Thoại Hồ

Chương 34: Si hồ

Bạch Lê có chút không rõ đối với sự trầm mặc của Du Thanh, cho nên lại sa vào ánh mắt chứa đựng sự quý trọng trìu mến đến cực điểm của hắn, híp mắt hướng hắn cười rộ lên, hai má cọ cọ lên lòng bàn tay hắn, chồm qua hôn lên môi hắn một hơi.

Ánh mắt Du Thanh càng phát ra ôn nhu, tầm mắt cách một khoảng không mà miêu tả gương mặt hắn, thấp giọng hỏi:” A Lê, ta nhớ rõ khi lần đầu tiên gặp ngươi, ngươi đứng khóc trong sân của ta, vì sao?”

Bạch Lê nháy mắt mấy cái, có chút chột dạ, vội vàng chôn mặt xuống cần cổ hắn, cười hi hì nói:” Bởi vì ta không có cái gì ăn a, đói bụng lắm nên đương nhiên chịu khổ sở”.

Du Thanh yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, thầm than một tiếng rồi ôm chặt lấy hắn, trong tay tất cả đều là xúc cảm nhẵn nhụi bóng loáng trên người hắn, nhịn không được một trận rung động, cằm nhẹ nhàng ma sát lên mặt hắn:” Quả thật là bé ngốc…”

“ Còn nói ta ngốc!” Bạch Lê không thoải mái mà gõ một chút lên tay hắn, lập tức lại tự mình một người vui vẻ mà cười rộ lên.

Du Thanh thấy bộ dáng này của hắn, vừa thích lại vừa đau lòng, tại trên chóp mũi cao cao của hắn hôn thân:” Mặc xiêm y vào được không? Sẽ cảm lạnh”.

“Ta không lạnh” Bạch Lê lại củng củng vào ***g ngực hắn, cười híp mắt:” Ta thích như vậy”.

Du Thanh đành phải bọc chăn lại càng chặt hơn, hận không thể đem hắn khảm sâu vào ngực mình.

Thân mật gần gũi như thế khiến cho hai người đều nổi lên một chút khát vọng, Du Thanh một tay ôm hắn, một tay tinh tế vuốt ve lên đường cong phập phồng bên hông hắn, nhiệt độ nơi lòng bàn tay cùng ngón tay dần dần lên cao, bình ổn khí tức, nhắm mắt lại nhẹ cọ lên thái dương hắn, khàn khàn nói:” A Lê, ta không muốn ủy khuất ngươi, nếu là thành thân động phòng, nhất định không thể tại biệt viện của phủ Thừa tướng này, ngươi hiểu được chăng?”

Bạch Lê gật gật đầu, hắn tuy rằng không hiểu thế sự một chút nhưng nói như thế nào thì hắn cũng đã đi theo Du Thanh nhiều năm như vậy, cho dù không biết mấy thứ khác nhưng đối với chuyện thành thân cũng là hiểu lắm, mặc dù là động phòng, không nói cũng biết, mà nói riêng tới những người ở cách vách cũng là một cái cực đại không có phương tiện.

Nếu đặt ở trước kia, khi nghĩ đến việc này thì nhất định sẽ thấy khổ sở, nhưng hôm nay hắn đang được Du Thanh ôm thật chặt vào trong ngực, chỉ cần trong lòng y có mình, Hoàng đế, Công chúa đều không thành vấn đề, dù sao bọn họ là người còn mình là yêu.

Bạch Lê ngẩng đầu, tràn ngập trong con ngươi thủy nhuận tất cả đều là sự ái mộ:” A Thanh, hiện tại ta đã ở bên cạnh ngươi, về sau ngươi có đuổi cũng không đuổi được ta, cho dù có một ngày ngươi ghét bỏ ta, ta cũng sẽ trộm đi theo ngươi”.

“ Đừng nói ngốc như thế!” Du Thanh vừa nghe hắn nói như thế, những hình ảnh lung tung lần thứ hai từ sâu trong não xông ra, trong mắt nhất thời tràn ra thống khổ, xoay người ôm lấy mặt hắn, chung quanh hôn môi, mãi cho đến khi hắn thở dốc liên tục, lúc này mới buông ra, bình tĩnh nhìn hắn, ôn nhu nói:” Ta sẽ không đuổi ngươi đi, mặc cho ngươi có biến thành hồ ly ngốc tham ăn, ta cũng thích”.

“Thật sự?” con ngươi Bạch Lê sáng ngời, kinh hỉ mà nhìn hắn.

Du Thanh nhìn cử chỉ của hắn như vậy, nhịn không được lộ ra ý cười:” Đương nhiên là thật sự”.

“A Thanh!” Bạch Lê ôm cổ hắn cười híp mắt:” Ngươi không sợ yêu quái sao/”

“ Nếu yêu quái giống như ngươi vậy, có gì phải sợ?”

Miệng Bạch Lê cong vυ't, vui vẻ mà cười rộ lên.

Du Thanh biết hắn gạt mình là vì sợ hãi mình không thích thân phận của hắn, đối với sự cẩn thận giấu diếm này của hắn rất là đau lòng, hiện tại nói ra lời này, thấy sắc mặt hắn lộ vẻ vui mừng, liền biết rằng hắn đã giải khai khúc mắt, trong lòng cuối cùng cũng trấn an được một ít, lại nói:” Nếu ngươi là hồ ly cũng không tồi, ngày lạnh như thế, ôm vào trong ngực còn có thể sưởi ấm”.

Bạch Lê nghe được như thế, nhịn không được hướng hắn hắc hắc cười rộ lên:” A Thanh, ngươi thật sự nghĩ như vậy a?”

“ Lừa ngươi làm cái gì?” Du Thanh cười hôn thân lên môi hắn.

Bạch Lê vội vàng vươn đầu lưỡi ra liếʍ môi hắn, liếʍ xong thì sung sướиɠ hướng hắn cười rộ lên, nghĩ nếu là a Thanh không sợ hồ ly, vậy thì về sau cho hắn một cái kinh hỉ tốt lắm, tròng mắt nhanh chóng xoay xoay, cười nói:” Ta mới không phải là hồ ly đâu! Trên người khoác nhiều lông như vậy thì mùa hè còn không phải nóng chết!”

Du Thanh thấy bộ dáng nghĩ nghĩ của hắn, đã sớm đoán được tâm tư của hắn, cười nói:” Nhìn ngươi thích ăn gà như vậy, ta còn ngóng trông ngươi biến thành một chú hồ ly đâu, xem ra hy vọng đã muốn thất bại”.

Bạch Lê nghe hắn nói như vậy, càng thêm vui sướиɠ, phe phẩy đầu đến càng vui vẻ:” Ta không phải hồ ly! Ta mới không phải hồ ly!”

Du Thanh cười nhẹ ra tiếng, hôn một hơi thật mạnh lên môi hắn:” Hảo,ngươi không phải hồ ly!”.

Tâm sự Bạch Lê đã được yên ổn, nhảy nhót đến hận không thể bật tung từ trên giường lên mà múa hai cái, nhịn không được hai tay ôm càng chặt hơn, nâng hai cái đùi liền quấn lên trên lưng hắn:” Ta muốn hôn hôn!”

Đáy lòng Du Thanh hung hăng mà run lên một cái, đôi mắt nhất thời trở nên u ám:” Lại nháo!”

Bạch Lê nở nụ cười nhìn hắn trong chốc lát, nhe răng trợn mắt mà vươn đầu lưỡi ra một chút, đầu lưỡi phấn nộn đặt giữa hai hàm răng, hướng hắn ngoắc ngoắc, hai mắt cười híp thành hai đường chỉ.

Du Thanh bị trong loại đơn thuần lộ ra lời mời hấp dẫn này trêu chọc, khiến trong lòng một trận kích động, hô hấp nhất thời không thể khống chế, nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy đầu lưỡi hắn, đôi môi gắt gao dán lại cùng nhau.

Bạch Lê thỏa mãn đến khẽ rên, hơi hơi hé miệng đem đầu lưỡi vươn ra hơn phân nửa.

Du Thanh không dự đoán được bé ngốc này trong lơ đãng lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ người ta như vậy, nhịn không được hơi hơi trừng phạt mà cách lớp quần vỗ nhẹ lên đùi trong của hắn, trong lòng lại thật sự càng thêm yêu thích, nhịn không được trong miệng tăng thêm lực đạo mà hôn càng sâu càng vội vàng.

“Ân….” Bạch Lê bị hắn vỗ nhẹ, trên mặt nhất thời bị thiêu cháy, vừa vui vẻ vừa thẹn thùng, cau mày phát ra tiếng ngâm khẽ cực thấp, hai chân quấn lấy càng chặt, toàn thân gắt gao dán lại cùng hắn, run rẩy cảm thụ vậy cứng rắn đặt trên hạ thân mình, cảm thấy toàn thân nóng lên, nhịn không được cọ cọ lên người hắn.

Du Thanh kêu lên một tiếng đau đớn, bị hắn lay động đến không có cách nào khác, nhịn không được đưa một bàn tay về phía sau lưng hắn mà bắt đầu vuốt ve, buông môi ra nhìn hắn.

Bạch Lê mê ly thở dốc, lại trơn to ánh mắt lên, nhìn thấy sự yêu thích cùng khát vọng trong đôi mắt hắn, trong lòng vừa chua xót lại vừa ngọt ngào, chân nhẹ nhàng đá đá lên sườn đùi cách lớp quần của hắn, lại cọ hai cái, vẻ mặt khát vọng mà nhìn hắn.

“ Bé ngốc!” Du Thanh kéo một bàn tay hắn xuống, tại trên đầu ngón tay hắn cực kỳ thương tiếc mà liếʍ mυ'ŧ, nhìn hắn nheo mắt lại mà thoải mái ngân nga, trong yết hầu giống như bị ngọn lửa thiêu đốt, lập tức làm theo khát vọng của mình, theo cánh tay một đường hôn lên, cuối cùng đầu lưỡi đi đến xương quai xanh, lưu luyến bồi hồi.

Bạch Lê rút cánh tay bị hắn hôn đến tê dại ra, một lần nữa ôm lấy hắn, hất cằm lên ngưỡng cổ hưởng thụ tất cả sự thân mật mà hắn dành cho mình, khẽ nhếch môi, hai gò má một mảnh ửng hồng.

Du Thanh không ngừng hôn môi trên người hắn, mỗi khi hôn đến một chỗ đều nghênh đón một trận thở dốc cùng run rẩy, trong lòng vừa thương vừa yêu, tuy rằng chỗ hạ thân kề cận với hắn càng lúc càng phát ra cứng rắn nóng hổi, nhưng trong ý nghĩ chỉ muốn hảo hảo đau tiếc hắn một phen, còn khát vọng trong nội tâm của mình thì ngược lại đã

sớm vứt lên chín tầng mây, nhịn không được hôn môi một đường trượt xuống.

Bạch Lê theo bản năng nâng cao phần thân trên lên, cực lực nghênh hợp hắn, trong não đã hò hét loạn thành một đoàn mà mất đi năng lực tự hỏi, chỉ là một mặt muốn thân cận với hắn, trong miệng thì thào kêu tên hắn:”A Thanh…A Thanh…”

Du Thanh nghe được trong lòng chua xót, sợ hắn bị cảm lạnh, thời điểm mình hôn xuống dưới thì lại kéo chăn đắp lên phía trên, vươn tay đem hắn bao lấy, cúi đầu tiếp tục tại trên người hắn hôn môi, hôn một đường đi xuống phía rốn, nhịn không được lấy đầu lưỡi liếʍ một vòng bên trong rốn.

“A!” Bạch Lê sợ hãi kêu một tiếng, vội vàng cắn môi, nhíu mày vô cùng lo lắng mà thở dốc, hai tay cố sức đầy vai hắn ra, nhưng sau khi sờ soạng nửa ngày thì lại lấy tay xoa xoa đầu hắn.

Du Thanh thấy hắn hưởng thụ như thế, trong lòng càng thương tiếc, không cần suy nghĩ liền thay hắn cởi bỏ tiết khố, bất quá chỉ một lát liền lột hắn trần trụi.

Hai tay Bạch Lê không có chỗ nào để níu giữ liền gắt gao nắm chăn, biết mình bị cởi sạch sẽ, trên mặt lần thứ hai dấy lên một rặng mây đỏ, trong lòng vui mừng vô cùng, vội vàng nhấc chân ôm lấy cổ hắn (=]]])

Du Thanh lúc này chỉ một lòng một dạ muốn đem hắn hảo hảo đau tiếc một phen, tuy rằng thân thể hai người rõ ràng đã phát sinh biến hóa, nhưng khi nhìn đến chỗ thanh tú đang dâng trào của hắn thì lại không hề động nửa phần tâm tư khác, liền giống như hôn môi thân thể hắn, tại nơi dâng trào ấy cũng hôn giống như thế, nghe Bạch Lê đột nhiên kêu lên những tiếng khinh suyễn kinh ngạc cùng thanh âm nức nở, lại đem vật đang ngậm tỉ mỉ liếʍ mυ'ŧ một lần, sau đó buông ra, dời môi lưỡi về phía đùi bóng loáng của hắn.

Khóe mắt Bạch Lê đã sớm rưng rưng, cảm thấy hết thảy những điều này đều giống như đang nằm mơ, sợ chính mình tỉnh mộng, vội vàng mà lần thứ hai lấy tay sờ soạng, nghẹn ngào gọi:” A Thanh…A Thanh…”

Du Thanh nghe tiếng kêu của hắn lúc này khác biệt so với vừa rồi, lộ ra sự khủng hoảng rõ ràng, nhất thời lo lắng khẩn trương lên, vội vàng buông chân hắn ra, hướng thân mình lên trên, tiến lên phía trên người hắn cúi người nhìn xuống:”Làm sao vậy?”

“A Thanh…” Trong mắt Bạch Lê tràn đầy thủy quang, khẩn trương mà sờ mặt hắn:” A Thanh, ta không phải là đang nằm mơ đi?”

Du Thanh nhất thời đau lòng, vội vàng ôm hắn thật chặt vào trong ngực:” Ngốc à, không phải nằm mơ” nói xong liền tinh tế hôn lên những giọt lệ vương nơi khóe mắt hắn, ngón tay vuốt ve lên mái tóc bên thái dương hắn.

Bạch Lê được hắn không tiếng động mà trấn an, nhắm mắt lại nghe hơi thở của hắn, đưa tay nhéo lên mặt mình một chút, lúc này mới buông lòng mà ôm cổ hắn cười rộ lên:”A Thanh, ta thật không phải là đang nằm mơ!”

Du Thanh thấy hắn cười lên, đau lòng mà nhìn đôi con ngươi trong trẻo khóc đến sưng đỏ kia của hắn, tại trên làn mi hắn hôn thân, thấp giọng nói:” Không phải nằm mơ, đừng đoán mò nữa, ta là thật sự, ta thích ngươi cũng là thật sự, nếu ngươi lo lắng thì không ngại đánh ta một chút thử xem”.

Vẻ mặt Bạch Lê đau lòng:” Ta mới không đánh ngươi đâu!”

“ Ngươi như thế nào lại ngốc như vậy?” Du Thanh nhịn không được xoa mặt của hắn, tại mái tóc của hắn mà nhẹ nhàng cọ thật lâu, hận không thể khảm sâu hắn vào trong lòng mình.

“ Ta không ngốc… Ngươi còn nói ta ngốc….”

Du Thanh thấy hắn khôi phục cảm xúc, an tâm trở lại, cười nói:” Ta liền thích ngốc tử thì làm thế nào?”

Bạch Lê nhe răng cười với hắn:” Ta đây là ngốc tử!”

“ Ừ, ngươi là ngốc tử” Du Thanh trong mắt ý cười róc rách, nghĩ đến các hình ảnh trong những cảnh tượng kia, trầm ngâm nói:” Nếu trên đời này thật sự có luân hồi, kiếp sau không biết ta phải làm như thế nào mới có thể gặp lại ngươi…”

Bạch Lê giương mắt cười tủm tỉm nhìn hắn:” Ta tới tìm ngươi tốt lắm! Ta khẳng định sẽ nhận ra ngươi!”.

“ Vậy ngươi tìm ta là trộm đi theo ta? Hay là đến nói với ta?”.

“ Nếu ngươi không thành thân, ta sẽ nói với ngươi!”

Du Thanh vẻ mặt giật mình: Thì ra là thế….

Bạch Lê không biết hắn đang nghiền ngẫm lời của mình, cười đến thập phần vui vẻ:” Chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi, ta khẳng định nhận ra được!”.

Du Thanh yên lặng nhìn hắn, than nhe một tiếng gắt gao ôm lấy hắn, không tiếng động thở dài: Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, vất vả chấp nhất như thế mà tìm kiếm đuổi theo một người, tên ngốc như vậy, trên đời này thử hỏi có được bao nhiêu?