Thoại Hồ

Chương 43: Khôi phục

Mây mỏng như khói, sương mù lượn lờ, mày râu phất phơ Không Hoa lão quân ngồi khoanh chân trên ghế đá, một tay cầm bầu rượu hồ lô, một tay kia hai ngón tay nắm một quân cờ màu đen, tựa vào phiến ngọc thạch cao cỡ nửa người phía sau rồi ngủ gật, nửa há miệng, thường thường phát ra tiếng ngáy nhẹ phảng phất mùi rượu.

Cây mai bên cạnh phiến ngọc thạch bỗng nhiên phát ra một trận tiếng vang sột soạt, lập tức liền có vài cánh mai phớt hồng rơi xuống, một mảnh dừng trên lông mày bên trái của hắn, một mảnh khác chao lượn rồi rơi vào trong miệng đang nửa há của hắn.

Không Hoa lão quân chân mày giật giật, táp chậc lưỡi, đột nhiên trừng hai mắt, tỉnh lại, quân cờ đen trên đầu ngón tay rơi xuống bàn cờ phát ra một tiếng “đinh” giòn tan, sợ run một lát mới phát giác là mình bị trêu cợt, ngẩng đầu trợn mắt nhìn lên một con hồ ly toàn thân tuyết trắng trên cây:” Vật nhỏ! Xuống dưới cho ta!”

Tuyết hồ hai mắt linh động, chín cái đuôi mao nhung nhung phía sau phất pha phất lại mà quấn trên nhánh cây, hướng về ông lão phía dưới mà “ Xèo xèo “ gọi bậy, ánh mắt nheo lại, một bộ dáng đắc ý phi thường.

Người trẻ tuổi ngồi đối diện bàn cờ cười khẽ lên, tiếng nói thanh nhã ôn nhuận:” Sư phụ, giấc ngủ này của ngài phải mất một ngày một đêm, ta liền ngồi chờ ngài một ngày một đêm, nó đây là đang thay ra giải bày ủy khuất đâu “ Nói xong liền hướng trên cây vẫy vẫy tay.

Hồ ly hướng lão quân nhe răng trợn mắt, ánh mắt lại ngắm chủ nhân, thấy hắn ngoắc liền vội vàng buông lỏng mấy cái đuôi, từ trên cây nhảy xuống, chuẩn xác không lầm mà rơi vào trong ngực chủ nhân, vô cùng hưởng thụ mà cọ cọ lên cằm hắn, mấy cái đuôi vòng lại bao lấy chính mình, mấy cái còn lại quất đến quất đi rồi khoát lên đùi chủ nhân.

Không Hoa lão quân hừ một tiếng, nhặt quân cờ bị rơi xuống, kiểm tra bàn cờ một phen, thấy vẫn chưa bị mình làm xáo trộn thì lại tiếp tục hạ một bước, sau khi hạ xong liền hướng hồ ly nhìn thoáng qua, thần sắc trở nên nghiêm túc:” Huyền Thanh, nghe vi sư một câu, đem hồ ly này bỏ lại nhân giới đi, vạn nhất để trên thiên đình biết được thì cũng không phải là chuyện đùa”.

Lời giống như vậy hắn không biết đã nói bao nhiêu lần, chỉ là hắn lại luôn che chở và đau tiếc cho đồ đệ này, bình thường vẫn hay gọi hắn Thanh nhi, lần này bỗng nhiên gọi hắn là Huyền Thanh, thái độ như vậy là không cần phải bàn cãi.

Huyền Thanh không để ý lắm mà cười cười, nhặt lên một quân cờ trắng trong hộp, vén tay áo nghiêng người ra theo sát một bước, rút tay về khoát lên đầu hồ ly, thay nó vuốt vuốt lông mao, lại xoa nắn lỗ tai nó, thấy vẻ mặt hưởng thụ của nó, nhịn không được cười lên:” Nếu đã lựa chọn làm Tán tiên, vậy thì đó là vô câu vô thúc, cần gì phải quản luật trên Thiên giới nhiều như vậy? Giống như vị Lục Áp đạo quân tiêu diêu tự tại như vậy chẳng phải thật tốt?”.

Không Hoa lão quân tức giận đến nỗi thổi râu trừng mắt với hắn:” Lục Áp đạo quân ở ngoài tam giới cũng không ở trong ngũ hành, trên không cần phải kính ba vị Thánh hoàng vân hỏa, dưới không cần để ý tới dao trì và Thiên đế. Ngươi chỉ mới là một tên thượng tiên, làm sao lại có thể lấy mình so sánh với đạo quân? Quả thực là hồ nháo!”

“ Đệ tử chỉ là lấy ví dụ mà thôi “ Huyền Thanh cười cười trấn an hắn:” Tiểu hồ ly này ta nuôi đã ngàn năm, sao lại có thể nói ném liền ném? Vật nhỏ thực thông minh, mới chỉ một ngàn năm mà đã tu luyện thành cửu vĩ linh hồ, qua một chút thời gian nữa thì sẽ biến ảo thành hình người, đến lúc đó lại có thêm một người chơi cùng ngài, chẳng phải rất tốt hay sao?”

“ Ngươi còn thật sự cho rằng nó thông minh? Nếu không phải nó hấp thụ linh khí trời đất, nhật nguyệt tinh hoa của nơi này thì chỉ sợ qua một ngàn năm nữa thì cũng chỉ là một con yêu hồ bình thường mà thôi!” Không Hoa lão quân hầm hừ hạ xuống một quân cờ, muốn trách cứ hắn nhưng tâm lại không đành lòng, đành phải uống một ngụm rượu bình tĩnh lại, thở dài:” Còn không phải là vì tốt cho ngươi “.

“ Đệ tự hiểu được nỗi khổ tâm của sư phụ, nhưng mà….” Huyền Thanh mím môi, chặn lại câu nói kế tiếp.

“ Hừ! Đều do ngày thường vi sư quản giáo quá lỏng lẻo! “.

“ Là đệ tử không nghe khuyên bảo “ Huyền Thanh nhìn thoáng qua hồ ly, nhớ tới mỗi đêm sau khi nó đi vào giấc ngủ thì sẽ nhìn thấy thấp thoáng một bóng người sắp hóa thành thực thể, trong lòng thở dài.

Nhưng mà…. Hiện giờ nếu bảo ta bỏ lại hắn, đã muộn….

Chung quanh thiên giới mây mù dày đặc, phóng mắt nhìn lại đều là quang cảnh trắng xóa, chỉ có đại điện nơi thiên đình này là một mảnh vàng rực chói mắt, bốn phía đại điện là hàng trăm cây ngọc trụ tường vân đứng sừng sững, hai hàng đứng bên dưới đều là thần tiên, là thần tử của Thiên đế, ở giữa đại điện trống không chỉ có một mình Huyền Thanh quỳ gối, tấm lưng cương trực thẳng thắn.

Trên cao, Thiên đế ngồi ngay ngắn với mũ ngọc trên đầu, chuỗi ngọc trên mũ miện lay động trước trán, thanh âm như chuông đồng, bốn vách tường hồi âm không ngừng:” Huyền Thanh, ngươi có biết tội của ngươi không?”

Huyền Thanh nhớ tới trên người, trên đùi, thậm chí các loại vết thương trên đầu của hồ ly, trong lòng quặn đau, những lời sư phụ dạy bảo nháy mắt đã bị vứt ra sau đầu, cắn răng nói:” Không biết “.

“ Vô liêm sỉ!” Thiên đế võ bàn giận dữ nói:” Ngươi một mình đem tiểu yêu dưới nhân gian mang lên thiên giới, sớm đã phạm vào giới luật của trời, nhìn trên mặt mũi của Không Hoa lão quân, thiên đình cũng không truy cứu ngươi. Hiện giờ khen ngược, ngươi thế nhưng còn lấy oán trả ơn, vì một con yêu nghiệt nhỏ bé mà ngang nhiên đối nghịch với thiên đình! Hành vi như thế, ngươi đặt uy nghiêm của thiên đình ở nơi nào?!”

Trong mắt Huyền Thanh hiện lên nụ cười lạnh:” Thiên đình nói là sẽ khiển trách nhẹ nhàng, nhốt hồ ly của ta trăm năm rồi ném xuống thế gian, nhưng lại dung túng ngục tốt ngược đãi làm nhục, lật lọng như thế, chẳng là phải là đã sớm không có uy nghiêm rồi sao? Cần gì phải nói chuyện uy nghiêm gì đó đối với một tên tán tiên chẳng có tên tuổi gì như ta?”

Thiên đế bị trận trách móc của hắn làm tức giận đến toàn thân run rẩy:” Già mồm át lẽ phải! Xem ra ngươi vẫn không biết hối cãi! Nguyên bản còn muốn từ nhẹ xử lý, không thể tưởng được ngươi lại không biết tốt xấu như thế! Người tới!!!! Đem tên đệ tử dưới gối của Không Hoa lão quân này áp giải đi lên Tru tiên đài!”.

Tru tiên đài, tên như ý nghĩa, thần tiên dù có lợi hại cỡ nào, khi nhảy xuống Tru tiên đài này thì pháp lực đều mất hết, tiến vào lục đạo luân hồi. Huyền Thanh đứng bên Tru tiên đài, điều tiếc nuối duy nhất chính là không đợi được đến ngày hồ ly biến ảo thành hình người, nhịn không được khuôn mặt trở nên ảm đạm bi thương, xoay người nói với tên lính sai phía sau:” Có thể cho ta nói với sư phụ mấy câu được không?”

Hai tên lính sai này đều là tiểu tiên, đã nhìn quen đủ loại chuyện trên Tru tiên đài, cũng biết sau khi hắn luân hồi viên mãn rồi sẽ còn trở lại thiên đình, dĩ nhiên không dám chậm trễ, hơn nữa đã từng nghe thấy những hành vi của hắn tại thiên lao, trong thần sắc tràn đầy kính sợ, thanh âm cung kính nói:” Huyền Thanh đại nhân thỉnh tự nhiên”.

“ Xưng hô này thế nhưng lại chiết sát ta “ Huyền Thanh ảm đạm cười, đi đến bên cạnh Không Hoa lão quân sớm đã đứng ở kia, quỳ xuống trước mặt hắn:” Sư phụ, đệ tử biết sai”.

Không Hoa lão quân vừa đau lòng vừa tức giận, giơ bàn tay lên, nhưng nửa ngày cũng không thể tát xuống:” Nhận sai với ta thì có ích lợi gì? Thời điểm Thiên đế giáo huấn ngươi, ngươi mềm nhẹ xuống thì không phải tốt rồi sao! Làm sao lại có thể rơi xuống tình cảnh như thế này! Những lời vi sư nói ngươi đều nghe đi nơi nào?”

Huyền Thanh cúi đầu, thản nhiên nói:” Hướng sư phụ nhận sai là bởi vì hổ thẹn với sư phụ. Về phần Thiên đế, ta không thẹn với lương tâm, vì sao phải nhận sai?”

“Ngươi!“ Không Hoa lão quân tức giận đến nỗi râu mép thiếu chút nữa bay lên, lần thứ hai giơ tay, run rẩy rồi căm giận mà thu hồi:” Ngươi còn nói không có thẹn với lương tâm, ngươi giáo huấn những tên ngục tốt thì cũng thôi đi, đằng này ngươi lại đánh luôn mười hai kim tiên Thiên đế phái xuống, đánh một trận còn chưa tính, thế nhưng còn liên tiếp đánh trọng thương bốn người trong bọn họ!”

“ Là bon họ muốn cản ta, nếu ta không phản kháng thì làm thế nào mới có thể cứu tiểu hồ ly ra?”

“ Tiểu hồ ly tiểu hồ ly! Ngươi chỉ biết tiểu hồ ly! Vì một cái vật nhỏ như vậy mà ngươi lại coi rẻ thiên đình như thế, vi sư muốn đánh ngươi!”

Huyền Thanh ngẩng đầu cười cười lấy lòng hắn:” Sư phụ đừng nóng giận, ta biết sai rồi, ngài muốn đánh liền đánh đi, nếu không đánh thì sẽ không còn cơ hội nữa đâu”.

Không Hoa lão quân tức giận đến nỗi trừng mắt nhìn hắn, lại bị lời hắn nói gợi lên thương cảm, dừng một lát thở dài một hơi, kéo hắn lên, bóp bóp vai hắn, tiếng nói có vẻ già nua thêm vài phần:” Thôi, hiện giờ nói những điều này thì có ý nghĩa gì? Vi sư chờ ngươi trở về chơi cờ, ngươi,

tự giải quyết cho tốt”.

“ Vâng “ Huyền Thanh một lần nữa quỳ xuống, dập đầu ba lần mới đứng lên, xoay người chậm rãi đi đến Tru tiên đài.

Thời gian ngàn năm bỗng nhiên lướt qua, Huyền Thanh chấm dứt luân hồi, khôi phục thân phận thượng tiên, lại phát hiện tiểu hồ ly của hắn vẫn luôn đau khổ đuổi theo hắn, ăn hết mọi sự khổ đau khi cầu mà không được, nhất thời lòng đau như cắt.

Hồ ly tại trước mộ bia trút xuống một hơi cuối cùng, hồn phách ly thế, bởi vì không có đuôi hồ nên không thể khôi phục thành nguyên hình, vẫn là hình người như cũ, bị đầu trâu mặt ngựa mang đi địa phủ hắc ám, thần trí bị hôn mê, đi qua đường hoàng tuyền, đến sông Vong Xuyên, bước lên cầu Nại Hà bên cạnh, trên đá Tam Sinh có khắc ghi điều mong mỏi mà hắn không hề hối hận khi còn sống.

Mạnh Bà đưa qua một chén canh, hòa ái bảo:” Con à, uống đi, uống xong sẽ gặp được con đường tốt hơn “ Vừa dứt lời, chén đột nhiên nghiêng ngã, rời khỏi bàn tay rơi xuống dưới cầu cùng với nước thuốc tiên.

“ Không cho uống!” Thanh âm thanh nhã lộ ra mười phần lệ khí, Huyền Thanh một tay kéo tiểu hồ ly vào trong ngực mình, mang theo hắn bay về theo con đường cũ. Con đường Hoàng Tuyền không thể quay đầu lại, nhưng hắn là tiên, hắn luôn luôn có biện pháp mang y ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, cả địa phủ ồ lên, quỷ sai một tên lại một tên liên tiếp chặn đường, kinh động điện Diêm La….

Địa phủ ngã nghiêng, hoa Bỉ Ngạn bên sông Vong Xuyên kia đang nở đẹp đến rực rỡ, chiếu rọi đầy đất một màu đỏ tươi.

Trong bóng đêm, máu chảy thành sông.

Lại là hắc ám, trước mắt giống như bị bịt một tầng vải đen, chóp mũi quanh quẩn mùi máu tươi, giống như đúc với những gì trong mộng đã từng nhìn thấy. Chân mày Du Thanh càng nhíu càng chặt, mãnh liệt mở hai mắt, triệt triệt để để tỉnh táo lại.

Trận mộng này không có cách nào tính rõ được thời gian, bởi vì hắn không nhớ rõ chính mình đến tột cùng là đã sống lâu bao nhiêu năm, sống được nhiều ít tuổi, hắn chỉ biết là, trước khi tiểu hồ ly xuất hiện, hắn mỗi ngày đều sống tương tự như nhau, hoàn toàn không có điều gì đáng nhớ lại, còn tất cả những ký ức đến sau này thì đều có liên quan với tiểu hồ ly.

Nguyên lai, hắn gặp nhiều giấc mộng như vậy, vẫn luôn là đang khôi phục ký ức. Nguyên lai, hắn gọi là Huyền Thanh.

Du Thanh từ trên giường ngồi dậy, không cần nhắm mắt cảm thụ thì liền biết, tất cả linh lực và pháp lực đều đã khôi phục, quay đầu nhìn nhìn, thấy Bạch Lê ghé vào bên giường mà ngủ.

Bạch Lê thấy hắn ngất xíu thì thiếu chút nữa hoảng loạn đến rơi nước mắt, nắm tất cả các thầy thuốc giỏi trong kinh thành lại đây, xem hồi lâu thì nói mạch vẫn giống bình thường, lại gọi mấy trưởng lão về đây, vẫn như trước mà hết đường xoay sở, lúc cuối cùng khi không còn cái gì có thể thử nữa thì tuyệt vọng, lại đi tìm các thí sinh cùng ở nơi này, có mấy người tinh thông y thuật cũng không nhìn ra được chứng bệnh gì, giằng co một ngày hai đêm, đành phải ngồi canh chừng trước giường, không nghĩ là lại mệt đến ngủ quên.

Du Thanh thấy hắn nhăn chặt mày lại, thần sắc tiều tụy, đau lòng không thôi, thay hắn truyền chút linh lực rồi mới ôm hắn đặt lên giường làm cho hắn yên ổn ngủ một giấc, hôn thân lên môi hắn, lúc này mới thẳng thắt lưng, đi đến trước gương đồng, nhìn trong gương thấy mi tâm của mình có một ấn ký hoa mai màu hồng nhạt, đưa tay lên xóa nó đi.

Sư phụ nói đây là ấn ký đã có từ lúc hắn sinh ra, hắn là từ nguyên khí của huyền mai núi Côn Luân ngưng kết biến ảo mà thành, xin sư phụ nhận hắn làm đệ tử, hiện giờ đúng là thật nghĩ không ra những chuyện xa xưa hơn nữa.

Du Thanh nghĩ nghĩ, quyết định tạm thời không nói cho Bạch Lê thân phận của mình, một khi nói ra sẽ gặp liên lụy đến tất cả những sự việc xuất hiện trước đây và sau này, hắn không hy vọng Bạch Bê phải thừa nhận nhiều như vậy, chỉ hy vọng hắn vĩnh viễn đơn thuần mà cười vui tươi hớn hở.

Nếu hắn biết việc cầu mà không được của ngàn năm qua đều không phải vì vận mệnh trêu cợt, mà là do thiên đình cố ý gây nên thì sẽ có cảm tưởng như thế nào? Nếu hắn biết mình vì hắn mà cãi lại thiên mệnh, có thể sẽ áy náy hay không? Du Thanh hiểu biết hắn, không cần nghĩ tới thì đã biết kết quả.

Bạch Lê trở mình trên giường, Du Thanh nghe được động tĩnh rồi đi qua, ngồi một bên nhìn. Bên ngoài sắc trời đã gần đến giờ Thìn.

Hiện giờ có Bạch Lê làm bạn, hận ý trong trí nhớ đã muốn phai nhạt rất nhiều, chỉ là khi nghĩ lại vẫn cứ cảm thấy buồn cười, không lâu trước đây hắn còn cảm động và tạ ơn trời cao vì đã cho hai người cơ hội để bắt đầu một lần nữa, hiện giờ mới biết được đây là do chính mình đuổi kịp mà bắt lấy.

Du Thanh hãy còn lâm vào trầm tư nên chưa từng chú ý tới rèm mi của Bạch Lê đang nhẹ nhàng vỗ. Bạch Lê mơ mơ màng màng mở mắt ra, tầm mắt đột nhiên đứng lại, mãnh liệt thét kinh hãi một tiếng, từ trên giường nhảy dựng lên:” A Thanh! Ngươi tỉnh rồi!”

Du Thanh vội vàng đỡ lấy hắn:” A Lê, làm cho ngươi lo lắng”

Bạch Lê sốt ruột cuống quýt mà nhảy xuống giường, sờ soạng một lượt chung quanh mặt và trên người hắn:” A Thanh, ngươi có chuyện gì hay không? Có không thoải mái hay không?” Vừa dứt lời, nhìn vào ánh mắt của hắn thì lại trở nên có chút nghi hoặc, tổng cảm thấy hắn có chỗ nào đó không giống, nhưng vẫn không thể nói ra đến tột cùng là không giống chỗ nào.

Du Thanh thấy trên mặt hắn còn vương nước mắt, trong lòng đau xót, vội vàng kéo hắn vào trong ngực:” Không có việc gì, chỉ là ngất đi thôi, hiện tại đã muốn tốt lắm”

Bạch Lê vẫn lo lắng như cũ, đưa tay sờ sờ lên mặt hắn.

Du Thanh nhìn mặt mày tràn đầy lo lắng của hắn, nâng sau ót hắn lên rồi hôn lấy môi hắn.

Bạch Lê bị dọa một trận hết hồn, vội vàng đẩy hắn ra, đôi tròng mắt sáng trong lúc trước nháy mắt mất đi thần thái:” A Thanh, ngươi đừng chạm ta…”

Du Thanh cười rộ lên:” Không có gì đáng ngại, ngươi lại đây, ta có chuyện muốn nói”.

Bạch Lê nghi hoặc mà giương mắt nhìn hắn, đang muốn mở miệng, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.