vạn vật trở về yên tĩnh. Editor, Bạch Lê và Du Thanh xắn quần bước lại gần. Chỉ thấy có một người bị ép thành ván ép, trên lưng dính đầy dầu mỡ và vết giày đen thui, nằm cô đơn và hiu quạnh ở đó. Gió vi vu, lá cây xào xạc, một chiếc lá úa vàng nhẹ nhàng rơi lên người nằm đó….. lẻ loi….thê lương….
Editor ngửa mặt lên trời, chống nạnh cười há há há há, cười đến nỗi cái bụng muốn rút gân – Cho mi chừa cái tội “gậy đánh uyên ương”, đáng đời ~
Bạch Lê và Du Thanh gương mặt đồng tình nhìn editor: Mụ này có vấn đề!